Đại khái là do nguyên nhân áp lực càng lúc càng lớn mà người mắc bệnh ép buộc càng ngày càng nhiều.
Bệnh trạng mỗi người là bất đồng.
Có người khi xuất môn cứ một lần lại một lần trở về coi cửa phòng có hay không khóa kỹ; có người lại ép buộc bản thân rửa tay bảy tám mươi lần mà vẫn nghĩ rằng nó không sạch sẽ; có người nếu như thấy trong phòng có bất luận quyển sách nào mở ra không phải chuẩn xác chín mươi độ sẽ cảm thấy bất an, nhất định phải đem mở ngay ngắn mới được…
Qua loa xem qua phần giới thiệu hội chứng ép buộc, Nam Thiên không nói gì hỏi trời.
Có thể thấy được Mạc Vấn Chi không phải là người tốt, ngay cả đến sinh bệnh cũng không giống với người bình thường. Nói cái gì mà không đem trái tim yêu ai đó trói lại sẽ cảm thấy phi thường bất an.
“Bất an chính là bất an. Nói cách khác, nếu không làm như vậy sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác đại nạn sắp tới, nhất định phải làm như vậy mới có thể ngăn được đại nạn xảy ra.” Đối mặt với Nam Thiên đang khó hiểu, “bệnh hoạn” Mạc Vấn Chi kiên trì giải đáp, đồng thời đưa ra một ví dụ dễ hiểu, “Ví dụ như, trên đỉnh đầu cậu treo một thanh đao sắc bén, buộc nó vào sợi dây sắp đứt, chỉ cần sợi dây đứt, đao sẽ lập tức đâm thủng ót cậu. Cậu sẽ có cảm giác gì? Lẽ nào cậu có thể nói cho hắn biết hắn bị ép buộc chứng nên đao sẽ không rơi xuống? Cậu có thể chịu đựng được việc không để ý tới thanh đao sẽ đâm thủng ót ngươi?”
“Dừng!” Nam Thiên dựng thẳng ngón tay, cắt ngang lời hắn nói, “Nói thế nào thì nói, sao lại biến thành anh dạy tôi? Ngày hôm nay tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân.”
“Sai rồi, phải là, tôi là bệnh nhân, cậu là người nhà bệnh nhân.”
“Người nhà thì người nhà!… Ít nhất… Hiện tại anh là bệnh nhân, tôi là người trị liệu cho anh. Anh phải nghe tôi nói!” Nam Thiên xuất ra khí thế cảnh quan, ở trên bàn mở ra bản hướng dẫn về ép buộc chứng, một bên chăm chú xem, một bên thì thào tự nói: “Ừm, đầu tiên, tôi hẳn là…”
“Hẳn là ngồi bên cạnh tôi.” Mạc Vấn Chi định liệu trước chen vào, vỗ vỗ đệm sô pha cạnh mình, “Thϊếp thân trị liệu điều thứ nhất, người nhà nên tận lực ở bên cạnh người bệnh, không nên để bệnh nhân cảm thấy cô đơn.”
“Hừ! Anh cũng sẽ cô đơn?”
Khuôn mặt tuấn mỹ chết người của Mạc Vấn Chi lập tức lộ ra vẻ u buồn cô độc, tuy rằng biết cái biểu hiện này chỉ là diễn kịch nhưng Nam Thiên vẫn là kìm không được tiếp nhận cái biểu tình này, lập tức điều khiển thân mình tiến lại gần.
Nam Thiên một bên thì thào chửi bới, một bên không thể tránh được mà quay mặt sang, tàn bạo cảnh cáo: “Này, ngày hôm nay là ngày trị liệu, anh không được một tấc lại một tấc tiến lên. Bản cảnh quan ngồi ở đây là vì bệnh tình của anh…”
“Biết.” Mạc Vấn Chi nhìn Nam Thiên chủ động sát lại, biểu tình u buồn sớm đã bị vứt lên tới chín tầng ây, một lần nữa lộ ra nụ cười ung dung nhàn nhạt, bí hiểm liếc mắt quan sát Nam Thiên, “Kế tiếp, người nhà hẳn là cùng bệnh nhân câu thông (ý nói là hiểu rõ hơn về nhau) đi?”
