Chương 25: Lời thỉnh cầu của Hồng nương tử

Vừa nói chuyện, Trương Uyển Trinh cầm lấy bút than, đi tớ bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bản vẽ, hết trái rồi phải…

"Kỳ thực, trên đường đi ta cũng có chút ý tưởng. Nhưng mà lúc đó ta vẫn chưa xác định vật này cuối cùng là để làm gì. Vì vậy ta không xem xét kỹ. Ý nghĩ của công tử và sự suy đoán của ta tuy có chút không giống nhau, nhưng về cơ bản thì cũng tương đồng.

Công tử nhìn xem, hai bên ống đều có miệng bễ. Khi kéo ra thì bễ bên kia hút vào mang theo không khí. Cứ như vậy không khí được đưa vào trong lò. Đại khái quá trình diễn ra như vậy. Vấn đề này ta nghĩ cũng không quá khó nhưng cần phải thử xem. »

Nghe Trương Uyển Trinh nói, Tào Bằng không hiểu một câu nào. Thế nhưng chỉ thấy sự đam mê của nàng trên bức họa đồ, dường như rất có đạo lý.

Thực ra đây là một cái thông gió rất đơn giản nhưng được thiết kế rất thông minh. Người có suy nghĩ sắc bén thì xem một cái có thể thấy được dụng ý. Đương nhiên, cách sắp xếp cũng không phải không đạt được hiệu quả. Chỉ có điều cách sắp xếp này tốn rất nhiều phí tổn, hơn nữa thao tác hoạt động rất phức tạp. So với một cái thông gió bình thường thì cái này có vẻ hơi khoa trương.

Tào Bằng không để ý đến một câu khác của Trương Uyển Trinh là: ta và ngươi tuy rằng suy đoán không giống nhau, nhưng cơ bản là tương đồng. Nói cách khác, Trương Uyển Trinh suy nghĩ đúng cách dùng của cái ống bễ kia. Mà cách sử dụng này, về sau mới được Tào Bằng chú trọng.

"Nếu tìm người chế tạo thì đòi hỏi mất bao lâu?"

Trương Uyển Trinh suy nghĩ một chút: "Nếu công tử đã không muốn người khác biết vật này, hay tốt nhất là chính mình chế tạo, bằng không thì…"

"Tự mình chế tạo?"

Tào Bằng hơi bối rối. Hắn biết nghề mộc không hề đơn giản, hơn nữa trong nhà cũng không quen thuộc hiểu rõ.

Trương Uyển Trinh sao có thể không hiểu rõ khó khăn của Tào Bằng. Vì vậy liền cười nói: "Tào công tử, nếu như ngươi tin tiểu nữ thì để cho ta tới chế tạo cho."

"Ngươi?"

"Xem thường ta sao? Trong nhà ta có thợ thủ công chuyên biệt, rất trung thành. Ta để cho bọn họ tới chế tạo, ngươi không cần phải lo sợ bị tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, cũng cần Tào công tử ngươi tin tưởng tiểu nữ thì mới có thể làm."

Tào Bằng lúc này đây không chút phân vân. "Vậy ta xin nhờ ngươi! »

Người khác có thể không hiểu rõ ý đồ của hắn, sẽ nghĩ là hắn cất giấu gì, cũng không phải là điều tốt. Nếu Trương Uyển trinh đã mở lời, đã khiến Tào Bằng tôn trọng. Kỳ thức nếu nàng không lịch sự chờ sự đồng ý của Tào Bằng thì đã về nhà tự mình chế tạo ra một cái giống như bản vẽ rồi. Bây giờ nàng mở lời cũng đã nói lên rằng nàng cũng không có ý kiến khác gì với hắn.

Trên mặt Trương Uyển Trinh nở thêm nụ cười, cầm bản vẽ trong tay: "Ta có thể mang đi chứ?"

"Xin cứ tự nhiên!"

"Vậy ta về trước, nếu không cha ta sẽ nổi giận."

Vừa nói chuyện, nàng đem bản vẽ cất đi, quay bước hướng ra ngoài đại sảnh.Khi đi ra ngoài đại sảnh, Trương Uyển Trinh bỗng nhiên dừng bước lại, ngoảnh đầu lại cười hỏi: « Tào công tử, ta có thể nào thỉnh giáo ngươi thêm một việc đuợc chứ? »

Tào Bằng nói: "Chuyện gì?"

"Ngươi mỗi ngày trời chưa sáng là ra bãi sông phía sau tập võ, đúng không?"

