Chương 15: Củ Cải Ngâm Ngon Miệng 2

Bởi vì sử dụng nguyên liệu phong phú và đắt tiền nên giá cơm chiên của Trương Khấu Khấu cao hơn một chút so với các quầy hàng khác. Khu vực chợ đêm này có vài quầy hàng bán cơm chiên, đều là những quầy hàng đã buôn bán được mấy năm nên đã có khách quen.

Cô là người mới, hơn nữa giá cả món ăn lại cao hơn những người khác nên đương nhiên phải nghĩ ra một số biện pháp để thu hút khách hàng. Từ trước đến nay cô chưa nhìn thấy quầy hàng nào lấy món ăn kèm làm quà tặng, chắc hẳn sẽ khả thi.

Mấy ngày tiếp theo, Triệu Kiệt vẫn luôn tách khỏi đám bạn, lựa chọn mua cơm chiên ở quầy hàng của Trương Khấu Khấu.

Hành động này khiến những người khác trong ký túc xá đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có một ngày hắn lại mang về một phần cơm chiên, sau khi trở về ký túc xá thưởng thức bữa ăn, Chu Hiển Dương cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Thật sự rất ngon à?”

“Thật sự ăn rất ngon!” Triệu Kiệt đẩy cơm chiên đến trước mặt hắn: “Cậu nếm thử sẽ biết.”

Hắn do dự trong giây lát, sau đó cầm lấy chiếc chiếc thìa mới múc một thìa nhỏ cho vào miệng. Giây tiếp theo, hắn trợn to hai mắt, chết tiệt, đây là món gì thế???

Đây là cơm chiên à???

Làm thế nào có thể ngon như vậy?

Triệu Kiệt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, đắc ý dào dạt cười rộ lên: “Tớ không lừa cậu, đúng không.”

“Đúng vậy.” Chu Hiển Dương lầm bầm lầu bầu, cảm thấy không thể tin được.

Đầu bếp của nhà hàng nhà hắn đã từng làm bếp trưởng ở khách sạn năm sao nhiều năm, nhưng món cơm chiên ông ấy làm cũng không ngon bằng cơm chiên mà Triệu Kiệt mua.

Triệu Kiệt khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, giả vờ thở dài: “Haiz, trước kia có người nào đó mạnh miệng ngoan cố không chịu ăn, bây giờ lại bị vả mặt!”

Hai người còn lại trong ký túc xá nghe vậy cũng tò mò đi tới nếm thử một chút, sau đó đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống như Chu Hiển Dương.

Hai người nhân lúc Triệu Kiệt không chú ý lén ăn thêm mấy ngụm, nào ngờ Triệu Kiệt ôm khư khư phần cơm chiên còn lại không nhiều, khẩn trương nói: “Đừng trộm cơm của tớ, ngày mai các cậu tự mua đi nhé!”

Ba người nhất trí quyết định ngày mai sẽ đến quầy hàng này mua cơm chiên.

Tối hôm sau, tất cả thành viên của phòng ký túc xá 306 do Triệu Kiệt dẫn đầu, cùng nhau tiến đến quầy hàng của Trương Khấu Khấu.

Trên đường, Triệu Kiệt mặt mày hớn hở nói: “Tớ nói cho các cậu biết, ở tiệm này không chỉ có món cơm chiên thơm ngon mà bà chủ còn là một cô gái trẻ đẹp! Hơn nữa cô ấy còn có tay nghề đảo chảo siêu đẳng, tin được không?”

Đảo chảo?

“Đúng vậy, chính là kỹ năng như mấy bếp trưởng! Lần đầu nhìn thấy tớ sợ đến ngây người!”

“Lợi hại như vậy à.”

Chu Hiển Dương bước nhanh hơn, trong lòng càng thêm tò mò.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Kiệt đã trở thành khách quen của Trương Khấu Khấu, thường xuyên qua lại nên cũng xem như là quen biết nhau.

Triệu Kiệt phất phất tay chào bà chủ, cười hì hì nói: “Chào chị gái, em dẫn bạn cùng phòng đến chiếu cố việc làm ăn của chị.”

Trương Khấu Khấu ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Cảm ơn nhé.”

Một giây trước khi quay đi, Trương Khấu Khấu bất ngờ phát hiện cậu em họ Chúc Minh Đông lại là một trong những người bạn cùng phòng của đối phương, nên có chút sửng sốt.

Khi Chúc Minh Đông nhìn thấy Trương Khấu Khấu, hắn cũng sững người. Hắn cho rằng lúc trước Trương Khấu Khấu nói muốn bày sạp chắc chắn chỉ là nói đùa, kết quả đúng thật là bày quầy hàng?

Thật khâm phục, cô như thế nào lại không biết xấu hổ thế nhỉ!

Triệu Kiệt đẩy Chúc Minh Đông - người có sắc mặt không thích hợp: “Đứng đó ngơ ngác làm gì, gọi món đi!”

May mắn Trương Khấu Khấu chỉ liếc mắt nhìn, cũng không có ý định tỏ ra quen biết hắn, trong lòng Chúc Minh Đông thở phào nhẹ nhõm.

Trương Khấu Khấu mỉm cười nhìn về phía Triệu Kiệt: “Hôm nay cậu muốn ăn gì?”

Triệu Kiệt: “Hôm nay đổi khẩu vị đi, cơm chiên hải sản.”

“Được, vẫn là đóng gói mang về đúng không?”

Triệu Kiệt chú ý đến quầy hàng đã bày sẵn một bàn, quay đầu hỏi ý kiến

bạn cùng phòng, Chu Hiển Dương là người đầu tiên ngồi xuống ghế: “Chúng ta ăn ở đây đi.”