“Câu thông?” Nam Thiên cúi đầu lẩm nhẩm nhìn cuốn sổ chỉ đạo trên tay. Ai, cậu đường đường là cảnh quan uy phong lẫm lẫm, vì sao lại lưu lạc tới hoàn cảnh trị liệu bệnh nhân bị ép buộc chứng a? Nhưng mà này cũng là vì muốn tốt cho cậu, bằng không từ nay về sau, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều phải bị Mạc vấn Chi biếи ŧɦái kia đem trói lại, này thật là mất mặt. “A, tìm được rồi. Người nhà cùng bệnh nhân câu thông…”
“Hơn nữa cần phải có sự kiên trì.”
“Biết rồi! Không cho anh xen miệng vào!” Nam Thiên đem quyển sách như gió nhanh chóng đọc qua một lần, ném quyển sách lên trên bàn, bắt đầu bày ra tư thái nghiêm túc, nhấc hai tay lên đối mạc Vấn Chi nói: “Được, hiện tại chúng ta đến cùng nhau câu thông. Ừm, Mạc Vấn Chi, anh nghĩ rằng cái nào là hành vi thuộc về chứng ép buộc?”
Mạc Vấn Chi cổ quái liếc nhìn cậu: “Cảnh quan, cậu đây là thẩm vấn phạm nhân sao? Chúng ta là đang làm thϊếp thân trị liệu, hẳn là nên thân mật ấm áp mà tiến hành, ít nhất… Cũng nên kêu một tiếng thân ái đi?”
“Thân ái?” Nam Thiên một trận lạnh run, “Anh không cảm thấy rất buồn nôn sao?”
“Thϊếp thân trị liệu vốn là chuyện rất buồn nôn mà.” Mạc Vấn Chi nhún vai, “Hay là cậu cho rằng chúng ta gián đoạn trị liệu dường như được?”
Gián đoạn? Thật vất vả mới bắt được Mạc Vấn Chi phối hợp trị liệu, nào có dễ dàng để gián đoạn như vậy?
Nam Thiên phát huy cảnh giới nghị lực siêu nhân của cảnh giác tinh anh, kiên định mà tiếp tục trị liệu, gương mặt đen như củ ấu, hai bên khóe miệng như co quắp lại (tks bạn Tử Dạ Vân đã giúp mình edit đoạn này:x), cứng ngắc phun ra một câu: “Thân ái, anh nghĩ hành vi nào thuộc về chứng ép buộc?”
Rất buồn nôn, ai ngờ lại xuất hiện cái kiểu điều trị này chứ?
“Ừm…” Mạc Vấn Chi hầu như cười phá cả bụng, nét mặt phi thường phối hợp mà nhăn mi lại, “Bệnh trạng của tôi rất nhiều, bắt đầu cũng rất là đơn giản. Cậu nghĩ thế nào?”
“Tốt.”
“Tỷ như, nếu cậu ở trước mặt tôi mặc vào cảnh phục, tôi sẽ sản sinh ra một loại xung động không kiềm nổi mà muốn đè cậu.” Hắn tựa hồ có điểm khổ não liếc mắt nhìn Nam Thiên.
Oa! Cái người này thật biếи ŧɦái!
Nam Thiên cảnh giác mà chúi đầu nhìn chính mình một chút, may là, ngày hôm nay cậu là đang mặc trang phục ở nhà.
“Nam Thiên, cậu có nghĩ tôi rất bệnh không?” Mạc Vấn Chi như mơ hồ nhìn cậu.
“Này… Không có…” Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi nhìn một chút, cả người khẽ run.