"Làm sao nàng biết?"

"Hì hì, cha ta nói, ngươi mỗi ngày ở đó luyện bộ quyền pháp rất chú tâm! Tiểu nữ cũng muốn, không biết có thể bái công tử làm thầy được không?"

Tào Bằng nghe được, thoáng cái ngẩn cả người.



Gió càng lúc càng lớn. Đám mây ở phía xa chân trời đã biến thành một đám mây dày che đầy bầu trời. Gió gào thét, bão tuyết thổi tứ tung. Bầu trời tối tăm. Trong cơn bão tuyết, thật không nhìn thấy gì cả.

Trên bến phà bỏ neo một con thuyền. Đầu thuyền cắm một cây cao có treo một ngọn đèn l*иg chập chờn trong gió. Một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi đi tới, đừng lại bên bến phà.

Trương Uyển Trinh từ trên xe đi xuống, cùng Trương quản gia lên thuyền. Người phu xe dính đầy tuyết, đem ngựa đưa lên thuyền. Mấy người chèo thuyền cũng đi giúp. Nhất thời liên tục vang lên những tiếng động lớn, tiếng ngựa hí không dứt.

"Trương thúc, ngươi nói xem bên cạnh bếp lò nhà Tào gia, vì sao lại có hai thùng nước?"

Trương Uyển Trinh đứng ở trong khoang thuyền, nhìn vẻ hỗn loạn trên bến phà, đột nhiên nhẹ giọng dò hỏi.

Trương quản gia sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: "Tiểu thư, ta làm sao có thể đoán được điều sâu xa huyền diệu đó được? Ngươi là một nữ nhân tài ba mà không nhìn ra được nguyên nhân, ta càng không nhìn ra được. Có điều ta nghĩ rằng hai thùng nước thì cũng không có gì ghê gớm, nói không chừng về sau họ có chỗ để dùng?"

"Hì hì, hai cái thùng nước dùng đồng thời, làm sao có thể là để về sau dùng? Hơn nữa trong thùng nước kia, khẳng định không phải là nước. Ta tuy rằng không đoán ra điều bí ẩn huyền diệu, nhưng có thể dám chắc rằng có liên quan đến Tào Bằng.

Trương thúc thúc, ngươi có phát hiện thấy không, cái tên Tào Bằng kia thật không giống người bình thường? Hắn có rất nhiều cách nghĩ kỳ lạ, đúng là một người rất thú vị. Ta hiện tại không hiểu rõ trong thùng đó có cái gì? Vì sao phải thả vào đó? mà nó có công dụng đặc biệt gì?"

Gió rất lớn, tuyết cũng rất lớn… Thế nhưng lại không thể cản được ham muốn không ngừng học hỏi của thiếu nữ. Trương quản gia cũng thầm lắc đầu.

Vị tiểu thư này thật có những điểm khác biệt với những nữ tử nhà khác. Cả ngày nàng nghiên cứu những điều kỳ lạ cổ quái gì đó, đầu óc có những ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng cha nàng vẫn không cản, thả mặc cho nàng theo đuổi. Dù sao cũng là danh sĩ Kinh Tương, sao lại dạy một người con gái như thế chứ? Đương nhiên, đây cũng chỉ là điều mà Trương quản gia tự ngẫm lại mà thôi. Nhưng hắn không dám nói ra…

Đừng nói là hắn, sợ rằng ngay cả chính tộc trưởng cũng sẽ không tới nói. Trương gia mặc dù rất có danh tiếng ở quận Nam Dương, nhưng nói về sức mạnh thực sự, gia tộc phía sau tiểu thư có thể nói là cách biệt một trời một vực. Thôi quên đi. Nàng cảm thấy hứng thú thì hứng thú. Cha nàng không nói gì, ta cần gì phải làm cản?

Nghĩ tới đây, Trương quản gia nhẹ nhõm rất nhiều: "Tiểu thư, không phải là nàng muốn tìm Tào Bằng học quyền sao? Đến lúc đó hãy hỏi hắn."

Mũi ngọc vểnh lên, thiếu nữ hừ một tiếng.

"Cái tên đó rất quỷ, nếu như việc này bí mật, chưa hẳn hắn sẽ nói cho ta biết. Nhưng mà cũng không sao. Hắn không nói cho ta biết, ta có thể tự mình dò la. À, vẫn còn có một việc. Sau khi chúng ta quay về, xin thúc thúc chuẩn bị giúp ta một cái sân nhỏ, ta cần làm vài thứ. Nhưng nghìn vạn lần xin thúc thúc đừng nói cho cha ta, bằng không thì ngài lại lải nhải với ta nữa…"

"Việc này tiểu nhân tự mình biết." Trương quản gia không nhịn được cười, gật đầu nhận lời.

