Đặng Tắc nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Điển Vi và Ngụy Diên đều xuất thân từ nhà nghèo nên đâu có để ý gì tới mấy chữ nhà cao cửa rộng.
Nghe Đặng Tắc nói vậy lại thấy nét mặt của Tào Bằng, Điển Vi không nhịn được cao giọng cười to.
- Quân Minh! Cớ sao lại cười?
Đặng Tắc nhíu mày mà hỏi hỏi.
Điển Vi khoát tay, tới bên cạnh Tào Bằng rồi đặt mông ngồi xuống.
- A Phúc! Ngươi sợ phải không?
- Sợ cái gì?
- Họ Hoàng a... Họ Hoàng Giang Hạ có danh tiếng lớn.
- Ta sợ con mẹ nó.
Điển Vi vỗ tay cười nói:
- Đúng vậy! Họ Hoàng chỉ là con mẹ nó. Sao phải sợ? Hoàng Xạ có thể diện, huynh đệ chúng ta không biết xấu hổ hay sao? Hắn vì thể diện mà được một thì huynh đệ chúng ta có thể vì thể diện mà được mười lăm. Hôm nay chúng ta gϊếŧ Hoàng Xạ, năm sau vó ngựa đạp bằng Giang Hạ cướp lấy nữ nhân nhà họ Hoàng của hắn. Đến lúc đó, để xem họ Hoàng còn làm được cái gì? Ta sẽ theo ngươi đánh tới tận cửa, để cho họ Hoàng phải cúi đầu đưa con gái ra ngoài. Ha ha
Lời nói của Điển Vi cũng thể hiện rõ tính tình của gã.
Trong đầu Tào Bằng đột nhiên vang lên tiếng của Mễ Hùng Mậu bá: " đại trượng phu nếu đã chọn mục tiêu thì chỉ biết tiến về phía trước. Bất cứ thứ gì trở ngại thì đá văng nó ra"
Hoàng Xạ chính là một hòn đá cản đường.
Hiểu rõ được điều đó, Tào Bằng liền cất tiếng cười to.
- Gϊếŧ đàn ông nhà hắn, đoạt nữ nhân nhà hắn, điều này đúng là thú vị nhất trong đời người.
Có lẽ Tào Bằng cũng không cảm thấy được rằng mặc dù mới chỉ sống lại ở cái thế giới này được bốn mươi ngày nhưng tư tưởng của hắn vô tình đã hòa nhập.
Đặng Tắc không ngờ được rằng sự cố gắng của mình chỉ vì một câu của Điển Vi đã làm thay đổi hoàn toàn.
Gã hơi nhíu mày chỉ biết cười khổ:"về sau không thể để cho a Phúc đi nhiều với mấy người này quá. Nếu không, tương lai ngay cả vợ cũng đừng hòng có...
Cứ nghĩ tới việc Tào Bằng biến thành một người thô lỗ như Điển Vi, Đặng Tắc lại cảm thấy đau đầu.
.........
Có điều, sau khi nói chuyện một lúc, không khí trong phòng khách cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Lúc này, Đặng Phạm cũng đã tới.
TruyenHDTới lúc này, Tào Bằng mới biết, Đặng Phạm tới đây cũng không dùng tên thật. Còn Vương Mãi và Đặng Tắc gọi hắn là "Đại hùng" khi ở trước mặt người khác.
Đó cũng là lý do mà khi Tào Bằng nhắc tới Đặng Phạm, Mậu Bá cũng không biết.
Tào Bằng lại cảm tạ rồi ngồi với Đặng Phạm trong phòng khách.
Ngày mùng năm tháng giêng, Trương Tú và Tào Tháo bàn về việc đầu hàng khiến cho quận Nam Dương của Lưu Biểu trở nên khẩn trương. Trong tình hình đó, nếu binh Tào Tháo không tới đoạt Uyển thành thì toàn bộ quận Nam Dương đã bị Tào Tháo uy hϊếp. Đại doanh của thành Cửu Nữ lúc nào cũng sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu. Có tới vài huyện cũng bắt đầu mộ hương dũng, chuẩn bị tham chiến.
Huyện Cức Dương cũng đồng dạng như vậy.
Bởi vì đang vào thời điểm cày bừa vụ xuân, để cho không ảnh hưởng tới nông vụ, Khoái Chính hạ lệnh mỗi hộ rút ra một người.
