Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tảo Luyến Thành Hôn

Chương 7: Nam sinh trung học ngây thơ cho bạn trai sờ bướm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hà Kham được Tống Liên mang về nhà. Tống Liên lấy lý do là "Tớ tuyệt đối không cho cậu về để bị đánh nữa đâu." Hà Kham còn có thể làm gì được nữa, hắn vừa nói phải về thì Tống Liên lại khóc. Huống hồ về nhà sẽ bị chuyển trường, dọn nhà đi, hắn xác thực không muốn về. Nguyên bản kế hoạch chỉ là đi ra ngoài một lúc thôi, bây giờ chỉ có thể dựa vào Tống Liên.

Hà Kham bị giấu trong phòng Tống Liên, trốn cả hai ngày trời. Ở bên ngoài Hà gia tìm đến lật trời.

"Tiểu Liên."

Tống Liên lại một lần muốn bưng cơm lên lầu lại bị gọi lại. Hay tay Tống Liên cầm bát đũa, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ.

Tống Vân hiểu ra, nhưng bà từ trước đến nay đều dịu dàng, vì vậy ôn nhu hỏi cậu: "Hà Kham đang ở trong phòng con đúng không?"

Tống Liên gật đầu nhẹ, vội nói: "Mẹ, mẹ đừng nói cho chú Hà."

"Mẹ có thể đồng ý, nhưng mà Liên Liên, con đưa cơm cho cậu ấy xong rồi qua phòng mẹ. Hai chúng ta tâm sự được không nào?"

Trong lòng Tống Vân hiểu rõ, Hà Kham đang trốn trong phòng con mình. Bố Hà mẹ Hà cũng đã xem camera giám sát ở tiểu khu. Hai đứa nhỏ tự cho có thể tránh được ánh mắt của mọi người, trên thực tế thì phụ huynh hai nhà đều biết rõ như trong lòng bàn tay.

Tống Liên mím môi, nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng mẹ. Mẹ chờ con một chút ạ."

Tống Liên đi từ từ lên lầu đưa thức ăn cho Hà Kham, hôn lên mặt hắn một cái: "Mẹ tớ phát hiện rồi."

Hà Kham sáng tỏ, thật cũng không có phản ứng quá lớn, nói: "Dì muốn gặp tớ sao?"

"Không có bảo cậu, có tớ thôi. Cậu ăn cơm đi, tớ đi một lúc." Tống Liên nắm chặt tay Hà Kham, phảng phất làm như vậy có thể truyền cho cậu dũng khí lại thấy Hà Kham lo lắng nhìn mình. Tống Liên cười nói: "Mẹ tớ thương tớ lắm. Cậu không cần lo đâu, chờ nói chuyện xong rồi tớ sẽ nói với cậu."

Hà Kham gật đầu đáp ứng.

—— cốc cốc.

Tống Liên gõ hai cái cửa phòng ngủ của bố mẹ, đợi đến lúc cho phép đi vào, Tống Vân đang ngồi đợi cậu.

"Liên Liên, ngồi bên cạnh mẹ này." Tống Vân vẫy Tống Liên lại để cho cậu tới.

So với các đứa con trai khác vào thời kì trưởng thành không thân với mẹ, ngược lại quan hệ giữa Tống Liên và mẹ cậu rất thân thiết. Rất nhiều chuyện mà Tống Liên muốn thì Tống Vân đều làm tất cả cho cậu.

Tống Vân nhìn con mình, đôi mắt dịu dàng, "Liên Liên là đang yêu đương với Hà Kham đúng không?"

Mặt Tống Liên thoáng "vù" một phát đỏ bừng. Dù hai người dính nhau như thế nào thì cái tầng quan hệ này bị mẹ biết rõ, cậu vẫn còn có chút ngượng ngùng. Cậu đỏ mặt gật đầu, mấp máy môi, nói ra: "Cậu ấy yêu thích con."

Lại thấy mẹ nhìn mình cười, cả buổi lại nhổ ra một câu "Con cũng thích cậu ấy."

Tống Vân vươn tay vuốt tóc Tống Liên. Bà là người phụ nữ có gia cảnh tốt, làn da trắng nõn, bảo dưỡng vô cùng tốt, mặt mày luôn nhu hòa, lông mày lá liễu, mặt trái xoan, xinh đẹp lại dịu dàng. Mỹ mạo Tống Liên phần lớn đều là di truyền từ bà.

Tống Liên hướng Tống Vân cười, mắt như ngôi sao, "Mẹ, mẹ sẽ ủng hộ chúng con phải không?"