Cái tên ác ma này lúc làm ra cái biểu tình áy náy đầy thương cảm quả thực là so với thiên sứ còn chọc người yêu thương hơn.
“Chúng ta hẳn là nên tiếp tục trị liệu đi?”
“Ồ, đúng đúng, chúng tôi tiếp tục thảo luận. Nói cách khác, nếu như tôi mặc vào cảnh phục, anh sẽ bị kí©h thí©ɧ… “
“Tôi biết, này thực ra là một loại biểu hiện của chứng ép buộc.” Mạc Vấn Chi dùng âm thanh trầm thấp nói, “Mạch Khắc từng nói qua, chỉ cần có nghị lực, có người ủng hộ, tôi có thể chậm rãi hồi phục. Lần đầu tiên, lần thứ hai, một lần lại một lần, đem lý trí trấn áp loại kí©h thí©ɧ này, nói với bản thân rằng làm như thế là sai lầm.” Hắn dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Nam Thiên, “Nam Thiên, cậu nghĩ tôi làm được không?”
Nam Thiên bị con ngươi đen của hắn nhìn chằm chằm, trong nháy mắt hồn thiếu chút nữa là bay mất, căn chặt răng gật đầu, “Được! Anh nhất định được! Tôi đối với anh tràn ngập lòng tin, có tôi ủng hộ anh, anh tuyệt đối, tuyệt đối có thể khắc phục chứng ép buộc này.”
“Thật sự?” Con ngươi của Mạc Vấn Chi càng thêm sáng, “Có cậu ủng hộ, tôi nhất định phải kiểm soát được chính mình.”
“Ừm, tôi nhất định ủng hộ anh!”
“Vậy cậu mặc cảnh phục vào đi.”
“Cái gì?” Nam Thiên bỗng nhiên hạ thấp âm điệu.
“Cậu không mặc cảnh phục, không tạo hoàn cảnh, tôi nào có cơ hội tập khống chế chính mình?” Mạc Vấn Chi lí lẽ hùng hồn nói. Hình như là bẫy rập? Nam Thiên hồ nghi quan sát Mạc Vấn Chi.
Thế nhưng Mạc Vấn Chi, con người này, lúc diễn kịch lại không bao giờ lộ ra kẽ hở. Biểu tình của hắn hiện tại, thực sự chính là một bộ mong muốn đem chứng ép buộc trở nên tốt hơn, chờ mong có người ủng hộ thương xót…
“Cái này…”
“Nam Thiên, cậu không tin tôi?”
“Tôi…”
“Quên đi, tôi cũng biết tôi là người không đáng để ngươi tin tưởng.” Mạc Vấn Chi lần nữa quay trở về sô pha, bày ra bộ dáng thờ ơ không để ý nữa.
Ai, bệnh nhân khi trị liệu tâm tình là không thể bị đả kích…
Nam Thiên tốn hơi thừa lời, lo lắng nửa ngày, rốt cuộc hiên ngang lẫm liệt gật đầu: “Được rồi. Thế nhưng anh phải đảm bảo khống chế được chính mình, lần trị liệu này, anh có thể hay không khiến bệnh trở nên tốt hơn hoàn toàn là nhìn xem anh có đủ nghị lực hay không.”
Mạc vấn Chi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, dứt khoát gật đầu: “Cậu yên tâm.”
“Vậy anh ngồi đây trước, tôi về nhà lấy cảnh phục.”
“Không cần, trong tủ quần áo có, tôi giúp đặt làm, dù sao cậu bình thường cũng đến, nhất định sẽ dùng.”
Dùng để làm gì, không cần hỏi cũng biết…
Nam Thiên trở mình xem thường hắn, đi qua mở tủ quần áo, nhất thời cứng đờ.
“Anh đặt làm nhiều cảnh phục như vậy làm gì?” Nam Thiên xoay người hướng Mạc Vấn chi rống lớn.
