Vương Mãi không hề thay đổi nhiều, chỉ hơi tiều tụy một chút.
So với trước đây, đôi lông mày đã bớt đi sự trẻ con mà thêm vào đó là sự trưởng thành. Gã mặc một cái áo ngắn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác. Trong tay cây xà mâu giơ ngang trước ngực mà đứng ngạo nghễ khiến cho người ta phải lùi bước.
- A Phúc!
Vương Mãi nhìn thấy rõ Tào Bằng liền kêu lên, nét mặt không giấu được sự mừng rỡ.
- Mậu bá! Mậu bá. Đều là người một nhà. Là người một nhà.
Không ai để ý đến khi Điển Vi xông vào, lão nhân tóc bạc hơi trượt nhẹ về phía sau, thân mình hơi khom xuống. Có lẽ do lão vốn còng cho nên ngay cả Điển Vi cũng không cảm nhận được. Cho tới khi Vương Mãi kêu lên, tất cả mới chú ý tới vị lão nhân. Nhưng lúc này, lão đã trở lại như lúc đầu.
Hắn nhẩy xuống khỏi bậc cửa, mới đi được vài bước đã thấy Vương Mãi quay đầu chạy vào trong đại sảnh.
- Đầu Hổ ca...
Không để Tào Bằng nói xong đã nghe Vương Mãi la lớn:
- Tỷ phu! Tỷ phu! A Phúc đã quay lại. Ta biết hắn nhất định sẽ quay lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tào Bằng đứng nguyên tại chỗ mà ngây người.
"Tỷ phu?"
Vương Mãi là con trai duy nhất. Nếu như nói hắn có tỷ tỷ thì đó chính là Tào Nam.
"Tỷ phu! Chẳng lẽ là Đặng Tắc... Huynh ấy vẫn chưa chết sao?"
Có điều nghĩ kỹ, Tào Bằng cảm thấy bình thường. Vương Mãi còn sống thì với tính cách của gã nhất định sẽ bảo vệ cho Đặng Tắc.
Trong lúc đang suy nghĩ, thì Tào Bằng thấy Vương Mãi dìu một người thanh niên, sắc mặt tái xanh từ trong đại sảnh đi ra.
Nhìn người đó rất yếu, quần áo mỏng manh nhưng lại tạo cho y một sự nho nhã. Có điều sắc mặt trắng bệch khiến cho người ta sợ hãi.
- Tỷ phu!
- Đặng lễ tòng.
Tào Bằng và Ngụy Diên cùng hô lên.
Mặc dù Ngụy Diên giật mình nhưng trong mắt đột nhiên có chút gì đó hy vọng.
Đặng Tắc không chết vậy thì đám lão huynh đệ của y, binh lính Nghĩa Dương...
Tào Bằng vọt tới bên cạnh Đặng Tắc, giơ hai tay nắm lấy cánh tay của y. Nhưng mới chạm tới, hắn cảm thấy có gì đó không bình thường. Cánh tay áo của Đặng Tắc trống rỗng, không hề thấy cánh tay đâu.
- Tỷ phu! Cánh tay của huynh.
Đặng Tắc không trả lời câu hỏi của Tào Bằng, giơ tay kia, nhẹ nhàng xoa đầu hắn:
- A Phúc! Đã chạy đi sao còn quay lại?
- Ta...
Sự lo lắng đó khiến cho Tào Bằng cay mũi, suýt chút nữa thì chảy nước mắt.
- Tỷ phu! Chuyện này do đệ gây ra, nếu đệ không quay lại thì có khác gì cầm thú?
- Nhưng đệ có quay lại thì cũng...
Đặng Tắc còn chưa dứt lời, đã bị Ngụy Diên bước tới cắt ngang..
Chỉ thấy khuôn mặt y mang theo hy vọng mà hỏi:
- Đặng lễ tiết...
- Ngụy truân tướng! Ngài không sao chứ?
- Ta không sao... Ta muốn hỏi là mấy người lão Đường, chính là Đường Cát bây giờ như thế nào?
Thấy ánh mắt buồn bã của Đặng Tắc, Ngụy Diên lập tức tối mặt.
