Không ngoài dự đoán của Tào Bằng, Đặng Tắc và Đặng lão thái công nói chuyện hết sức thuận lợi.
Đối với mấy cái nhà bỏ hoang ở vườn đào, Lão thái công như không để ý tới sự tồn tại của nó. Lúc trước, Trương gia Niết Dương bỏ lại mảnh đất đó tất nhiên nguyên nhân là vì loạn Khăn Vàng. Có điều phần lớn cũng là vì mảnh đất đó không có tác dụng gì.
Vườn đào là một mảnh đất hoang, đất đai không được tốt lắm cũng không tiện cho việc trồng trọt.
Đặng lão thái công nhận lấy mảnh đất đó với cái giá hai mươi quan. Huyện Cức Dương cho rằng mảnh đất gần với Đặng thôn nên theo lý để cho Đặng thôn tiếp nhận. Có lẽ cho dù lão thái công không muốn cũng đành phải cắn răng mà bỏ tiền. Nhưng bao nhiêu năm qua, mảnh đất đó cũng chẳng hề cho lão lấy một đồng. Vì vậy mà trong lòng Lão thái công gần như đã vất nó ra ngoài, nếu không phải hàng năm còn phải nộp thuế nhất định thì đã quên luôn.
Đặng Tắc đồng ý trao đổi lấy căn phòng ở trong thôn nên với lão thái công không có vấn đề.
Lại thêm trong lòng lão có tâm giao hảo với Đặng Tắc nên cũng không làm khó. Dù sao thì vườn đào hẻo lánh cũng không thể so được với trong thôn. Chưa nói, trong thôn sớm có người muốn lấy cái nhà của Đặng Tắc, dùng để xây dựng thêm phòng xa. Xét về mặt giá trị, lão thái công buôn bán cũng có lãi một chút.
Có điều căn nhà ở vườn đào đúng là hơi cũ nát.
Muốn sửa lại nó phải tốn không ít tiền. Đặng Tắc không giàu có, nhưng cũng có chút để dành. Hơn nữa, thánh giới Hồng Hoang còn đưa ra một cái vòng vàng, ước chừng khoảng ba mươi quan vì vậy mà cũng không tới mức túng quẫn. Chỉ có điều thời điểm tu sửa nhà cửa, Tào Bằng lại nói ra ý kiến bất đồng.
Theo ý của Đặng Tắc thì muốn tu sửa và mua một ít đồ dùng.
Nhưng Tào Bằng không đồng ý, cho rằng không cần phải tiêu phí như vậy. Ý của hắn là chỉ cần tu bổ lại tường cho cao thêm một chút. Thay hai cánh cửa, trang bị thêm cánh cho cửa sổ mỗi phòng là được. Còn phòng bên trong thì tổng thể còn sử dụng được. Một vài chỗ bị vỡ, tu bổ một chút là được rồi. Thậm chí ngay cả dụng cụ trong nhà cũng không cần phải sắm mới.
Có thể mua một ít đồ dùng cũ, rồi để cho người ta sửa lại là được...
- A Phúc! Nếu đã chuyển tới nhà mới vì sao không trang hoàng cho tốt một chút? Dùng mấy cái đồ vật rách rưới này chẳng phải để cho người ta chê cười hay sao?
Tào Nam cũng tỏ vẻ không hiểu ý kiến của Tào Bằng, vì vậy mà lên tiếng hỏi.
Tào Bằng nghiêm mặt nói:
- Đệ làm như vậy là có lý do.
- Thứ nhất đệ và cha mẹ, lại còn có Vương bá bá, Đầu Hổ đều là người từ nơi khác tới. Mặc dù với hai người có quan hệ nhưng chung quy vẫn là người ngoài. Nếu ngay lập tức bỏ ra nhiều tiền, chưa nói tới việc làm cho người ta nghi ngờ mà thậm chí còn có thể mang tới rắc rối. Nên nhớ rằng tài không được để lộ. Tỷ phu! Huynh có thể bảo đảm rằng trong thôn không có ai đố kỵ với chúng ta không? Tỷ phu vừa mới được huyện lệnh ưu ái, lại hành hung Mã Anh, gây tội với một đám lưu manh. Chẳng lẽ huynh không nghĩ tới việc làm rầm rộ sẽ khiến cho người khác để ý, rước lấy tai họa hay sao?