Mạc Vấn Chi vô tội nhìn cậu: “Tôi cũng không muốn, thế nhưng… Đây là bệnh trạng của tôi, tôi phải mua, hơn nữa mua liền hai mươi bộ.”
“Còn còng tay này?”
“Cũng là bệnh trạng. Nếu như không có còng tay, tôi sẽ cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác hình như đại nạn sắp tới nơi, như là trên đầu treo một vật nhọn…”
“Câm miệng!” Nam Thiên lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hoài nghi trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi: “Anh có nhớ rõ đã đảm bảo cái gì với tôi không?”
“Nhớ kỹ.”
“Ngày hôm nay là ngày gì?”
“Ngày trị liệu.” Mạc Vấn Chi không chút do dự trả lời, “Tôi sẽ hoàn toàn phối hợp điều trị, khống chế hành vi ép buộc của bản thân.”
Nam Thiên hít một hơi: “Mạc Vấn Chi, tôi đây là vì muốn bệnh của anh tốt lên.”
“Tôi biết.”
Mạc Vấn Chi lộ ra biểu tình mong muốn trị liệu, cậu còn có thể nói gì? Nam Thiên không thể làm gì khác hơn là cầm trọn bộ cảnh phục mới tinh, hướng phòng tắm đi tới.
Năm phút sau, Nam Thiên mặc hoàn hảo cảnh phục trên người mở cửa phòng tắm đi ra.
Bộ cảnh phục được cắt may rất hoàn mỹ, trang sức ngân sắc móc cài bằng đồng lóe lên ánh sáng. Ống quần bao lấy đôi chân nhỏ thon dài rắn chắc, dây lưng quấn quanh thắt lưng hoàn mỹ, giúp Nam Thiên càng thêm oai hùng. Mày kiến đen đặc, con mắt vừa to vừa sáng, lấp lánh hữu thần.
“Hiện tại nghĩ thế nào? Có cảm thấy bị kí©h thí©ɧ hay không?” Nam Thiên tiếp tục thực hiện chức trách trị liệu cho bệnh nhân, tận tâm tận lực quan tâm hỏi tình huống của Mạc Vấn Chi.
“Đương nhiên, chính là cảm giác rất kí©h thí©ɧ.” Ánh mắt của Mạc Vấn Chi từ lức cậu đi ra từ phòng tắm cũng không có biểu hiện quá phận nào, biểu tình trên mặt trở nên rất đạm, thanh âm cũng nhẹ, dường như mãnh thú trước khi phát động công kích sẽ càng trở nên vô thanh vô tức (ý nói trước khi hành động mãnh thú sẽ trở nên im lìm).
“Mạc Vấn Chi, anh sẽ khống chế được.” Bình thường lúc này Nam Thiên sẽ bị tập kích, cậu có cảm giác không thích hợp cảnh cáo nói.
Nam Thiên mặc vào cảnh phục phảng phất có khí chất chính nghĩ thanh khiết bao vây lấy khiến kẻ khác hận khong thể đem cậu một ngụm ăn vào bụng.
“Tôi tận lực khống chế.” Mạc Vấn Chi bất động thanh sắc hỏi, “Có thể làm một việc không?”
“Làm gì?”
“Tôi muốn thử một chút xem liệu cùng cậu mặc cảnh phục ngồi cạnh nhau mà tâm bình khí hòa hay không.”
Nam Thiên đắn đo nhìn Mạc Vấn Chi nửa ngày.
Thành thật mà nói, mỗi lần tin tưởng người này hình như đều không có kết cục tốt đẹp gì. Bất quá, hôm nay là ngày thϊếp thân trị liệu, căn cứ những gì Mạch Khắc nói hẳn là nên tín nhiệm bệnh nhân, gần kề bệnh nhân, nhưng phải có kiên trì…
“Được rồi…” Nam Thiên cẩn cẩn dực dực đi đến, ngồi xuống.
Mạc Vấn Chi tựa hồ thật sự khống chế được chính mình, tuy rằng ánh mắt đầy quỷ dị đáng sợ, thế nhưng cũng không như trước ác lang bắt đầu xé mở cảnh phục của cậu, đem cậu trói lại.
