- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tập Cảnh
- Chương 18
Tập Cảnh
Chương 18
Thanh âm cửa mở răng rắc vang lên trong hành lang lúc nửa đêm dị thường rõ ràng, tim Nam Thiên đập nhanh hơn.
Vốn định im lựng mở rộng cửa, mặc dù có lời nói của Mạch Khắc làm đảm bảo, thế nhưng Nam Thiên phi thường quan tâm đến phản ứng củaMạc Vấn Chi khi nhìn thấy cậu, cậu cũng không mong muốn khi mở rộng cửa chỉ nhìn thấy ác ma đang nhìn chằm chằm mình hoặc là một con cầm thú phi người lao tới, bằng không răng rắc răng rắc còng tay lạnh lẽo, chẳng phải tất cả lại trở về như trước đây?
Đẩy cửa ra, cậu đưa đầu chột dạ thăm dò đi vào.
Một đường nhìn nóng bỏng trước tiên thâm nhập vào phạm vi nhìn của cậu, cùng cậu đối mặt, Mạc Vấn Chi thản nhiên ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng, thoải mái thản nhiên, Nam Thiên để tay lên ngực tự hỏi, chính mình tựa hồ xác thực thiếu một điểm phong độ.
Cậu đơn giản đẩy cửa ra, lớn mật đi vào, “Mạc Vấn Chi.”
“Hi, Nam Thiên.”
Như Mạch Khắc nói, Mạc Vấn Chi xác thực thấu được rồi. Thong dong đạm nhiên ngồi ở trên sô pha, tất cả đều hoàn mỹ khiến người đố kỵ, ngay cả động tác chân bắt chéo đều tìm không ra tỳ vết nào.
Chỉ là ngữ khí chào hỏi như vậy, xa lạ khiến Nam Thiên bất an.
“Gặp qua Mạch Khắc rồi?”
“Gặp qua rồi, ở cầu thang.” Nam Thiên đến gần bên Mạc Vấn Chi, tìm một vị trí ngồi xuống, trái tim đáng giận bính bính bính bính, từ lúc vào cửa đã bắt đầu không cho cậu dễ chịu quá một giây, có điều vô luận như thế nào, tâm tình hiện tại so với vừa rồi ở trên đường không một bóng người đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Dù sao, Mạc Vấn Chi ngay trước mặt.
Nam Thiên chua xót khổ sở cảm giác chính mình nhớ hắn muốn chết.
“Chúng ta… Vài ngày không gặp rồi…” Ngu ngốc đối thoại. Cậu nhìn về phía Mạc Vấn Chi, đường nhìn của hai người tại giữa không trung đối nhau, mới chỉ nhìn nhau chốc lát, điện quang phóng ra cả lửa, ở chỗ sâu trong con mắt Mạc Vấn Chi nhảy nhảy, phảng phất châm lên ngọn lửa như cây đuốc. Nam Thiên chợt cảnh giác, đem mặt trầm xuống, “Anh nếu như lại xằng bậy, tôi liền đem ngón út của tôi cắt đi!”
E sợ độ đe doạ không đủ mạnh, cậu dựng thẳng lên ngón út tay trái, dùng thần thái tuyệt đối chăm chú trừng mắt Mạc Vấn Chi, “Tôi thề với trời, chỉ cần anh dám, Mạc Vấn Chi, tôi liền trước mặt ngươi chặt đứt nó. Cho dù ngươi có lao đến bắt giữ ta, cũng chỉ là thực hiện được một thời gian, anh không có khả năng cả đời giám sát chặt chẽ tôi. Anh hiểu chưa?” Cậu hạ thấp thanh âm, dùng ngữ điệu không bình thường nói câu cuối cùng.
Thần thái Mạc Vấn Chi thủy chung không có gì cải biến, trên khuôn mặt tuấn tú nửa lãnh tĩnh nửa vô tội rất mê người, chỉ có Nam Thiên mới có thể phát hiện ánh mắt hắn xảy ra biến hóa bé nhỏ không đáng kể.