Đặng Tắc nghe Tào Bằng nói vậy cũng tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao thì lòng người khó dò, nước biến khó đong. Mặc dù Đặng thôn là thôn của một gia tộc nhưng ai có thể bảo đảm người trong thôn không có ý khác?
- Cha! Mẹ! A Phúc nói có lý.
Tào Nam lại nói:
- Đã có chuyện thứ nhất thì cũng có chuyện tiếp theo sao?
- Tất nhiên.
Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ai có thể cam đoan rằng Cức Dương không có chiến hỏa? Một khi chiến loạn xảy ra, chúng ta lại làm phòng thật tốt thì tới lúc đó không hay lắm. Chưa nói tới việc chẳng may lúc đó chạy nạn, trong tay cũng phải có lấy một chút tiền để phòng thân. Chẳng lẽ, tới khi có việc xảy ra lại bán đi lấy tiền? Ha ha! Chư nói tới việc không thể bán đi, mà cho dù có bán được thì cũng được mấy đồng?
Đặng Tắc hít một hơi rồi liên tục gật đầu.
Những năm Trung Bình, với loạn Thái Bình, y đã từng cảm nhận. Mặc dù lúc đó còn nhỏ tuổi, cảm nhận cũng không được sâu lắm nhưng vẫn còn như in trong trí nhớ.
- Tài không lộ ra ngoài. Lo trước cho khỏi họa.
Y nói với Tào Nam:
- A Phúc nghĩ so với ta chu đáo hơn. Theo ta thấy, cứ làm như đệ ấy nói.
Tào Nam nói:
- Đang êm đẹp sao lại có thể xảy ra chiến loạn? Kinh Tương có Lưu Kinh Châu là dòng dõi nhà Hán, ai dám xâm phạm?
Ai dám xâm phạm?
Ít nhất có Tào Tháo dám...
Có điều Tào Bằng cũng không thể nói ra điều đó, chỉ lên tiếng:
- Tỷ tỷ! Cẩn thận thuyền có thể chạy nhanh được cả vạn năm. Hôm nay chúng ta cẩn thận một chút, tương lai sẽ đỡ đi một chút rắc rối. Dù sao thì khế đất ở trong tay chúng ta, tương lai muốn làm lại cũng không muộn.
- Cẩn thận thuyền có thể chạy nhanh được cả vạn năm? A Phúc! Ngươi thi thoảng lại nói ra mấy lời rất lạ. Có điều đệ nói cũng có lý. Nếu mọi người đã đồng ý, ta không có ý kiến gì nữa. A Phúc! Nhớ rõ trước đây đệ không thích nói chuyện, tại sao bây giờ mở miệng lại thao thao bất tuyệt như thế?
Vừa nói, Tào Nam vừa giơ tay vò đầu Tào Bằng.
Trong lòng Tào Bằng mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng chỉ đành lặng yên chịu đựng. Dù sao thì hắn cũng vừa mới phá giấc mộng có được một căn nhà mới của tỷ tỷ...
Tiết trời lạnh cho nên phần lớn mọi người đều nhàn rỗi.
Đặng Tắc nhờ Hồng nương tử nói với những người trong thôn, mọi người liền đều đồng ý.
Đều là người trong một họ, cho dù không nói tới chuyện tiền nong nhưng Đặng Tắc cũng phải chuẩn bị hai bữa cơm để trả ơn.
Lúc này, giá hàng hóa của Kinh Châu cũng không cao lắm.
Hai bữa cơm cho hai mươi người cũng không mất quá nhiều tiền.