"Tiểu thư, ngươi hãy ở trong khoang thuyền, đừng ra ngoài gió lạnh."

"Trương thúc thúc, dù sao thì thời gian cũng không lâu. Ta ở chỗ này nhìn cảnh tuyết rơi. Ngươi bảo người đi thôi, không cần phải chiếu cố trông nom ta đâu."

Thiếu nữ không lớn, nhưng có lẽ xuất thân vai vế nên trong giọng nói mang theo một sức mạnh không thể kháng cự được.

Trương quản gia ngẫm lại cũng là đạo lý này, không nói thêm gì nữa. Hắn đi tới đuôi thuyền, la lớn: "Nhanh lên một chút, động tác nhanh lên một chút. Xem ra tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta cũng không nên nán lại ở đây. Đem xe xem được chưa. Ngươi xem ngựa đã được chưa, chúng ta khởi thuyền thôi!"

Con thuyền chậm rãi rời bến, hướng về phía bờ sông đối diện. Thiếu nữ nhìn cảnh tuyết, trong đầu tự hỏi một vấn đề: bên trong thùng nước, cuối cùng là có điều bí mật gì?



Ngày thứ hai, Tào Bằng dậy thật sớm. Khi hắn phi ra khỏi phòng, chỉ thấy trước mặt một màu trắng mênh mông, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy linh hoạt kỳ ảo.

Hắn làm vài động tác, rồi vận động đi lại, sau đó lấy nước muối súc miệng rồi, một chậu nước giếng đi hâm nóng để rửa mặt. Xem ra phải nghĩ đến biện pháp để đánh răng. Dùng nước muối súc miệng tuy rằng không tệ, nhưng chung quy không phải là thói quen đánh răng của hắn.

"A Phúc, đi!" Đặng Tắc ở cửa chính hò hét tên Tào Bằng.

Đêm qua Tào Cấp ngủ muộn, nhưng trước khi Tào Bằng đi ngủ có căn dặn hắn phải mua thêm than củi trong thị trấn. Sau này, sớm muộn gì cũng sẽ giao việc nhà cho Tào Bằng để ý. Có một số việc cũng phải để hắn từ từ học cách xử lý sắp xếp. Ban đầu Vương Mãnh nói là hắn có thể đi mua, nhưng Tào Cấp lại không đồng ý. Đến Cức Dương thời gian dài như vậy cũng là thời gian để Tào Bằng làm quen hoàn cảnh ở đây.

Nói đến cũng lạ! Nếu như đổi lại trước đây, Tào Cấp tuyệt đối sẽ không đưa ra ý kiến phản đối nào. Nhưng ngay hôm đánh nhau cùng Mã Ngọc, Tào Cấp dần dần xuất hiện một vài thay đổi. Ví dụ như hắn bắt đầu học được cách quyết định, bắt đầu thử nói "Không" với người khác. Trước đây thì không thể nghĩ ra là có chuyện này. Hắn có tính cách nhu nhược, người luôn dĩ hòa vi quý khiến cho Tào Cấp bao giờ cũng bị thụ động. Nhưng bây giờ, hắn bắt đầu chủ động thay đổi. Đối với trên dưới Tào gia mà nói, tuyệt đối đúng là một chuyện tốt. Dù sao Tào Cấp bây giờ đúng là người đứng đầu một nhà.

Tào Bằng cùng Đặng Tắc đi ra cửa chính.

"A Phúc, chờ ta một chút! »

Vương Mãi mặc quần áo đuổi theo, cười hì: "Ta đi cùng ngươi."

"Ngươi không luyện công à? »

"Ta làm sao luyện một mình được. Đi mua than cùng ngươi trước, rồi sau đó quay về chúng ta cùng nhau luyện công."

Tào Bằng không thể nói không. Vì thế hắn gật đầu, dẫn ngựa cùng đi với Đặng Tắc.

"Tỷ phu, hai ngày nay chắc là bận lắm. »

Đặng Tắc cọ đầu mũi đỏ hồng lên, thở ra một luồng hơi lạnh, cười bảo: "Khoái huyện lệnh quay về Tương Dương, dự tính chắc mười lăm ngày sau mới trở về. Vậy nên trong hai ngày công vụ cũng không có chuyện gì. Ngoài trừ một vài công vụ ở ngoài, trên cơ bản không có việc gì cả."