“Tôi hiểu.” Mạc Vấn Chi nói.
Nam Thiên buông xuống tảng đá lớn trong lòng, trong mắt Mạc Vấn Chi quang mang đáng sợ rốt cục bị hắn đập xuống.
“Đêm nay tới nhà của tôi.”
“Hả?”
Mạc Vấn Chi nói lại một lần, “Đêm nay tới nhà của tôi.” Ánh mắt phi thường dịu dàng.
Nam Thiên tâm lý nhất thời ấm áp.
“Ừm…” Cậu cúi đầu, đáp ứng rồi.
Kế tiếp là chuyện tình kinh thiên động địa trong tưởng tượng của Nam Thiên.
Lúc Mạch Khắc rời đi đã không biết kết cuộc ra sao. Xe Mạc Vấn Chi ngay dưới lầu, thẳng đến khi cùng Mạc Vấn Chi ngồi trên ghế sau xe, thần kinh Nam Thiên vẫn buộc chặt.
Biếи ŧɦái vĩnh viễn là không thể đoán được, cũng vĩnh viễn nói không tính toán gì hết, cần tùy thời phòng bị hắn đổi ý ——― cái này chính là kinh nghiệm cùng Mạc Vấn Chi ở chung dùng máu và nước mắt đổi lấy, Nam Thiên không dám chút nào quên.
“Tôi sẽ không ép buộc cậu.” Mạc Vấn Chi hiển nhiên hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì, lẳng lặng quay đầu, nhìn Nam Thiên ngồi ở bên cạnh, mỉm cười, “Tôi nghe rõ cảnh cáo của cậu rồi.”
Cảm tạ trời đất, cậu thật sự rất sợ hãi, chiêu bài dáng tươi cười kẻ khác phải khuynh đảo tim đập nhanh vẫn còn đang. Nam Thiên cảm tạ một hồi lão Thiên (ông trời), lại bắt đầu lo lắng, Mạc Vấn Chi lãnh tĩnh đến dọa người, cười đến thấy tà ác a.
” Tâm tình anh hiện tại, hẳn là rất phức tạp đi?” Nam Thiên thử thăm dò mở miệng.
Không hề nghi ngờ, này cũng là một câu hỏi thăm rất ngu ngốc.
Mạc Vấn Chi gối đầu lên chỗ tựa lưng, đường nét nhìn từ bên sườn nhìn ra phi thường ưu mỹ.”Cậu muốn biết tâm tình của tôi?” Mạc Vấn Chi hỏi lại, chỉ chốc lát, hắn phát sinh tiếng cười trầm thấp, “Cậu sẽ không muốn biết đâu.”
Nam Thiên nghĩ phi thường không thú vị, cậu nhắm lại tát vào mồm, bảo trì trầm mặc mãi cho đến khi xe đứng lại ở cửa biệt thự.
Mạc Vấn Chi quỷ dị so với Mạc Vấn Chi biếи ŧɦái càng đáng ghét!
Bước qua cánh cửa biệt thự, Nam Thiên mới đầu còn nghĩ cái buổi tối này cũng sẽ rất khó chịu nổi, không nghĩ sau khi vào cửa, Mạc Vấn Chi trở nên càng ân cần hơn.
“Tôi đã chuẩn bị bữa cơm.” hắn kéo tay Nam Thiên, kéo Nam Thiên vào nhà ăn đã chuẩn bị những ngọn nến, phong độ thay Nam Thiên kéo cái ghế, đôi mắt dịu dàng quả thực có thể làm tan chảy băng, “Có món bít – tết cậu thích ăn, cố ý cố ý vận chuyển từ bên New Zealand theo đường hàng không qua đấy.”
“Thật sao? …” Nam Thiên run run.
Sẽ không dự định đem tôi cho ăn no rồi ăn sống chứ?