Hô, hình như có tiến bộ nha. Ngồi bên cạnh Mạc Vấn Chi, tâm tình Nam Thiên có sinh ra một chút tia vui mừng nho nhỏ. Cậu không khỏi mỉm cười đứng lên, “Hiện tại, chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu. Mạch Khắc nói chúng ta hẳn là công bằng, cảm giác nói chuyện nhiều, ừm, anh hiện có cảm giác gì?”
“Cảm giác của tôi? Muốn nói thật?” Mạc Vấn Chi lộ ra nụ cười.
“Đương nhiên. Đây là một phần của trị liệu mà.”
“Tôi đây cứ việc nói thẳng nha.” Mạc Vấn Chi ngàn năm mới có được một lần thành thật, “Tôi hiện tại có cảm giác cả người lẫn máu đều sôi trào, rất kí©h thí©ɧ, nghĩ muốn áp đảo cậu, xé mở cảnh phục của cậu, khóa cậu lại, hung hăng ra vào cậu tới khi cậu khóc lóc cầu xin mới thôi, không, là hung hăng ra vào cậu tới ngất xỉu mới thôi, ra vào cậu để ncậu cả đời không xuống được giường.
“Dừng!” Mồ hôi lạnh theo trán Nam Thiên mà chảy xuống. Cái tên biếи ŧɦái này, càng nói càng hưng phấn. Thấy một thân cảnh phục nghiêm trang, hắn lẽ nào chỉ có thể nghĩ ra được như vậy? Tuy rằng rất muốn mắng chửi người, bất quá nhớ tới thϊếp thân trị liệu này là cổ vũ cùng ủng hộ là việc chính, Nam Thiên không hy vọng thất bại trong gang tấc, cậu chỉ có thể co quắp khóe miệng tiếp tục cổ vũ tên cầm thú này, “Không nên tiếp tục tưởng tượng, hiện tại hẳn là nên dời đi sự chú ý của anh, suy nghĩ về trời xanh, mây trắng… Mạc Vấn Chi, anh xem, ngày hôm nay anh tỏ ra rất tiến bộ, có thể khống chế được hành vi của mình. Có thể thấy được chỉ cần có nghị lực, chứng ép buộc có thể khống chế được, anh có thể làm được lần đầu tiên, như vậy lần thứ hai, chỉ cần kiên trì…”
Mạc Vấn Chi không cút khách khí cắt lời Nam Thiên đang kiên trì phụ đạo, “Nam Thiên, tôi đích thực là còn chưa nói xong.”
“A, vậy anh tiếp tục nói.”
“Tôi đã khống chế không được.” Khóe miệng bệnh nhân lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nam Thiên sửng sốt: “Cái gì?”
Lời còn chưa dứt, một cỗ lực lưỡng thật lớn vọt tới trước mặt, đem Nam Thiên áp đảo trên sô pha.
Nam nhân công kích mà thở dốc, dán tại bên tôii cảnh quan gấp rút phập phồng.
“Mạc Vấn Chi, cái tên chết tiệt này! Anh không tuân thủ lời hứa!” Nam Thiên đối tên bại hoại này rống lớn.
Khuôn mặt tà mị của Mạc Vấn Chi gần trong gang tấc: “Chứng ép buộc là một chứng bệnh, cũng không phải bện hnhân nói không phạm là sẽ không phạm, tôi nghĩ muốn khống chế, chỉ là khống chế không được mà thôi. Ngày mai cậu đi hỏi Mạch khắc, tôi là vô tội nha.”
“Vô tội cái đại đầu quỷ! Tôi cảnh cáo anh, nếu hôm nay anh dám khóa tôi lại…”
Răng rắc! Răng rắc!
Âm thanh thanh thúy quen thuộc vang lên, hai cổ tay của Nam Thiên một trận lạnh lẽo.