Vốn đáng nhẽ Đặng Cự Nghiệp bị gọi nhưng không ngờ sau năm mới, ông lại bị bệnh nằm trên giường.
Còn việc mộ binh vô cùng khẩn cấp cho nên Đặng Phạm đành phải đi thay cho Đặng Cự Nghiệp. Vì vậy mà mới tòng quân, trở thành hương dũng của huyện Cức Dương.
- Mẹ ta nói làm người phải nhớ tới ơn. Lúc trước, ta chơi bời lêu lổng, trong thôn không có ai thích chơi đùa với ta, chỉ có a Phúc và Vương Mãi chấp nhận. Cái ân đó không thể quên được. Mẹ ta còn nói, a Phúc huynh đệ cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì, sớm muộn sẽ thăng tiến rất nhanh. Lúc ấy tình hình bất ổn, mẹ ta bảo ta âm thầm quan tâm. Nói một ngày kia khi a Phúc huynh đệ trở về, cũng là lúc ta có thể nổi bật...
Đặng Phạm giải thích đơn giản khiến cho Tào Bằng cảm khái về đạo nghĩa của Hồng nương tử.
- Tình hình trong huyện thành thế nào?
- Thực ra cũng không có gì quá xấu. Sau khi quân Tào bị thua, cơ bản đã yên bình trở lại.
Hiện giờ có thiết lập thêm trạm kiểm soát nguyên nhân cũng là vì a Phúc. Thật sa Khoái huyện lệnh phần lớn là sợ hãi bại quân thua ở Uyển thành.
- Khoái Chính đúng là một vị quan tốt. - Tào Bằng lên tiếng.
Đặng Tắc cũng đồng ý:
- Con cháu thế gia và người của thế gia hoàn toàn khác nhau. Ta được tiếp xúc với Khoái Chính không lâu. Nhưng ta có thể thấy y có thể làm nên sự nghiệp. Có điều phần lớn thời điểm, y cũng không thể nào làm gì được.
Tào Bằng lại hỏi:
- Tình hình cha mẹ ta thế nào?
- Thúc phụ và thím đều rất tốt. Hôm qua, ta còn lén vào thăm. Mặc dù Khoái Huyện lệnh nhốt họ vào trong đại lao nhưng vẫn không quá khắt khe.
- Đúng là một người biết chuyện. - Đặng Tắc gật đầu, ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng. Gương mặt tái nhợt không hề nhìn thấy sự dao động. Gã quay sang nói với Tào Bằng:
- A Phúc! Đệ thấy thế nào?
Tào Bằng suy nghĩ:
- Hoàng Xạ không thể ở thành Cửu Nữ lâu được. Hiện giờ chiến sự ở Uyển thành đã yên, sớm muộn gì y cũng phải về Giang Hạ. Người y muốn đối phó chính là ta. Nếu ta vẫn không xuất hiện thì y chỉ có hai lựa chọn. Một là thả cha mẹ, hai là gϊếŧ cha mẹ, hoàn toàn chặt đứt tình cảm của ta và Hoàng Nguyệt Anh. Theo ta suy đoán, thì khả năng thứ hai là lớn nhất...chỉ không rõ lắm, cuối cùng y sẽ ra tay như thế nào.
Đặng Tắc hài lòng gật đầu.
- Suy nghĩ của đệ không khác với huynh lắm. Thực ra, Hoàng Xạ muốn gϊếŧ cha mẹ, đơn giản ở trong huyện thành hoặc tới thành Cửu Nữ mới hạ thủ. Với những gì ta biết về Khoái Chính, có lẽ y bất đắc dĩ bắt cha mẹ, nhưng không đồng ý cho Hoàng Xạ ra tay trong thành. Khoái chính cũng là người có nguyên tắc. Nếu Hoàng Xạ động tới điểm mấu chốt của y, ta đoán Khoái Chính và Hoàng Xạ sẽ trở mặt với nhau.
- Như vậy, Hoàng Xạ sẽ cho người tới áp giải cha mẹ?
Đặng Tắc trầm ngâm một lát:
- Bảy tám phần là như vậy. Đại Hùng! Còn vài ngày, làm phiền ngươi để ý tình hình trong thành. Một khi có gì khác thường, ngươi nhanh chóng bẩm báo. Nếu không thoát thân ra được thì... Hạ Hầu tướng quân, có gì phiền tướng quân không?