“Mấy ngày nay, tôi đều chuẩn bị khi cậu trở về sẽ ăn cái gì.” Mạc Vấn Chi vỗ vỗ tay, đầu bếp bưng đồ ăn quần áo nón nảy chỉnh tề từ nhà bếp đi ra.
Nam Thiên nhìn một đường lại một đường hương vị thức ăn toả ra mê người trước mặt, càng gần nguy hiểm cảm giác càng phát ra cường liệt. Cậu ho khan một tiếng, nhãn thần cảnh cáo liếc Mạc Vấn Chi, “Tôi nói lại lần nữa xem, nếu như anh…”
“Nếu như tôi xằng bậy, cậu liền cắt đứt ngón út của chính mình.” Mạc Vấn Chi lưu loát mà đem lời cậu muốn nói nói ra, biểu tình dịu dàng nhìn không ra bất luận cái gì mặt trái trong lòng, chỉa chỉa thịt bò trước mặt Nam Thiên, sủng nịch nói, “Ăn đi, tôi đã hoàn toàn rõ ràng rồi.”
Nam Thiên nửa ngờ nửa tin nhìn y.
Không có biện pháp, ai kêu thằng cha trước mắt lại lộ cái vẻ mặt đó.
Nam Thiên tự hỏi thực sự không có bản lĩnh phá tan cái mặt nạ của y.
Cậu đơn giản buông tha, bắt đầu công kích thịt bò khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi trước mặt. Ăn tối như vậy thật sự không được, thế nhưng cậu thực sự đói bụng lắm, trời biết mấy ngày qua cậu rốt cuộc ăn cái gì bụi bặm chồng chất tại trong bụng. Ăn xong miếng thứ nhất, Nam Thiên bắt đầu mặt mày hớn hở cắt thịt bò, Mạc Vấn Chi ngay bên người, mà tất cả đều chuyển biến tốt đẹp, không thể nói tâm tình của cậu khoái trá ra sao.
Mỗi lần ăn một ngụm, cậu lại liếc nhìn Mạc Vấn Chi. Bắt đầu cậu rất cảnh giới, nhưng nhãn thần Mạc Vấn Chi nhìn cậu cực kỳ nồng cháy, khiến người tâm động cái loại tình cảm yêu thương, Nam Thiên loáng thoáng nhận thấy được Mạc Vấn Chi là thương cậu, cái loại yêu này ẩn chứa ở trong ánh mắt Mạc Vấn Chi.
Hắn nồng nàn ngưng mắt nhìn Nam Thiên bộ dáng ăn biểu tình chuyên chú cũng rất lộng lẫy.
Nam Thiên giao hòa cùng mỹ thực thực mê hoặc, chờ cậu thẳng ăn xong thịt bò, hoảng sợ phát hiện Mạc Vấn Chi đã bất tri bất giác đứng ở phía sau cậu.
(Tranh minh hoạ đệ tam trương, hai người tại nhà ăn, Nam Thiên ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt thịt bò đã ăn xong, Mạc Vấn Chi đứng ở phía sau, nửa khom lưng, dịu dàng mà đem tay đặt lên tay Nam Thiên)
Với khoảng cách gần như vậy, chỉ cần Mạc Vấn Chi muốn, hắn có thể dựa vào thể lực cùng tốc độ đem Nam Thiên áp chế.
Sẽ không đâu…
Nam Thiên ngẩng đầu lên, mang theo khát vọng tựa như đứa trẻ nhìn Mạc Vấn Chi, trong lòng cậu lúc này đây yếu đuối không thể cưỡng lại, nếu như Mạc Vấn Chi vẫn còn như trước đây, Nam Thiên nghĩ chính mình nhất định sẽ rất tuyệt vọng.
Mạc Vấn Chi lấy tay nhẹ nhàng đặt lên trên tay đang cầm dao nĩa của Nam Thiên.
“Tôi muốn hôn cậu.” Hắn nói.