Dưới sự giúp đỡ của Hồng nương tử, việc mua thức ăn và nấu nướng cho mọi người cũng đỡ đi. Đặng tắc đưa cho Hồng nương tử ba quan tiền, Hồng nương tử liền thoải mái đồng ý.
Vì vậy mà bắt đầu từ ngày hôm sau, Đặng Tắc và Tào Cấp dốc hết sức sửa chữa phòng mới.
Vương Mãi cũng không chịu ngồi yên, đi theo Tào Cấp tới vườn đào. Trong nhà chỉ còn lại Trương thị và Tào Bằng chăm sóc Tào Nam.
Tào Bằng không cho xây dựng rầm rộ là có quyết định của mình.
Hắn hiểu rất rõ, trong tương lai mọi chuyện sẽ xảy ra. Tới lúc đó, cho dù đồ có tốt đến mấy cũng chỉ là thứ vất đi, cần gì phải để ý. Nếu sống lại, hơn nữa ở vào thời đại mà mình biết rõ mà không làm nên sự nghiệp có phải là phụ sự ban thưởng của trời không? Trong suy nghĩ của Tào Bằng, Cức Dương chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời. Bến đỗ của hắn cũng không phải là ở đây...
Công việc của mọi người cũng bắt đầu trở nên tất bật.
Cuối cùng, Tào Bằng cũng có thể yên tĩnh, suy nghĩ về tương lai.
Dụng ý tặng xe của Tư Mã Huy, Tào Bằng có thể đoán được một ít. Trong lòng hắn làm sao không hy vọng có thể tới Tương Dương để đi học? Nhưng hắn hiểu rõ mình không thể đi.
Mình có thể ăn được mấy bát cơm, trong lòng Tào Bằng hiểu rất rõ.
Đúng là hắn biết rõ về thời đại này nhưng thế thì sao?
Chưa nói tới Tam Quốc diễn nghĩa và Tam quốc thực sự có bao nhiêu điều khác nhau. Cho dù hắn có thể biết được tiến trình của thời đại này nhưng ngoại trừ điều đó ra, hắn còn biết được cái gì nữa? Thứ hắn học là hình sự, còn lại là một số những thứ linh tinh. Muốn hòa nhập vào thời đại này mà không có một chút bản lĩnh là điều không thể. Mười thắng mười bại cũng không phải là của hắn. Lần thứ nhất, lần thứ hai còn có thể lừa dối được nhưng lần thứ mười, lần thứ hai mươi hắn còn có thể vượt qua được không? Thủy Kính sơn trang cũng không có khả năng chỉ nói tới việc luận đại thế thiên hạ. Những cơ sở kia, hắn lại có được bao nhiêu? Cùng với dám người đó còn không bằng tránh xa, giữ lấy một chút thần bí.
Tào Bằng hết sức bình tĩnh, hôm nay hắn vẫn còn quá nhỏ.
Mỗi một bước đi phải khống chế thật vững chắc...
Cùng với việc nghĩ làm sao thăng chức thật nhanh chẳng bằng nghĩ tới việc làm sao để giữ yên dược cái nhà này, làm sao cho người trong nhà được yên ấm.
Có thời gian rảnh rỗi, hắn từ từ chỉnh đốn lại những thứ trong đầu.
Muốn luyện được công phu phải có thân thể tốt...ngoại trừ điều đó ra còn phải học tập rất nhiều thứ. Nếu không thì tương lai làm sao đi mà lừa dối người khác?
Nghĩ như vậy có thể thấy việc cần phải làm rất nhiều.
Hiện giờ, chưa nói tới chuyện khác, chỉ đơn giản rèn luyện thân thể cho tốt.
Bệnh này của hắn là về thân thể... Tào Bằng không hy vọng, bản thân cũng giống với Quách Gia chết trước cả kẻ thù.
Nhưng nên bắt đầu từ đâu?
Bạch Viên Thông Bối quyền coi trọng tụ lại thành hình, tán ra thành gió.