"Haha, đoán chừng năm sau, e rằng phải bận rộn một chút chứ."

"Có thể…"

Đặng Tắc là một con người đích thực, không hề luồn cúi. Thực ra vì liên quan tới Tào bằng, Khoái Chính cũng rất chiếu cố hắn. Đặng Tài bị lưu đày tới thôn trấn, đến nay không trở về. Mã Ngọc thì bị nhốt vào nhà lao, vẫn chưa nhận án phạt. Đoán chừng Khoái Chính từ Tương Dương trở về lần này cũng có kết quả. Tào Bằng thật ra không quá lo lắng, lộ ra vẻ hết sức thoải mái.

Vừa đi vừa trò chuyện cùng Đặng Tắc trên đường, thấm thoát đã đến thị trấn Cức Dương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHD chấm c.o.m

"Thúc tôn, ta đang muốn đi tìm ngươi."

Chưa vào thành đã thấy một người trung niên chạy tới trước.

Tào Bằng hình như có gặp qua người này, nhớ mang máng rằng hắn cũng là người Đặng thôn. Nói về vai vế, không ngời lại gọi Đặng Tắc là thúc. Hắn tên là gì? Tào Bằng không nhớ rõ lắm. Khi gặp người trung niên kia, hắn cung kính hành lễ vấn an.

Người trung niên hơi đáp lễ, sau đó kéo Đặng Tắc nói: "Nhanh lên một chút đi, Khoái huyện lệnh đã trở về tối qua. Sáng sớm đã triệu tập mọi người, nói có chuyện muốn thảo luận."

"Khoái huyện lệnh đã trở về?"

"Đúng vậy. Tối hôm qua tuyết rơi nhiều nên ngài đã quay trở về. Đi nhanh đi, Khoái huyện lệnh chờ chúng ta đấy."

Đặng Tắc vội vàng nghe theo, xoay người nói với Tào Bằng và Vương Mãi: "A Phúc, đầu hổ, các ngươi hai người đi dọc theo con đường này, thấy ba cây hòe, đi tiếp đại khái chừng một dặm nữa là tới Xa Nhi Câu, tìm một người tên là Ngụy Lan. Hắn chính là người bán than tốt."

"Đã hiểu!"

Tào Bằng cùng Vương Mãi nhìn nhau, dẫn ngựa đi dọc theo đường Đặng Tắc nói.

Vừa đi, Tào Bằng vừa suy nghĩ sự việc. Theo như lý thuyết, Khóai Chính năm trước về nhà, hẳn là phải đến tế tổ rồi mới trở về. Thời đại này tế tổ vào năm mới là một sự việc hết sức trọng đại, không có nguyên nhân đặc biệt, không thể tùy tiên vắng mặt được. Trừ khí Khoái Chính có biến trong nhà, hoặc là bị trừng phạt. Nhưng khả năng Khoái Chính không thể bị xử phạt được. Nếu không thì không thể tiếp tục giữ vị trí ở Cức Dương. Vậy lý giải mọi chuyện thì nhất định là đã xảy ra đại sự!

Tào Bằng dốc hết bộ nhớ của mình, bỗng nhiên hốt hoảng dừng lại, lẩm bẩm: "Nói lẽ nào, Tào Tháo muốn đánh Uyển Thành?" Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tào Tháo vì việc Trương Tú chiếm giữ Uyển Thành cùng Lưu Biểu kết thành đồng minh, mà cảm thấy hậu phương bị uy hϊếp. Vì vậy hắn vội vàng kết thúc cuộc chiến ở Từ Châu, quay binh về, ý đồ muốn công phạt Trương Tú. Nhưng cụ thể thời gian nào, Tào Bằng không nhớ chính xác, chỉ nhớ là năm Kiến An thứ hai.

Bây giờ đúng là những ngày cuối của năm Kiến An thứ nhất, Trương Tú cùng Lưu Biểu đã kết đồng minh rồi! Nếu như dựa theo tính toán lúc này, Tào Tháo hắn là sang năm sau sẽ phát binh đến quận Nam Dương.

"A Phúc, ngươi vừa nói cái gì?"

"À, không có việc gì!"

Tào Bằng cười cười, nói với Vương Mãi: "Đi, chúng ta đi nhanh một chút rồi đem than về, sau đó luyện công."

"Tốt!"

Vương Mãi cực kỳ hứng khởi phi ngựa lên trước.