Nam Thiên quả thực hạnh phúc bộc phá, giờ khắc này cậu nhìn thấy trong mắt Mạc Vấn Chi là sự dịu dàng. Mạc Vấn Chi lại hỏi thăm ý của cậu, đó không phải là hành động của một người duy ngã độc tôn (chỉ biết mình), tuy rằng không phải là cái gì nghiêm trọng, nhưng đủ để cho Nam Thiên cảm động muốn lên tiếng khóc lớn.
Nam Thiên chớp chớp mắt vài cái, tựa hồ muốn xác định lại điều này không phải là cảnh trong mơ. Cậu lần thứ hai nỗ lực ngửa đầu lên.
“Đây là có ý đáp ứng sao?” Mạc Vấn Chi hỏi.
Nam Thiên liều mạng gật đầu. Cậu chờ không được nữa, thẳng tcậu bỏ qua bàn tay Mạc Vấn Chi đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, chủ động đứng lên, đem môi đưa đến bên mép tên người xấu.
Có lẽ là cậu quá chủ động khiến Mạc Vấn Chi sửng sốt một chút, Nam Thiên vô cùng thân thiết ôm y, ở trên đôi môi đẹp của hắn hôn một chút, cười, “Có phải cảm giác rất tốt hay không?”
“Coi như là thế.” Mạc Vấn Chi thấp giọng thì thào, hầu kết hắn co rúm.
Nam Thiên lộ ra dáng tươi cười tỏa sang mà Mạc Vấn Chi thích nhất, bắt tay ôm lấy vai Mạc Vấn Chi.
“Tôi yêu anh.” Cậu liên tục hôn môi Mạc Vấn Chi, xấu hổ hỏi, “Rất buồn nôn đi? Thật xấu hổ…”
“Không có. Tôi thích nghe.” Mạc Vấn Chi cười lắc đầu, ngón út bắt đầu gạt đi sợi tóc cái trán Nam Thiên.
Loại tình huống này rất ít có, trước kia luôn luôn là Mạc Vấn Chi ôm chặt Nam Thiên, mà nay ngược lại, Nam Thiên ôm chặt Mạc Vấn Chi. Đối với tiếp xúc trên thân thể, Nam Thiên rốt cục lần đầu tiên có vẻ so với Mạc Vấn Chi còn tích cực hơn.
Nam Thiên không biết nói ra sự kích động của bản thân như thế nào, thì ra cậu luôn chờ mong sự dịu dàng của Mạc Vấn Chi, đã mong đợi như vậy vài ngày đêm. Mạc Vấn Chi đang vì cậu mà thay đổi, hắn biết áp đặt là không đúng, thế nhưng, chết tiệt, cậu lại có thể cùng Mạc Vấn Chi khó mới bình đẳng lại có một chút ý nghĩ yêu thương.
“Kỳ thực như vậy cũng rất tốt phải không? Cũng không cần luôn luôn đem tôi trói lại.”
“Nam Thiên.”
“Ừm?”
“Tôi sẽ không nuốt lời.” Mạc Vấn Chi dừng lại, “Tôi không muốn thương tổn cậu.”
Nam Thiên nhìn hắn, cậu thấy mình như nhũn ra.
Cái gì là càng không thể vãn hồi? Đây là càng không thể vãn hồi!
Đầu bếp cùng người hầu, bọn bảo tiêu thức thời toàn bộ lui ra ngoài.
Bọn họ hôn nhau đến quên trời đất, một chút cũng không để ý tới bữa tối mới ăn được một nửa cùng cái ghế bị đυ.ng phải ngã sang một bên, giống như dựa vào bản năng dã thú, lần mò đi đến gian phòng quen thuộc.
Trong nụ hôn nồng nhiệt, Nam Thiên cả người bủn rủn mơ hồ đi tới cái giường lớn sớm đã được thay bằng cái mới, cái giường trước đã hi sinh dưới cơn thịnh nộ của Mạc Vấn Chi, giường mới tạo cho cậu cảm giác mới tinh thư thái.