Chết tiệt! Lại bị khóa! Mình đúng là heo mà!
Nam Thiên hiện tại lười quản bệnh nhân bị bệnh gì, kiên trì hay không kiên trì, chỉ có giạn dữ, một cước đá vào bộ vị trọng yếu giữa hai chân của nam nhân. Đáng tiếc cậu thế nhưng lại quên thân thủ Mạc Vấn Chi từ trước tới giờ so với cậu cao hơn rất nhiều, thấy cậu nhấc chân đã đoán được động tác tiếp theo của cậu, nhân tiện tóm lấy mắt cá chân cậu, xấu xa cười nói: “Tích cực mở chân vậy sao? không vội, chờ tôi lột cậu sạch sẽ mở sau cũng chưa muộn.”
“Mạc Vấn Chi! Nếu anh dám xé cảnh phục của bản cảnh quan, ngày hôm nay ông đây sẽ…”
Xuy!
Tiếng vật liệu bị xé rách vang lên chói tai, khóa đồng loạn rớt xuống đất.
Khóa ngược cổ tay cảu Nam Thiên, Mạc Vấn Chi càng thêm dễ dàng hành động, dùng đầu gối áp chế tiểu phúc yếu đuối của Nam Thiên, như vậy tùy ý cậu loạn đá cũng không thể làm thương tổn chính mình. Kế tiếp, tất nhiên là dù bận vẫn ung dung hưởng thụ niềm vui khi xé rách cảnh phục nghiêm trang.
Xuy!
Đem quần áo được mặc tỉ mỉ bên trong xé ra, lộ ra bộ ngực lõα ɭồ phập phồng. Mạc Vấn Chi bị cảm xúc kì dị của tơ lụa trơn nhẵn dụ dỗ, tạm thời dừng lại hành vi thô bạo của mình, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào nụ hoa ngượng ngùng trước ngực Nam Thiên.
“Ưm…” Công kích da^ʍ mỹ khiến Nam Thiên khó có thể nhẫn nại mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Mạc Vấn Chi trên mặt nở ra nụ cười tà khí, tiếp tục liếʍ lộng nụ hoa mẫn cảm, thẳng đến khi nó bất đắc dĩ mà đỏ ửng, đứng thẳng, hắn bỗng nhiên há mồm điểm nổi lên đã phát ngạnh, cố sức cắn xé.
“A a!” Nam Thiên bị hắn ác chỉnh chợt kêu lên sợ hãi, tựa như con cá lên bờ mà cung lên cơ thể.
Nghe Nam Thiên kêu lên sợ hãi, Mạc Vấn Chi lập tức buông ra, lại duỗi thẳng đầu lưỡi, dùng một loại thương tiếc trên dưới liến lộng nụ hoa khiến nó càng thêm đỏ bừng.
Bị đối đãi thô bạo, rồi bất thình lình lại trở nên ôn nhu, tuy rằng ghê tởm tới cực điểm, nhưng lại không cách nào giải thích mà khiến cho Nam Thiên cảm thấy kí©h thí©ɧ.
Khi Mạc Vấn Chi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liễm qua đỉnh nhũ hoa, Nam Thiên vô pháp thở hổn hển run lên. Nhiệt lưu (dòng nhiệt lượng) theo hạ phúc cùng tập trung vào một bộ vị, cậu rõ ràng cảm giác được cái địa phương kia đang sung huyết, đồng thời cấp tốc cương lên, ngạnh đứng lên, cách bắp đùi Mạc Vấn Chi dưới cảnh khố (quần cảnh phục) mà nổi lên.
Trời ạ! Cậu cư nhiên lại muốn Mạc Vấn Chi!
Ngày hôm nay không phải là ngày trị liệu sao? Nam Thiên khóc không ra nước mắt.
“Muốn sao?” Rõ ràng biết cái đang ngóc lên ở gần bắp đùi là cái gì, Mạc vấn Chi lại – lộ ra dáng cười ghê tởm, phảng phất như một thân sĩ hỏi cậu.