Tào Tháo muốn đánh Uyển Thành? Đánh Uyển Thành, Tào Tháo đầu thắng sau thua còn bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Như vậy chính ta nhờ chuyện này mà ở giữa đạt được lợi gì chứ? Tào Bằng càng nghĩ, nhưng hắn phát hiện lúc này hình như chỉ có thể làm một người đứng ngoài quan sát, xem xét tình hình phát triển thế nào.

Khó khăn là hắn không được chạy tới nói cho Tào Thào biết rằng: Trương Tú sẽ làm phản, đến lúc đó con trai ngươi, cháu trai ngươi, còn có đại tướng của ngươi đều chết trận. Không nói đến việc có gặp mặt được Tào Tháo hay không, cho dù gặp được, nếu nói chuyện này cho Tào Tháo, e rằng chính mạng sống của mình cũng khó mà giữ nổi…

Như vậy chỉ có thể đứng ngoài nhìn thôi? Tào Bằng cảm thấy có chút đáng tiếc! Không có danh tiếng, không có thực lực, thật đúng là một nỗi đau khổ.





Xa Nhi Câu là một làng có hai mươi tám hộ dân. Mọi nhà ở đây đều dựa vào việc đốt than mà mưu sinh. Khi mùa đông tới cũng là thời điểm náo nhiệt nhất.

Tào Bằng cùng Vương Mãi rất nhanh chóng tìm được chỗ ở của Ngụy Lan, mua hai giỏ than lớn rồi quay về nhà. Giá cả những năm cuối thời Đông Hán không thấp, đặc biệt trong thời gian Đổng Trác nắm giữ quyền thống trị, đã phát hành ra "vô văn tiền", khiến cho giá cả tăng vọt. Một hộc (mười đấu) gạo cần hơn mười vạn tiền, rất nhiều người tích góp cả đời, mà mãi không có khả năng mua nổi một thạch (Một tạ) lương thực, không có cách để sinh tồn.

Có điều sau thời Đổng Trác thì bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp. Lưu Biểu không phải là một người làm đại sự, nhưng về phương diện thống trị, quả thực là có chút bản lĩnh.

Trước tiên hắn bãi bỏ không phát hành Vô văn tiền thời Đổng Trác (tiền trinh thời Đổng Trác có đường kính 1,2-1,5ly, nặng 0,5-1 khắc. Tất cả đều khắc năm nét giống nhau, nhưng kiểu chữ không rõ. Vì sau bị người ta châm biếm là tiền vô văn) sử dụng năm lạngkhiến cho giá cả nhanh chóng hạ xuống. Về sau hắn lại cùng gia tộc Kinh Tương liên thủ cùng nhau, khen thưởng nông canh, khởi công xây dựng thủy lợi, làm cho Kinh Châu dần dần ổn định. Ở điểm này mà nói, Lưu Biểu coi như đã làm không tồi.

Đáng lẽ ban đầu Tào Cấp bảo Tào Bằng mua một giỏ than, nhưng lo lắng chiến sự bắt đầu xảy ra, Tào Bằng đã mua thêm một giỏ mang về. Xem chừng còn phải mua thêm nhiều lương thực dự trữ…

Tào Bằng nói thầm trong lòng: một mai có chiến sự nổ ra, Cức Dương dám chắc sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó giá cả tăng nhanh, nói không chừng lại rất phiền hà.

Về đến nhà, hắn đem dỡ than xuống. Vương Mãi dẫn ngựa vào chuồng. Tào Bằng đang muốn tìm Tào Cấp trao đổi về việc dự trữ lương lực, đang đi vào phòng khách, chợt nghe bên trong có tiếng cười vọng ra.

Có khách!

Nhưng lại là khách quen, Hồng Nương Tử. Sau khi trải qua sự việc với Mã Ngọc, Hồng nương tử rất gần gũi một nhà Tào Cấp. Người con gái này tuy rằng không có văn hóa gì, nhưng cũng là một người có con mắt tinh đời. Nàng nhìn ra được nhà Đặng Tắc tương lai về sau chắc chắn sẽ phát triển. Vì vậy Tào gia có chuyện gì thì nàng ta đều chạy qua giúp. Thường xuyên qua lại với nhau, Hồng nương tử đều hết sức tận tình giúp đỡ, cùng Trương thị và Tào Nam càng ngày càng thân thiết.

"À, tiểu lang quân đã về! »

Hồng nương tử thấy Tào Bằng trở về, lập tức niềm nở bắt chuyện.