Cậu tùy ý Mạc Vấn Chi ôm cậu đưa trên giường.
Động tác Mạc Vấn Chi càng ngày càng nhiệt tình, nếu như bắt đầu chủ động chính là Nam Thiên, như vậy hiện tại đã phong thuỷ thay phiên vòng vo (hoán đổi lại). Nam Thiên thích ý hưởng thụ sự chăm sóc của Mạc Vấn Chi, không chút nào che giấu dùng thân thể nói cho Mạc Vấn Chi, cậu cũng đã nhẫn nại thật lâu rồi.
Nụ hôn nóng rực từ cái trán hôn đi xuống, nhỏ vụn nhiệt liệt lan tràn khi đến bụng dưới.
Bỗng nhiên, Mạc Vấn Chi theo thói quen định nắm giữ cổ tay Nam Thiên, Nam Thiên mở ra đôi mắt nâu sáng.
Mạc Vấn Chi đột nhiên dừng lại động tác, thẳng người, dùng con mắt đẹp nhìn Nam Thiên.
Nam Thiên không hy vọng sự ngạc nhiên của chính mình phá hủy đem xuân thật vất vả đổi lấy. Cậu cười rộ lên, chủ động hôn lên gương mặt Mạc Vấn Chi, cắn cái tai y, “Không cần trói tôi, tôi sẽ không đi. Tôi sẽ vẫn đứng ở nơi này.”
Cậu ý định rụt tay lại, nhưng tay Mạc Vấn Chi thủy chung không buông, cũng không còn đôi mắt dịu dàng.
Nam Thiên không thể nào nhúc nhích.
“Anh đang nghĩ muốn trói tôi lại?” Nam Thiên vẫn duy trì ngữ điệu ngọt ngào vô cùng thân thiết. Nhưng tâm cậu cũng đã có điểm lạnh cả người.
Mạc Vấn Chi không trả lời, chỉ là nắm lấy hai cổ tay Nam Thiên, không nói được một lời nhìn Nam Thiên.
Không cần trả lời. Nhãn thần hắn đã cho Nam Thiên hiểu rõ tất cả.
Hắn không phải nghĩ.
Mà là rất muốn!
“Mạc Vấn Chi, chúng ta có lẽ sẽ ở cùng nhau thật lâu thật lâu. Tôi thích anh, anh cũng thích tôi.” Nam Thiên nhẹ giọng nói, “Chúng ta có thể đổi phương thức ở chung.”
“…”
“Tôi thực sự ở cùng anh.”
“…”
“Thế nhưng anh… Luôn luôn lừa tôi, một lần, lại một lần, lại một lần…” Nam Thiên nỗ lực lộ ra dáng cười, đáng tiếc dáng tươi cười này đã trở nên khổ sở, “Được rồi, có lẽ này xác thực là bệnh của anh, có lẽ anh thực sự không thể. Tôi biết, anh khống chế không được, anh vĩnh viễn đều khống chế không được.”
Cậu hít sâu một ngụm khí lạnh, bắt nó áp chế vào trong phổi, tiếp theo liền hung hăng bật ra, “Tôi chỉ biết chính mình là đầu heo!”
Ngay lúc này, Mạc Vấn Chi thả lỏng lực đạo (sức mạnh).
Y thả cổ tay Nam Thiên, chậm rãi bắt tay rụt trở lại, đồng thời chậm rãi lùi lại.
Nam Thiên kinh ngạc nhìn y, “Anh…”
“Tôi cuối cùng đã có chút tiến bộ.” Mạc Vấn Chi nghiêng đầu đầu, cười nhìn biểu tình kinh ngạc của Nam Thiên. Thanh âm khàn khàn khiến Nam Thiên phát hiện hắn thực sự nhẫn rất khổ cực, gần nhất có thể nghe được tiếng hắn nỗ lực thở dốc ngăn chặn
“Đây là… Tiến bộ…Rất lớn… ” Nam Thiên nhẹ dụi mắt.
