Cô Tô - Vân Thâm Bất Tri Xứ phảng phất như tiên cảnh đào nguyên thế ngoại. Nhưng mà đối với chúng học sinh niên thiếu, thì cái kiểu thanh lãnh này thật sự là khó nuốt.
Bởi vậy, Lam Khải Nhân vừa mới đi, là một đám học sinh như ngựa hoang thoát cương, chạy như bay xuống trấn Thải Y đi chơi.
Đi lần này, họ còn phát hiện được vài chuyện thú vị.
Gần đây nhất có một tựa tạp chí xuất thế ngang trời, được bao nhiêu người chú ý. Lý do là bởi vì nó viết chuyên đề về chuyện xưa của các danh sĩ trong tiên môn bách gia. Không những vậy, viết còn thâm sâu đến độ bá tánh bình thường cũng phải thích thú.
Vừa ra kỳ đầu tiên, cũng chính là chuyện xưa của Kim Quang Thiện. Dưới ngòi bút của chủ biên tạp chí: chuyện xưa của Kim Quang Thiện thật là thú vị. Bao nhiêu cái chuyện tình phong lưu diễm nguyệt làm cho người ta đọc không ngừng được.
Mạnh Thơ vốn là bán nghệ chứ không bán thân. Trong lòng còn có ý muốn tích cóp chút tiền bạc chuộc thân. Ai ngờ lại gặp oan gia. Kim Quang Thiện thật là phong hoa, nhìn bên ngoài đích xác là dung nhan như hoa mẫu đơn nở rộ, thanh nhã như hương phong lan, khí chất cao quý, lời nói ngon ngọt tựa mật đường. Mạnh Thơ làm sao mà trụ nổi? Chỉ một cái liếc mắt đã làm cho nàng quỳ gối dưới ống quần Kim Quang Thiện. Đêm đó liền cởϊ áσ, tháo thắt lưng. Bị Kim Quang Thiện sờ soạng, nắn bóp thành thân thể mềm như nước, quấn lấy hắn mà không ngừng đòi hỏi, muốn hưởng hết cực lạc nơi nhân gian. Sau đêm hưởng lạc điên cuồng, Kim Quang Thiện chỉ đi chứ không có về. Mạnh Thơ lại ám kết châu thai trong bụng, khăng khăng một mực chờ đợi.
Ngụy Vô Tiện di một tiếng: "Ta cũng có biết Mạnh Thơ này."
Nhϊếp Hoài Tang nhìn hắn.
"Là danh nhân ở Vân Bình. Lúc ta đi trừ túy có nhìn thấy. Tuy rằng nàng đã có con, nhưng mà vẫn là hoa khôi, áp đảo một chúng tài nhân trẻ tuổi."
Nhϊếp Hoài Tang oa một tiếng: "Vậy nàng thật xinh đẹp a."
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
"Vậy sao không rời đi?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu: "Không biết. Ta cũng cảm thấy chỗ đó không hợp cho đứa nhỏ. Chẳng lẽ thật là giống như trong tạp chí này viết. Nàng là lo Kim Quang Thiện không tìm ra mẹ con nàng?"
Ở trên Kim Lân Đài mở tiệc ăn uống linh đình. Kim Quang Thiện lặng lẽ rời khỏi sảnh yến, đi vào chỗ nghỉ ngơi của khách nữ. Ở chỗ đó có một vị phu nhân xinh đẹp, làm cho hắn ngứa ngáy trong lòng cả đêm. Lại kể tiếp. Kim Quang Thiện rón rén đẩy cửa, sờ lên giường.
Vai ngọc của vị Tần phu nhân kia hơi lộ ra, hơi thở hổn hển, khó khăn. Tình hương gài trên đầu giường không ngừng thúc đẩy du͙© vọиɠ trong nàng. Lúc này Kim Quang Thiện buông màn giường, trèo lên. Tần phu nhân còn đang lăn lộn trong lửa du͙© vọиɠ, chưa kịp trợn mắt nhìn người thì đã bị đè xuống. Quần áo bị lột hết, da thịt dính vào nhau. Ngươi tới, ta tiếp, lập tức kết thành một đoàn. Chính là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.Kim Tử Hiên ném tạp chí xuống, rống to: "Nói hươu nói vượn!! Cha ta không phải như vậy! Không phải... loại người này!! Tạp chí này là ai viết? Ta gϊếŧ kẻ đó!!"
Ngụy Vô Tiện và Nhϊếp Hoài Tang còn đang đọc tiếp thì Kim Tử Hiên đã chạy đi tìm kẻ đầu sỏ gây tội.
Kim Quang Thiện có tiền, có quyền, có dung mạo. Đúng ra thì hắn muốn loại nữ nhân nào chả được. Nhưng hắn lại cứ thích câu dẫn, làm cho người khác vì hắn mà thần hồn điên đảo. Thậm chí là vì hắn mà kết châu thai trong bụng, sau đó -- hắn phủi mông bỏ đi như chưa hề có chuyện gì. Đáng thương cho Mạc Nhị nương tử. Nàng còn ôm mộng đẹp, ảo tưởng một ngày tình lang tuấn mỹ sẽ đón nàng về. Nào có biết đàn bà chưa lập gia đình, chưa kết hôn đã có con sẽ lâm vào cảnh đáng sợ, thảm thương như thế nào. Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Kim Quang Thiện ghê tởm vậy sao?"
Nhϊếp Hoài Tang nói nhỏ: "Thực ra chuyện này tiên môn bách gia đều biết rồi. Kim Quang Thiện vốn là ai cũng sẽ ăn. Ăn sạch không tha. Cao thì có nữ tu tiên môn. Thấp thì có thôn cô nơi hoang dã. Hắn đói bụng ăn quàng. Nghe nói Kim Tử Hiên có một đống ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội."
Ngụy Vô Tiện tò mò: "Vậy người phía sau màn này hẳn là lợi hại mới dám đắc tội Kim Quang Thiện?"
Nhϊếp Hoài Tang nói: "Ta cũng muốn biết tạp chí này sẽ có kỳ hai hay không."