"Đại huynh, đây thật là lỗi của ngươi. Trời lạnh như thế lại bắt tiểu lang đi ra ngoài chứ? Về sau có chuyện gì, người nói cho ta biết. Dù sao thì nhà ta cũng không có chuyện gì lớn khiến hắn phải đi. Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, xem nào, thật là vất vả…"

Hồng nương tử tươi cười khiến cho Tào Bằng lúng ta lúng túng.

Thi lễ xong, Tào Bằng đang nghĩ ngợi đến việc gọi Tào Cấp ra ngoài nói chuyện tình, lại nghe Trương thị nói: "Bằng nhi, ngươi ngồi xuống trước, ta có việc hỏi ngươi"

"Mẹ, có chuyện gì?"

"Ta nghe nói, sáng sớm mỗi ngày ngươi cùng đầu hổ trêu đùa hay đùa giỡn gì ở phía sau bãi sông à?"

Tào Bằng sửng sốt một chút. "Có chuyện gì hay sao?"

"Có đúng là tập võ hay không?"

"A, đúng!"

Chuyện này không thể gạt được. Tào Bằng cũng không có ý muốn giấu diếm. Nhưng có điều hắn không nói cho bất cứ ai biết là hắn dạy Vương Mãi luyện quyền. Cho nên cả Tào Cấp và Trương thị đều tưởng rằng Tào Bằng đi theo Vương Mãi tập võ.

Ngược lại, Vương Mãnh có thể cảm thấy được một phần câu chuyện tình. Nhưng mà Vương Mãi không nói, hắn cũng sẽ không xen vào… Hắn mơ hồ cảm nhận được, sau khi Vương Mãi và Tào Bằng cùng nhau tập võ thì tiến bộ hết sức nhanh chóng. Tự bản thân Vương Mãnh hiểu rõ tình hình. Hắn dạy cho Vương Mãi vài thứ kia, không thể đạt được hiệu quả như vậy. Chắc là do Tào Bằng chỉ vẽ? Nghe tới có vẻ rất vô lý, nhưng Vương Mãnh cũng không cảm thấy kinh ngạc. Ban đầu muốn Tào Bằn theo học phương sĩ. Nói không chừng vị phương sĩ kia đại thần thông, dạy cho Tào Bằng tiên gia diệu pháp?

Trương thị cười nói: "Bằng nhi, là như vậy. Nhà chúng ta đến Đặng thôn mấy ngày nay, nhà Hồng thẩm cũng giúp đỡ không ít. Hồng thẩm có một người con trai, tên Đặng Phạm, hẳn là ngươi có gặp qua, tuổi tác cũng xấp xỉ cùng ngươi. Hồng thẩm tới tìm ta, muốn cho Đặng Phạm tập võ cùng hai ngươi."

Hồng nương tự nở nụ cười xấu hổ, trên mặt dường như có phần ngại.

"Tiểu lang quân, ta cũng biết như vậy có chút mạo muội. Chỉ là tiểu tử nhà ta thấy tuổi tác đã lớn, cả ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện khắp nơi. Bảo hắn học nghề cùng cha hắn, hắn không muốn, nói là không có tiền đồ. Bảo hắn đi đọc sách, cũng không có bản lĩnh. Ta nghe nói hai vị tiểu lang quân đều có bản lĩnh tốt, nghĩ muốn cho theo các người học hỏi. Trong thời buổi loạn lạc có thể học quyền cước, nói không chừng còn có thể nên thân…"

Tào Bằng ngây ngẩn cả người! "Chuyện này, cần phải hỏi ý kiến Vương bá phụ thử xem."

Tào Cấp nói: "Vương bá nói, xem ý của ngươi. Nếu ý ngươi bằng lòng thì hắn không có ý kiến. Bằng nhi, Hồng thẩm đã từng giúp chúng ta đại ân trước đây khi chúng ta gặp khó khăn, tỷ tỷ ngươi mệt cũng do thẩm chăm sóc, ngươi cũng thấy mà."

Chết tiệt! Cái này gọi là hỏi ý kiến của ta? Lão đầu ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể làm sao bây giờ?

Tào Bằng thật ra có biết Đặng Phạm, nhưng có có ấn tượng gì. Vì vậy suy nghĩ một chút, hắn nói với Hồng nương tử. "Thẩm, nếu như Đặng ca muốn, vậy hãy qua đây đi!"

Trên mặt Hồng nương tử đang tươi cười, tức khắc càng tươi hơn.