“Muốn… Muốn… Muốn cái đầu anh ấy!” Nam Thiên khuôn mặt cương nghị đỏ ửng như muốn lấy máu, một bên thở dốc run rẩy mắng to.
Mạc Vấn Chi một điểm cũng không tức giận, giảo hoạt cười, cởi ra dây lưng cảnh phục, kéo xuống khóa kéo của cảnh khố, bàn tay theo thắt lưng Nam Thiên mà tiến nhập.
“Ưm…” Nam Thiên bỗng nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khó nhịn đau khổ trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi.
“Kì thực bị khóa lại, cảm giác cũng rất tốt đúng không?”
“Cầm… Cầm thú!” Nam ra sức lắc đầu, dùng thái độ kiên quyết, biểu tình nhưng lại khác hẳn với sự việc đang diễn ra.
Mạc Vấn Chi tinh tường thấy được, tiểu cảnh quan của hắn khoé mắt đã khống chế không được mà tràn đầy da^ʍ mỹ, hơi hé mở, đôi môi mang theo thở dốc, chỉ chốc lát sẽ bắt đầu cầu xin.
Đối với thân thể của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi so với cậu còn quen thuộc hơn. Làm thế nào để dọc theo biên giới huyệt khẩu của cúc hoa, như có như không xoa nắn, làm sao để nhẹ nhàng đem đầu ngón tay xen vào sau đó uốn lượn, những… điều này Mạc Vấn Chi hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào.
Tính cách đáng yêu cùng thân thể mẫn cảm không được tự nhiên của Nam cảnh quan đều khác tầm thường, chỉ cần tìm đúng vị trí, độ mạnh yếu vừa phải, dùng ngón tay vuốt ve niêm mạc vài cái là có thể khiến cậu khóc chết đi sống lại.
Dưới ánh nhìn phong cảnh cảnh phục bán mở không gì sánh bằng, thân thể thanh niên tự mình khống chế mà lúc thì chấn kinh dường như cứng ngắc, khi thì rung động điềm đạm đáng yêu.
Lúc Nam Thiên liều mạng đem mặt nghiêng sang một bên, Mạc Vấn Chi dùng tay còn lại nâng cằm cậu, đem cậu đối mặt với hắn.
Quả nhiên, con mắt xinh đẹp đã ươn ướt. Cảnh quan khóc khiến Mạc Vấn Chi nháy mắt có chút mềm lòng, nhưng đồng thời một luồng mãnh liệt bốc lên, hắn cắn mình một ngụm đến ngay cả kí©h thí©ɧ cũng không còn nữa – chứng ép buộc chết tiệt! (tôi chém)
“Cậu khóc?”
Mi mắt có chút rung động, nước mắt tích trong khóe mắt theo đó mà rơi xuống. Thanh âm của Nam Thiên mang theo sự bất lực phẫn nộ nói: “Đúng vây, tôi khóc! Anh thấy rất vui đi?”
Mạc Vấn Chi trầm mặc một lúc, “Tôi đây nỗ lực một chút, xem lần này có thể khống chế chính mình hay không, không nên làm tới cuối cùng.”
Nam Thiên bỗng nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, có người quả thực mau điên mất rống giận hét làm rung động của biệt thự: “Mạc Vấn Chi! Lúc này anh khống chế cái rắm! Anh khống chế được tôi đây làm sai bây giờ? Anh đi chết đi!”
“Được, chúng ta cùng chết…”
“A a a… Người cứu mạng a! Tập cảnh a! Đau nhức nữa rồi…”
Hiên ngang lẫm liệt, luôn quên mình vì người khác, chính trực cảnh quan Nam Thiên, thành công uy no tên tội phạm tập cảnh trong phạm vi quản lý của mình.
Thϊếp thân trị liệu, nhiệt liệt tiến hành.
HOÀN QUYỂN 1