Nhân lúc mợ không có ở nhà, Trương Khấu Khấu lấy hai miếng bánh đưa qua cửa sổ cho em họ đáng thương vẫn đang đứng chịu phạt.
Đôi mắt của em họ ngó dáo dác sau khi xác nhận mẹ không có ở đây, bèn lập tức chạy đến mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chị họ!”
Em họ ăn bánh gạo đường thơm ngào ngạt, giọng điệu lấy lòng: “Chị họ, tối nay chị có thể nấu ăn được không?”
Trương Khấu Khấu cười rộ lên: “Muốn ăn cơm chị nấu à?”
Cô bé liều mạng gật đầu: “Siêu cấp muốn a! Chị họ nấu ăn ngon nhất!”
Trương Khấu Khấu biết rõ tác phong của mợ, chỉ cần trên bàn cơm có thịt cá đều đặt hết trước mặt con trai, trước mặt em họ chỉ có rau xanh.
Đôi khi cô bé đứng lên muốn gắp thức ăn trước mặt em trai đều sẽ bị mợ dùng sức đánh rớt chiếc đũa, sầm mặt dạy dỗ em ấy một câu: “Không được phép tranh với em trai!”
Từ nhỏ, Trương Khấu Khấu đã mồ côi không cha không mẹ nên luôn sống ở nhà bà ngoại. Ở nhà bà ngoại, cơ bản một ngày ba bữa cơm đều do cô phụ trách, khả năng nấu nướng của cô không tồi, mọi người xung quanh đều khen cô nấu ăn rất ngon.
Mỗi lần cô về nhà là thời điểm em họ vui vẻ nhất, bởi vì cô bé có thể thưởng thức những món ăn và đồ ăn vặt mỹ vị do chị họ làm.
Cô rửa tay, sờ sờ đầu em họ: “Được rồi, tối nay chị sẽ cải thiện bữa ăn cho em.”
“Cảm ơn chị họ!”
Buổi tối, mọi người quây quần quanh bàn tròn dùng cơm, đĩa thịt vốn được đặt trước mặt em họ lại một lần nữa bị mợ dời đi.
Mợ liên tục gắp thịt kho tàu và đùi gà vào bát của con trai mà không thèm nhìn đến con gái, em họ nhìn người mẹ bất công, tức giận đến mức mỗi dẫu lên cao.
Trương Khấu Khấu không nhịn được nữa, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho em họ. Sau khi cơm nước xong xuôi, cô vào bếp rửa bát, đang rửa bát thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.
Mợ và dì nhỏ vốn dĩ không ưa nhau, hôm nay bởi vì chuyện chăm sóc bà ngoại xen lẫn những cảm xúc cá nhân tích tụ trong thời gian dài khiến hai người không nhịn được bắt đầu đập bàn cãi cọ.
“Anh cả là con trai trưởng, chị thân là con dâu chăm sóc mẹ chồng là chuyện đương nhiên.”
“Cái gì mà đương nhiên, chuyện gì cũng đều dựa dẫm vào nhà chúng tôi, cô không phải con ruột à?”
“Chúng ta đã thỏa thuận là sẽ thay phiên nhau chăm sóc mẹ. Đừng tưởng rằng tôi không biết cô chưa đến đây được mấy lần! Thế nào, cô định nói bản thân phải chăm sóc bọn trẻ, lại phải đến nhà máy làm việc. Nhà ai không bận đến đầu tắc mặt tối!”
“Chị không biết xấu hổ lại còn nói tôi. Cô con gái như chị cũng thật sự lợi hại, thường xuyên mang đồ ăn thức uống về nhà mẹ đẻ, hiếu thảo thật đấy!”
“Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tôi thấy miệng cô đúng là thiếu đòn.”
“Tôi cảm thấy chị đang chột dạ, có bản lĩnh thì chị thử đánh xem nào, tôi sợ chị chắc.”
Hai người cãi vã đến mức đỏ mặt tía tai, không khác gì mấy con gà chọi trông cực kỳ khó coi, hoàn toàn mặc kệ những người đang có mặt ở đây.
Trương Khấu Khấu mặt không chút cảm xúc, rửa sạch bọt trên tay, đỡ bà ngoại đang không ngừng than ngắn thở dài vào phòng, bật phim truyền hình cho bà xem.
Cuộc cãi vã kéo dài một hồi lâu thì âm thanh ném đồ đạc vang lên, qua một lúc sau thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hai nhà tan rã trong không vui.