Chương 8: Nam sinh ngây ngô liếʍ huyệt (H)

Editor: rina_chanz

Tay Hà Kham sờ soạng bướm nhỏ, đầu ngón tay đâm lấy thịt l*и mềm mại, lòng bàn tay vuốt ve mép l*и nho nhỏ ẩm ướt. Hắn thật sự hiếu kì cái cơ quan này, cơ quan độc nhất mà chỉ phụ nữ mới có lại phát triển trên cơ thể Tống Liên. Hắn cũng không thấy dị dạng, ngược lại cảm thấy rất đẹp. Hà Kham cúi đầu hôn lên đùi trắng bóng của Tống Liên, hỏi: "Tiểu Liên, tớ có thể chứ?"

Tống Liên hơn ngồi dậy một chút, dựa đầu vào giường tách hai bắp đùi của mình ra, banh rộng thịt l*и giữa hai chân cậu. Đây là lần đầu tiên cậu phơi bày cơ thể với người khác, Tống Liên cẩn thận nhìn thần sắc của Hà Kham, thấy hắn không có gì bất thường mới gật đầu. Cuối cùng cậu cũng có hơi lo lắng và ngại ngùng. Tống Liên khẽ cắn môi, ngón tay gắt gao nắm lấy đệm giường làm vỏ đệm kéo lên thành sườn núi nhỏ.

Hà Kham cảm nhận được sự khẩn trương của cậu, dịu dàng cười với cậu, nói: "Liên Liên, đừng sợ."

Sau đó Hà Kham cúi đầu hôn lên thịt bướm e thẹn, đầu lưỡi lên xuống liếʍ láp l*и nhỏ, nước miếng làm thịt hoa núc ních ướt đẫm. Đầu lưỡi hắn tìm tới hộŧ ɭε ngậm vào trong miệng, dùng hàm răng khẽ cắn, đùa bỡn cho Tống Liên động tình không thôi, toàn thân run rẩy. Tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn truyền vào tai Hà Kham tạo thành một chuỗi những nốt nhạc du͙© vọиɠ.

Cái lưỡi dày liếʍ lấy thịt l*и, nước da^ʍ vương vãi. Đầu lưỡi chọc vào trong âʍ đa͙σ chặt hẹp đùa nghịch, bắt chước giao hợp mà nhanh chóng liếʍ láp đút vào lỗ l*и. Âm nhục đỏ nhừ gắt gao cắn lấy phục vụ vị khách lần đầu đến tìm hiểu này, bướm nhỏ nóng hổi tạo ra một dòng nước da^ʍ, vừa nhiều vừa ngon. Hà Kham uống hết dâʍ ɖị©ɧ vào miệng, thậm chí còn dùng hàm răng cắn nhẹ thịt l*и trước cửa huyệt, quá phận đùa bỡn.

Tống Liên căn bản không thể chịu đựng được kiểu tra tấn này. Kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân lan ra khắp người, thân thể cậu run rẩy, bàn chân ấn chặt xuống đệm giường. Khi lưỡi của Hà Kham đâm mạnh vào bên trong lỗ nhỏ, liếʍ láp đến điểm nhạy cảm, Tống Liên ngân nga một tiếng đạt đến cao trào. Âm tinh đầu tiên trong huyệt mềm phun ra, dòng nước dâʍ ɭσạи bắn ra, nước da^ʍ trong suốt màu trắng tuôn ra khỏi âʍ đa͙σ đỏ nhừ làm ướt cằm Hà Kham.

Toàn thân Tống Liên run rẩy, hưởng thụ dư ôn cao trào một hồi mới phản ứng lại. Trong đôi mắt đều là nước, hơi nước như một màn sương mù, khóe mắt còn hơi hồng hồng trông cực kì đáng thương. Cậu vô thức đưa tay ôm lấy Hà Kham, giọng nói mềm nhuyễn: "Tớ... Tớ không cố ý tiểu ra đâu..."

Hà Kham lập tức bật cười, hắn không có kinh nghiệm nhưng Tống Liên còn có ít kinh nghiệm hơn nữa. Hà Kham ôm lấy Tống Liên, Tống Liên tựa đầu vào vai Hà Kham. Hai đầu tựa vào nhau, Hà Kham cọ sát cậu, hai má đυ.ng đυ.ng, thân mật khăng khít.