- Đêm đó Tịch Dương tụ đại loạn, ta bị người ta chém mất một cánh tay hôn mê, sau đó được Đầu Hổ liều chết cứu ra. Sau này, ta mới nghe Đầu Hổ nói lúc đó cả doanh trại rối loạn, thậm chí còn có nhiều binh lính Nghĩa dương cũng tham dự vào việc đó. Đường đô bá tử thủ lá cờ, để cho Đại Hổ đưa ta đi còn hắn ở sau yểm hộ... Căn cứ vào tình hình lúc đó thì Đường đô bá....dữ nhiều lành ít.
Trong cuộc sống chuyện đáng buồn nhất đó là tâm trạng của một con người đã chết đột nhiên le lói chút hy vọng, nhưng không để cho hy vọng thành sự thật nó đã biến mất.
Ngụy Diên nghe vậy liền cứng người, như đang choáng váng.
Về chuyện binh lính Nghĩa Dương, Điển Vi và Hạ Hầu Lan cũng đã nghe nói.
Gặp tình hình này, Điển Vi bước lên một bước ôm lấy hai vai Ngụy Diên rồi nắm thật chặt:
- Văn Trường! Đừng có như nhi nữ vậy. Mối thù của cánh quân Nghĩa Dương, chúng ta sớm hay muộn cũng phải báo. Đợi sau khi chúng ta về, tập hợp lại. Ngày khác vó ngựa đạp bằng Kinh Tương, ta sẽ bắt tên tiểu nhi gian trá đó tới trước mặt ngươi, cho ngươi bằm nó ra làm vạn đoạn. Tỉnh táo lại đi. Đừng để cho người ta chê cười.
Ngụy Diên cắn răng, ngửa mặt lên trời rồi hít một hơi:
- Điền đại ca! Ta không sao.
- Đại trượng phu nói được thì bỏ xuống được. Có bao nhiêu thù hận, chúng ta cứ để trong lòng rồi sẽ có ngày, chúng ta có thể báo thù.
- Ừm.
Ngụy Diên dùng sức gật đầu.
Tới lúc này, Đặng Tắc cũng chú ý tới hai người Điển Vi và Hạ Hầu Lan.
Y vội vàng nói:
- A Phúc! Mau mời mọi người vào trong nhà nói chuyện... Mậu bá! Làm phiền ngài đuổi xe ngựa vào chuồng được không?
Lão nhân đầu bạc cười cười, khuôn mặt nhăn nheo làm cho người ta có cảm giác khác lạ.
Tuy nhiên vẫn thấy lão run run từ từ đi ra ngoại môn. Đặng Tắc được Tào Bằng đỡ, mời mọi người vào đại sảnh.
Trong căn phòng khách ở đào viên được bố trí rất đơn giản. Có một cái sập nhỏ. Đặng Tắc giơ tay, mời mọi người ngồi xuống.
- A phúc! Mấy vị bằng hữu này là...
Không để cho Tào Bằng mở miệng, Điển Vi đã đứng dậy chắp tay nói:
- Đặng lễ tòng! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ta tên Điển Vi! A Phúc là ân nhân cứu mạng của ta.
- Tại hạ là Hạ Hầu Lan.
Đặng Tắc ngẩn người:
- Điển Vi?
Cái tên Ác lai dương danh thiên hạ.
Có lẽ rất nhiều bình dân không biết Điển Vi là ai, nhưng Đặng Tắc là tiểu lại, công văn đều được hắn xử lý vì vậy cái tên Điển Vi cũng không hề ngạc nhiên. Ai bảo thanh danh của Điển Vi vang dội, nổi tiếng trong trận Bộc Dương, lại là túc vệ của Tào Tháo. Trong công văn cũng có nhắc tới y cũng là điều bình thường. Chỉ có điều, Đặng Tắc lập tức không thể liên hệ Điển Vi với Ác Lai được.
Dù sao thì Điển Vi cũng là ái tướng của Tào Tháo còn Tào Bằng...
Có điều Tào Bằng thấy Điển Vi đã tự giới thiệu nên cũng không tiện giấu diếm...
- Chính là Vũ Mãnh hiệu úy dưới trướng Tào Công.