Lấy thế của vượn và khỉ chứ không phải lấy hình dáng của chúng. Vì vậy mà yêu cầu đối với thân thể rất cao. Tình trạng của hắn hiện nay rất khó luyện được.
Nếu làm không tốt, chưa luyện thành công phu đã làm cho bản thân đến chết.
Thân thể của hắn thuộc loại dinh dưỡng không đầy đủ cho nên việc quan trọng nhất của hắn hiện nay là dưỡng. Có dưỡng được thân thể cho tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngoại trừ việc điều dưỡng rèn luyện ra, còn phải cần có một số thứ giúp đỡ.
Chẳng hạn như ăn uống.
Tào Bằng phát hiện, để vượt qua được không phải là một chuyện đơn giản.
Sau khi nhớ lại thật kỹ, nhưng sở học về quyền pháp, cuối cùng hắn lựa chọn môn Thái cực quyền mà đời sau gần như tất cả đều biết.
Nếu chỉ cần dưỡng thì Thái Cực quyền đối với hắn là bộ quyền pháp thích hợp nhất hiện nay.
Mới vừa sáng sớm, Tào Bằng đã bò dậy.
Công phu của Thái Cực Quyền bao gồm hai mặt, một là công phu dưỡng sinh trừ bỏ bệnh tật, hai là công phu dùng để phòng thân. Nói tới việc dưỡng sinh đó là do trong lúc luyện tập có thể làm cho tinh thần yên tĩnh. Từ việc đứng, di chuyển trên cọc...đều phải tập trung tư tưởng, tích tụ tinh thần làm cho lòng yên tĩnh. Chú ý tới việc đóng mở âm dương tự nhiên để cho thiên cơ vận hành bên trong từ đó có thể đạt tới mức trong luyện công có tĩnh, trong tĩnh có động... Còn về giảng theo phương diện khác thì quyền thuật dưỡng sinh và quyền thuật của Thái Cực quyền đều thống nhất nhau về mặt quyền pháp.
Đối với thân thể của Tào Bằng bây giờ thì lựa chọn Thái Cực quyền là tốt nhất.
Đón nhưng tia nắng mặt trời mới lên, Tào Bằng luyện Vô Cực thung một lát rồi sau đó là luyện đệ nhất lộ. Nếu là trước đây, hắn không tốn quá nhiều sức. Còn bây giờ, sau khi luyện xong, Tào Bằng thở hồng hộc, toàn thân mềm nhũn nhưng tình thần lại hết sức thoải mái.
- A Phúc! Vừa rồi ngươi luyện cái gì mà chậm quá vậy?
Tào Bằng ra khỏi giường chắc chắn là không thể lén lút được vì hắn ngủ cùng chỗ với Vương Mãi.
Có điều, ngay từ đầu Vương Mãi cũng không hiểu được Tào Bằng định làm gì. Chờ khi Tào Bằng luyện xong, gã mới tới gần để hỏi.
Nhìn qua Vương Mãi, trong lòng Tào Bằng chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Hiện giờ ta không thể luyện những công phu trước đây nhưng Vương Mãi thì có thể.
Có thể thấy sau này phụ tử Vương Mãnh sẽ cùng với gia đình mình đứng trên một chiến tuyến, nếu Vương Mãi có thể luyện được tốt thì không chừng trong tương lai...
- Đầu Hổ ca! Ta có một bộ quyền pháp không hiểu ngươi có muốn học hay không?
Vương Mãi sửng sốt rồi cười nói:
- Là cái bộ quyền pháp mà ngươi vừa mới luyện đó sao? Đó là quyền pháp gì mà mềm nhũn nhìn chẳng hề có chút lực đạo...ha ha! Ta không học.
Tào Bằng sớm biết, Vương Mãi sẽ không học Thái Cực.
Hơn nữa với tính của hắn cũng không thể nào học được.