Hà Kham hôn cậu một cái rồi giải thích, "Đó không phải là nướ© ŧıểυ. Cục cưng, đó là triều phun á."

Khuôn mặt Tống Liên đỏ bừng, cũng không biết có hiểu ý nghĩa của triều phun hay không. Trong lòng toàn là hai chữ "cục cưng", lần trước gọi câu như thế là bố mẹ cậu, hơn nữa còn là khi cậu bé tí. Tống Liên trưởng thành không cho bố mẹ gọi như thế nữa, nhưng khi Hà Kham gọi cậu như vậy, cậu chỉ cảm thấy được nuông chiều lại dịu dàng, không có phản bác hắn mà còn có chút hưởng thụ xưng hô ngọt ngấy này.

Dươиɠ ѵậŧ Hà Kham cứng đã lâu, một c̠ôи ŧɧịt̠ bự đâm tới đùi Tống Liên. Tống Liên sớm đã cảm nhận được,cũng muốn làm mấy thứ gì đó cho hắn. Vì vậy, Tống Liên đưa tay sờ vào hạ thân Hà Kham, lòng bàn tay vuốt ve cái đồ đạc kia, cách một lớp vải mà cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.

Hà Kham hai mắt đỏ lên,thở hổn hển. Tiếng thở vội vàng cùng nhiệt khí bay thẳng vào má Tống Liên. Tống Liên vươn tay vào trong quần chạm vào cây gậy thịt. Tay cầm nắm lấy nó, khuấy động lên xuống ©ôи ŧɧịt̠ thô to, ngón tay chọc vào mã nhãn của đầu cây nấm khổng lồ. Hà Kham rên lên một tiếng, đầu nặng nề tựa lên vai Tống Liên bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng như lửa bắn đầy tay Tống Liên.

Hai xử nam lần đầu tiên đều đặc biệt nhanh, ai cũng không có cười ai chỉ có đỏ mặt hôn nhau. Trong bầu không khí kì dị do tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ tạo thành, hai người hôn nồng nhiệt lẫn nhau.

Bọn họ làm chuyện như vậy, giường cũng không thể ngủ được nữa. Sau khi thay quần áo, cả hai lại dính nhau nắm lấy tay nhau, bí mật di chuyển vị trí đến phòng chuẩn bị cho Hà Kham.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Hà Kham và Tống Liên vội vàng dậy trước mẹ Tống, nhanh chóng ném quần áo, ga giường, vỏ chăn dơ bẩn tối qua vào máy giặt.

Ngày bình thường còn không có chạm vào một giọt nước. Tống Vân thức dậy nhìn thấy ga giường và quần áo thì cái gì cũng hiểu. Bà gọi hai đứa trẻ lại, gõ đầu nói đạo lý cho họ biết.

Mặt mũi Hà Kham tràn đầy xấu hổ khi loại chuyện này bị mẹ Tống Liên bắt gặp. Tống Liên biết mẹ nói đúng nhưng cảm giác mình có chừng mực, không thích nghe những lời này, bĩu môi mất hứng, cuối cùng cũng không có ngắt lời mẹ Tống.

Hà Kham ngay lập tức chú ý, vì vậy dưới con mắt của mẹ Tống, hai thiếu niên đứng cạnh nhau khẽ cúi đầu, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhau còn ngoắc lấy ngón tay út.

Tống Vân đương nhiên nhìn thấy, trên mặt bà không lộ vẻ gì, chỉ để hai đứa cam đoan sẽ không phát sinh quan hệ trước khi trưởng thành. Sau lại bảo Tống Liên đi ra trước, muốn cùng nói chuyện với Hà Kham.

Tống Liên vừa đi vừa quay đầu lại, sợ mẹ làm khó xử bạn trai nhỏ của mình. Hà Kham cưởi với cậu, dịu dàng nói: "Cậu cứ ra ngoài trước đi."

Tống Liên chủ động đóng cửa lại dán lỗ tai lên trên cánh cửa, có gắng vụиɠ ŧяộʍ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

Không có kết quả.

Hơn mười phút sau, Hà Kham và Tống Vân mỉm cười đi ra. Tống Liên một tay lôi kéo mẹ, một tay kéo bạn trai nhỏ muốn hỏi lại thấy hai người cười cười, thống nhất nói rằng đó là một bí mật.