- A?
Đặng Tắc mở to mắt, nhìn Điển Vi chằm chằm một lúc. Gương mặt trắng nhợt của y, nở nụ cười:
- Hóa ra là Điển hiệu úy. Mấy ngày nay, chắc ngài gặp rắc rối với a Phúc nhà ta... Thứ cho Đặng Tắc không khỏe, không thể làm đại lễ. Xin thứ lỗi.
Điển Vi nói:
- Đặng Thúc tôn cần gì phải khách khí như vậy? A Phúc là ân nhân cứu mạng của ta. Mấy ngày qua, thật ra được hắn quan tâm nên Điển mỗ mới may mắn thoát chết. Ta nghe Văn trường và a Phúc nhắc tới ngươi. Hôm nay vừa thấy quả nhiên phi phàm. Chúng ta là người một nhà cần gì phải khách sáo.
Đặng Tắc quay đầu nhìn Tào Bằng thì thấy hắn gật đầu.
- Tỷ phu! Tại sao huynh ở đây. Cánh tay của huynh là do tên khốn nào chém?
- Tên khốn đó đã bị chết dưới thương của Đầu Hổ.
Đặng Tắc nói xong ho nhẹ hai tiếng.
Sau đó, y ngẩng đầu nói với Ngụy Diên:
- Không thể cứu được Đường Cát còn làm hại hắn...Đặng Thúc tôn thật sự thẹn với Ngụy truân tướng.
Ngụy Diên nở nụ cười chua xót:
- Thúc Tôn! Đây là lúc nào mà ngươi còn khách khí với ta như vậy? Hiện giờ ta không phải là Ngụy truân tướng mà binh lính Nghĩa Dương cũng không còn. Nếu ngươi để ý tới ta thì gọi ta một tiếng Văn Trường. Luận tuổi, ngươi lớn hơn ta, gọi thẳng ta bằng tên cũng được. Nhưng xin đừng nhắc tới hai chữ Truân tướng. Còn nữa, ta muốn cảm ơn huynh đệ của ngươi, ngày đó nếu không có a Phúc thì ta đã chết rồi.
Song phương kể lại những chuyện ngày đó xảy ra.
- Nếu không phải do ta mềm lòng để cho đám Mã Ngọc gia nhập thì có lẽ không xảy ra chuyện này. Lúc ấy, A Phúc còn bảo ta quá nhân từ, nhưng ta thấy hắn quá nghiêm khắc. Nhưng hiện tại, a Phúc không hề nói sai mà ta đúng là tên nông dân ngu xuẩn.
Dứt lời, Đặng Tắc lắc nhẹ đầu.
- Thúc Tôn! Chuyện này không thể trách ngươi. Cho dù lúc đó ngươi không khẩn cầu, Mã Ngọc không vào được thì cũng còn có Trương Ngọc, Lý Ngọc, Vương Ngọc... Cũng do ta quá tin tưởng Ngụy Bình, không ngờ nó thấy lợi tối mắt, cấu kết với người ngoài bán đứng huynh đệ trong nhà. May là a Phúc gϊếŧ nó, chứ nếu rơi vào tay ta thì đã biến thành trăm mảnh không thì khó xóa được mối hận trong lòng ta. - Ngụy Diên vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
- Ty phu! Sao mọi người lại ở đây.
- Nói tới chuyện này thì hơi dài. - Đặng Tắc liếc nhìn Tào Bằng rồi vỗ vai hắn:
- Ít nhiều là nhờ Đầu Hổ. Nếu không có hắn thì hiện tại ta đã mất xác rồi.
- Đầu Hổ ca...
Vương Mãi ngăn Tào Bằng lại:
- A Phúc! Đừng có nói khách khí. Chúng ta là huynh đệ, ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình àm thôi. Ngày đó ta đưa tỷ phu từ trong doanh trại đánh ra, chạy như điên cả đêm, cuối cùng Đại Hắc mệt chết giữa đường. May mà gặp được tiên sinh Trọng Cảnh, cứu được tính mạng của tỷ phu. Nếu không thì cả đời này, ta không còn mặt mũi nào để gặp ngươi.