Người này trời sinh đã là một tên hiếu chiến, thậm chí Bạch Viên thông bối quyền cũng không thể thích hợp. Với tính tình Vương Mãi như vậy, Tào Bằng thấy thích hợp nhất là Bát Cực quyền. Cái này chính là văn có Thái cực an thiên hạ, võ có bát cực định càn không. Bát Cực quyền vốn mạnh mẽ mà giản dị, ở đời sau rất có tiếng. Năm đó, Tào Bằng học được Bạch Viên thông bối quyền nhưng đối với Bát Cực quyền cũng có học lướt qua.
Dựa theo lão võ sư dạy hắn công phu nói nếu hắn có thể kiên trì luyện tập thì bốn mươi tuổi có thể trở thành tông sư.
Nhưng đáng tiếc, sau đó Tào Bằng bỏ phí.
Hiện giờ nhặt lại, trong lòng hắn có càng ngàn vạn điều cảm khái.
- Ta dạy ngươi một bộ quyền pháp có tên là Bát cực quyền. Nếu luyện được rất tốt, thành tựu tương lai có thể nói là không thể nào tính được. Có điều, Đầu Hổ ca! Ngươi phải đồng ý với ta rằng sau này cho dù ta có dạy ngươi cái gì, ngươi cũng không được nói cho người khác biết.
- Bát Cực quyền rất lợi hại có phải không?
- Tất nhiên. Võ có bát cực định càn khôn. Ngươi luyện tốt lắm, có thể đi khắp thiên hạ.
Vương Mãi nghe nói vậy, ánh mắt liền trở nên sáng ngời.
- Được! Ta theo ngươi học.
Có điều, ánh mắt của y chợt trở nên nghi hoặc, nhỏ giọng nói:
- A Phúc! Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, tại sao ta không biết ngươi có võ nghệ?
- Chuyện này...
Tào Bằng cũng cảm thấy khó xử. Không thể nói cho gã biết rằng bộ quyền pháp này được lưu truyền ở đời sau, mà gã cũng không phải là Tào Bằng xuyên từ đời sau tới đây.
- Đầu Hổ ca! Còn nhớ trước đây ta có đi học chữ của một vị phương sĩ không?
- Tất nhiên là nhớ.
- Ta nói cho ngươi, vị phương sĩ đó là một người có bản lĩnh...năm đó y dạy ta rất nhiều thứ, chỉ có điều ta không thể nào tiếp nhận ngay được. Sau khi y đi rồi, ta chỉ ghi nhớ được vài thứ mà hắn dạy. Trước đây ta không thích nói chuyện, không phải là vì ta không muốn nói mà là vì ta cảm thấy rất phí tinh thần. Vị phương sĩ đó có nói, hòa thượng Tây Vực có một pháp một tên là Bế Khẩu thiền. Có người còn không nói cả đời để lĩnh ngộ được bản lĩnh cao thâm. Trước đây ta không nói chính là vì cái môn Bế Khẩu Thiền này. Hiện giờ ta đã lĩnh ngộ. Nếu không thì làm sao có thể dạy cho ngươi võ nghệ lợi hại?
Nếu Vương Mãi là một nhân vật lớn thì có thể không tin.
Nhưng dù sao y cũng chỉ là một đứa bé mới có mười ba tuổi, làm sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy?
Nhưng lời nói của Tào Bằng hư hư thực thực...phải nói là chín phần giả chỉ có nửa phần thực. Ngoại trừ phương sĩ là thật ra, những người khác đều là giả.
Nhưng Vương Mãi lại tin, chẳng hề có chút nghi ngờ.
- A Phúc! Vậy sau này ngươi phải dậy cho ta.
Tào Bằng nở nụ cười, ôm lấy cổ Vương Mãi mà nói:
- Đó là chuyện được nhiên. Chúng ta là huynh đệ. Ta biết gì sẽ dạy cho ngươi.
- Ừm! Chúng ta là huynh đệ.
Vương Mãi có chút kích động gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên.
- Đầu Hổ! Ngươi làm sao vậy?