Điển Vi rất dễ gây sự chú ý, không tiện xuất hiện.
Ngụy Diên thì sẽ có người ở thành Cửu Nữ nhận ra.
Còn Tào Bằng, Đặng Tắc và Vương Mãi càng không thể xuất hiện. Như vậy thì người đi ra ngoài chỉ còn lại một mình Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan không phải người ở đây cho nên không ai biết.
Tuy rằng khẩu âm của y có chút khác, có điều Đặng Phạm cũng đã bố trí cho y một thân phận rất tốt đó là quản sự tiên sinh của Dương gia ở Hoằng Nông.
Kết quả là, Hạ Hầu Lan lại phải đổi tên thành Dương Lan.
Bề ngoài của y rất thanh tú, dáng vẻ thư sinh. Nếu hóa trang thêm một chút thì không hề có người nào chú ý.
Hạ Hầu Lan cười khổ:
- Đây là một lần cuối cùng... Nếu còn thêm một lần nữa, Hạ Hầu Lan ta sẽ biến thành một tên gia nô có ba họ.
Tào Bằng phì một tiếng phun ra một đống nước...
..................................
Cũng giống như bình thường, Đặng Phạm tới ca của mình lại đi tuần tra ở gần phía Nam.
Do tình hình đã từ từ trở nên trong sáng, Tào Tháo lui binh, Trương Tú và Lưu Biểu lại một lần nữa kết minh nên Cức Dương trở lại yên bình như xưa.
Mặc dù Khoái Chính cũng không giải trừ mộ binh nhưng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Đặng Phạm rất nhàn nhã, theo đội đi tuần tra trong thành một lúc, tới khi trời tối đen, y mới trở về Đặng Thôn.
Ban đầu, gã ở trong huyện thành chơi bời lêu lổng, tranh cường háo thắng. Cho nên ngày nào cũng chẳng có cảm giác gì khác. Đặng Phạm uống một ly rượu, trong lúc vô tình nói chuyện với mấy người khách trong quán rồi sau đó về nhà. Nhìn qua, mọi chuyện hết sức tự nhiên.
Sau hôm gặp gỡ ở vườn đào, tới ngày thứ ba đã là ngày mười bốn tháng giêng năm Kiến An thứ hai.
Tiết Nguyên Tiêu cũng tới rồi khiến cho trong huyện thành Cức Dương trở nên bắt đầu náo nhiệt. Người Cức Dương cảm thấy may mắn thoát ra khỏi chiến hỏa, nên ai nấy đều cao hứng phấn chấn, chuẩn bị cho lễ Nguyên Tiêu. Lúc năm mới, cuộc sống của họ cũng không được yên ổn, bất cứ lúc nào cũng bị chiến tranh uy hϊếp, khiến cho cả Cức Dương phải lo lắng đề phòng. Hiện tại thì tình hình đã yên, mọi người có thể bình thản đón tiết Nguyên Tiêu.
Đặng Phạm từ từ đi vào trong thị trấn.
Nhưng khi tới bên ngoài thành Cức Dương, hắn phát hiện không biết có một đám binh mã xuất hiện ở đó từ bao giờ.
- Đây là người ở đâu?
Mã Hắc tử nhìn liếc qua cái doanh trại nho nhỏ rồi nhếch miệng:
- Là người của thành Cửu Nữ.
- Thành Cửu Nữ? Chẳng phải Châu mục đại nhân và tiểu Trương tướng quân đã kết minh với nhau, tại sao còn phái người tới đây? Chẳng lẽ lại khai chiến sao?
- Phì! - Mã hắc tử vội vàng xua tay:
- Ngươi đừng có nói lung tung. Nếu khai chiến thật thì không chỉ phái tới đây một đội binh mã. Đêm qua bọn họ mới tới đây, nghe nói là để áp giải người nhà của Đặng Thúc tôn tới thành Cửu Nữ. Hừ! Đặng Thúc tôn đúng là chết rồi mà ngay cả gia quyến cũng không thể bảo vệ được. Nghe nói, vợ của hắn mang thai, nếu gặp chuyện chẳng lành thì chắc chắn là mất thêm hai mạng.