Không tiền đồ, cậu cảm động đến khóc!
“Tôi rất khó chịu.”
“Tôi biết.”
“Cậu không biết!” Mạc Vấn Chi ngồi ở bên giường, bỗng nhiên tuôn ra một câu Nam Thiên thường dùng.
Hắn tính tình hỉ nộ vô thường (vui giận không bình thường) không có chuyển biến tốt đẹp.
Một khắc trước (1 khắc = 15p. ở đây là chỉ trước đó) hắn còn đang cười a.
Nam Thiên không biết nên khóc hay cười, “Tôi biết anh nhẫn rất khổ cực…” Cậu dùng lời nói dịu dàng nhất từng có mà nói những lời này, tới gần Mạc Vấn Chi, lấy tay âu yếm vuốt ve ngực Mạc Vấn Chi.
L*иg ngực rắn chắc nhanh chóng cứng đờ, Mạc Vấn Chi nhãn thần tà ác toát ra, thanh âm xót xa xót xa cảnh cáo, “Đừng tới đây.”
Nhìn cái kia bộ dạng của y, Nam Thiên thấy vừa thương cảm, vừa buồn cười.
“Tôi không biết nói cái gì cho phải.”
Mạc Vấn Chi quan sát cậu một chút, “Cậu vốn muốn nói cái gì?” hắn ngồi ở bên giường, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động.
Nam Thiên phỏng chừng hắn chỉ cần động một đầu ngón tay, sợ rằng hắn lập tức sẽ khống chế không được cả người lao lên đây.
“Chúng ta có thể làm… Tôi kỳ thực thích cùng anh làm. Chỉ cần không… Anh không quá đáng…”
“Cái gì gọi là quá đáng?”
Nam Thiên cẩn thận phỏng đoán vẻ mặt của y, thấp giọng nói, “Đừng giống như cường bạo (cưỡng bức). Thỉnh thoảng giống như đôi tình nhân làʍ t̠ìиɦ, tôi chán ghét bị trói như thể là một tên nô ɭệ…”
Cậu dừng lại, chăm chú nhìn Mạc Vấn Chi, “Có thể chứ?”
Mạc Vấn Chi giằng co.
Mỉm cười giằng co.
Y giằng co thật lâu, hình như muốn cắn nát môi, ánh mắt thâm thúy nhìn Nam Thiên, từ cái trán nhìn xuống cái cổ, từ cái cổ nhìn xuống cổ tay, thấy Nam Thiên cả người sợ hãi.
Rốt cục, hắn gật đầu, “Có thể.”
Nam Thiên thả lỏng.
Thấy Nam Thiên thả lỏng, Mạc Vấn Chi không nhịn được cũng thả lỏng theo.
Nam Thiên cảm thấy hơi lo lắng, “Anh thực sự có thể?”
“Đương nhiên.” Mạc Vấn Chi thở dài, cười một cái, biểu tình tự nhiên hơn.
Nam Thiên cuối cùng cũng an tâm một chút.
“Thực sự có thể?”
Mạc Vấn Chi tự hỏi một hồi, “Trước để tôi lãnh tĩnh (lạnh lùng + tĩnh tâm = ảnh muốn đi giảm nhiệt) một chút.” Hắn đi xuống giường.
Nam Thiên ban đầu không hiểu ý y, chợt phát hiện Mạc Vấn Chi đi vào phòng tắm một lúc, cậu bừng tỉnh đại ngộ (bất ngờ hiểu ra) hì hì nở nụ cười.
A!
Mạc Vấn Chi tiến bộ, thực sự quá đáng yêu đi!
Trận đại quyết đấu giữa tinh anh giới cảnh sát cùng biếи ŧɦái tà ác, cuối cùng cũng chiến tcậug khép lại như thế!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tập Cảnh
- Chương 18