Vương Mãi nhỏ giọng nói:
- A Phúc! Từ sau khi ngươi tỉnh lại, toàn thân giống như thay đổi. Đặc biệt sau khi chúng ta gặp mấy người ở Bỉ Dương, trong mấy ngày qua ta vẫn lo lắng. Lo rằng ngươi có bản lĩnh lớn, sau này sẽ không chơi đùa với ta. Hiện giờ ta yên tâm rồi. Chúng ta là huynh đệ... A Phúc! Sau này ai dám đối đầu với ngươi thì chính là kẻ địch của ta.
Nụ cười trên mặt Tào Bằng càng thêm rạng rỡ, trong lòng có một cảm giác ấm áp không thể nói ra bằng lời.
Người này nhìn bình thường thì cười hi hi, ha ha, không ngờ lại có tâm tư mẫn cảm như vậy. Đột nhiên Tào Bằng phát hiện bản thân mình đối với hai chữ bằng hữu dường như cũng không hiểu lắm. Có điều chúng ta đã là huynh đệ, hôm nay là huynh đệ thì mãi mãi là huynh đệ.
...............
Cứ như vậy, Vương Mãi đi theo Tào Bằng, bắt đầu luyện tập Bát Cực quyền.
Có thể nói là tố chất thân thể của y hơn xa Tào Bằng cho nên luyện công phu hết sức thành thạo. Mặc dù Tào Bằng không phải là một vị tông sư nhưng việc dẫn dắt từng bước có thể làm được. Đời sau, lý luận về võ học có một cách hệ thống cho nên đối với Tào Bằng mà nói bắt đầu lại cũng không có gì khó khăn.
Đời sau, tông sư Hình Ý - Tiết Điên từng hệ thống trình bày và phân tích quá trình tập võ của mình.
Tất cả chỉ đơn giản có ba điều: Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần và luyện thần hoàn hư. Lại có ba bước công phu là dịch cốt, dịch cân và tẩy tủy. Còn có ba loại luyện pháp đó là Minh kính, ám kình và hóa kình. Nhưng cơ sở này có thể nói là một bước vô cùng quan trọng.
Khí đi vào qua da, kinh lạc, gân, kinh mạch. Lực xuất phát từ cơ bắp, xương cốt.
Người bên ngoài có lực gọi là hình. Người có khí nội liễm trong gân mạch gọi là tượng.
Có câu trăm ngày Trúc Cơ, mười tháng Dịch cốt, ba năm dịch cân.
Theo cách nói đó, kết hợp với thời đại này, Tào Bằng cảm thấy đại thể có thể chia ra làm ba cấp độ.
Võ tướng hạng ba da thị cơ bắp cường tráng, võ tướng hạng hai, khí lực tương sinh.
Tào Bằng cho rằng nhiều nhất thì Vương Mãi chỉ ở đỉnh cao của hạng ba. bởi vì từ những đòn của gã tước kia, hoàn toàn là cậy mạnh không hiểu được đạo lý của hư thật. Vậy còn Văn Sính thì sao? Có lẽ đã đạt tới công phu Dịch Cân có cái khí thế bạt sơn. Nhưng muốn nói tới nhân tài kiệt xuất thì Văn Sính ở trong Tam quốc diễn nghĩa còn có vẻ như là một nhân vật yếu kém.
Mà Văn Sính mới chỉ đạt tới nhị lưu vậy thì nhất lưu sẽ như thế nào?
Đời sau ai cũng thích Quan vũ, Trương Phi, Triệu Vân...lại còn đệ nhất cao thủ cuối thời Đông Hán, Lã Bố - Lã Phụng Tiên...
Không biết những người đó như thế nào?
Còn về phần Vương Mãi thì chưa xếp vào cái hạng nào cả.
TruyenHDNhư vậy Tào Bằng yếu hơn so với Vương Mãi chỉ sợ còn thê thảm hơn.
Hiểu được những điều đó, Tào Bằng cũng có chút sốt ruột.
Thoáng nhìn con đường trở thành cường giả còn rất dài. Bản thân hắn chỉ còn cách tiến từng bước một, chỉ mong là có đủ thời gian.
............
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Căn nhà mới ở vườn đào cũng được sửa xong.
Nhờ sự lo liệu của Tào Cấp và Đặng Tắc lễ tân gia cũng hoàn tất.
Tiếp đó chính là nỗi mừng về nhà mới. Tuy nói còn thiếu một số đồ dùng trong nhà nhưng cũng không quá quan trọng, có thể từ từ mua đủ.
Trong nhà Đặng Tắc quả thực có chút chật chội.
Vì vậy mà sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định dọn tới vườn đào.
Ngày này, mọi người trong Đặng thôn tới, Đặng Tắc và Tào Cấp vừa nói chuyện với người dân vừa bố trí phòng xá. Trương thị và Tào Nam còn nhờ Hồng nương tử giúp đỡ, chuẩn bị tiệc ở vườn đào, ăn mừng lễ về nhà mới. Vốn lão thái công cũng định tới nhưng có việc đột xuất cho nên không thể có mặt. Có điều, lão thái công không có mặt ở đó khiến cho mọi người thoải mái hơn nhiều.
- Khoái huyện lệnh đến!
Tiệc rượu mới bắt đầu chưa được lâu, chợt có tiếng người cao giọng hô.
Trong phút chốc không gian trở nên yên tĩnh.
Có điều, ngay lập tức mọi âm thanh trở nên hỗn loạn.
- Sao huyện lệnh lại tới đây?
- Chuyện này ta không biết. Có điều nghe nói rằng Khoái huyện lệnh và cậu em vợ của lão tam biết nhau, dường như có quan hệ rất tốt. Các ngươi không thấy sao? Từ khi nhà họ Tào tới đây, lão Tam lập tức đổi khác. Nếu Huyện lệnh và Tào gia không biết nhau thì sao có chuyện đó? Theo ta thấy lão Tam đúng là phát tài.
- Đúng vậy! Ta cũng nghe nói. Dường như Tào lang quân hình như là đệ tử của một vị nhân vật lớn nào đó.
- A! Ngươi nghe ai nói?
Trong tiếng xì xào bàn tán, chiếc xe ngựa của Khoái Chính dừng lại bên ngoài vườn đào.
Trong trường hợp này vốn Tào Cấp phải xuất hiện.
Nhưng Tào Cấp hiểu rõ, Khoái Chính tới đây có lẽ không phải vì mình. Y có ra mặt không có ý nghĩa lớn, cứ để cho Tào Bằng ứng phó.
Vì vậy mà Tào Bằng đi ra ngoài đón.
Khoái Chính tươi cười, tiến tới nắm lấy tay Tào Bằng:
- Hiền đệ! Ngươi không được đâu. Một việc lớn như chuyển nhà thế này mà không thông báo cho huynh một tiếng? Nếu hôm nay không phải Đặng Tài thay phiên, ta vô tình hỏi thì không biết chuyện người chuyển nhà.
Đặng Tài không thể làm tốt chuyện hộ tịch nên bị bãi chức chủ bộ, bây giờ chỉ còn là tiểu lại.
Tào Bằng biết đó là do Khoái Chính cố ý tới.
Hắn vội vàng nói:
- Chỉ là viêc nhỏ. Không ngờ kinh động tới Đại huynh. Xin thứ tội cho tiểu đệ. Vốn định hai ngày nữa sẽ tới bái phỏng thì đại huynh lại từ mình tới đây. Tiểu đệ đúng là vinh hạnh.
Khoái Chính cười ha hả, ôm lấy bả vai của Tào Bằng. Nhìn qua như rất thân thiết.
Cả hai người vừa đi vào trong vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Người xung quanh thấy vậy không hiểu Tào Bằng có lai lịch như thế nào.
Khoái Chính nói:
- Hiền đệ! Ít ngày nữa ta trở về Tương Dương tế tổ. Ngươi có muốn đi với ta hay không? Có mang chút lễ vật về tặng cho tiên sinh Nguyên An không?