Trong ấn tượng Tống Vân luôn luôn dịu dàng, mọi sự đều tốt lại hiếm thấy mang theo một tia u sầu. Bà cầm chặt tay Tống Liên, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Liên Liên, mẹ hỏi con, con nhất định phải nói cho mẹ biết. Con có cùng Hà Kham... Phát sinh quan hệ chưa?"

Tống Liên lắc đầu.

Thấy được kết quả, Tống Vân thở phào nhẹ nhõm, còn nói: "Mẹ biết rõ bây giờ con đang ở thời kỳ trưởng thành. Ái mộ một người nữ sinh hoặc là nam sinh đều rất bình thường. Con và Hà Kham cùng một chỗ, mẹ cũng không phản đối. Nhưng mà Liên Liên, thân thể của con đặc thù, mẹ vốn muốn làm giải phẫu cho con. Lúc đó con còn quá nhỏ, giải phẫu có lẽ sẽ nguy hiểm, cho nên mẹ muốn đợi con sau khi thành niên, chính mình muốn trở thành nam hay là nữ thì để con quyết định. Hà Kham sẽ không làm con đau lòng sao? Có thể tiếp nhận hết thảy sao?"

Tống Liên nghe thấy nửa đoạn trước bốn chữ "Mẹ không phản đối" lập tức vui vẻ ra mặt. Nghe đoạn sau lại bình phục lại, cậu dừng một chút, nói: "Mẹ, nếu như con không làm giải phẫu thì sao?"

Tống Vân kinh ngạc nhìn cậu, nói: "Liên Liên, nếu như không làm giải phẫu thì chỉ cần là nơi công cộng, con đều cần phải tự chú ý mình. Không phải từ trước đến nay con không thích như vậy sao, trước kia còn muốn đi bơi cùng với mọi người nữa mà..."

"Nhưng mà bây giờ con không muốn nữa, mẹ." Tống Liên trầm giọng nói, ngước mắt nhìn về phía mẹ mình, tràn đầy chân thành tha thiết, "Mẹ, con cảm thấy thân thể người song tính người không có gì không tốt. Con biết là mẹ luôn tự trách đã không cho con một thân thể bình thường. Nhưng mà... Bây giờ con đã trưởng thành rồi, cũng không muốn đi hồ bơi công cộng nữa. Ở ngoài vào phòng vệ sinh cũng không có cái gì xấu cả."

Tống Liên bị mẹ cầm chặt tay cũng nắm lại tay bà, "Mẹ, con cảm thấy hiện tại con đang rất tốt, không cần thay đổi. Con thấy con chính là một người đàn ông, chỉ trừ cơ quan sinh lý không giống thôi, cái khác đều không có gì khác nhau. Hà Kham, con... Con sẽ nói cho cậu ấy biết. Nếu như cậu ấy không tiếp thụ được, con sẽ cùng chia tay với cậu ấy."

"Liên Liên, mẹ chỉ hi vọng con không gặp thương tổn." Tống Vân nghe những lời này, hốc mắt đều bao phủ một tầng sương mù mịt mờ. Bà dùng tay lau nhè nhẹ khóa mắt, nói: "Liên Liên nếu thích như bây giờ thì cũng không cần làm giải phẫu. Liên Liên của chúng ta là tiểu phúc tinh, hai bộ khí quan đều rất khỏe mạnh, không có làm hại đến thân thể của con."

Tống Liên hướng Tống Vân làm cái mặt quỷ thành công trêu mẹ cười lên, lại ôm lấy bà, thấp giọng cam đoan với người mẹ dịu dàng, "Mẹ yên tâm, so với người khác con nhất định sẽ tự yêu chính mình."

"Ừ." Tống Vân gật đầu, con trai đã hứa hẹn như vậy cục đá trong lòng bà cũng tan biến. Bà âm thầm quyết định lén tìm Hà Kham trò chuyện chút, nếu hắn không thể tiếp nhận, như vậy phải nhanh chóng cùng Tiểu Liên tách ra, đối với lẫn nhau đều tốt.

"Con về phòng đây mẹ." Đã nhận được sự tán thành của mẹ, Tống Liên đặc biệt cao hứng, mặt mày đều là tung tăng như chim sẻ.

"Đi đi." Tống Vân vừa nói xong, Tống Liên xoay người rời đi. Tống Vân đột nhiên nhớ tới, lại gọi cậu "Tiểu Liên, đêm nay để Hà Kham ngủ phòng khách đi con."

"Vâng ạ." Tống Liên trả lời.

Trên thực tế, ban đêm, Hà Kham vẫn cùng Tống Liên ngủ chung.

Có thể nói là tình yêu tinh khiết say đắm của hai đứa trẻ.

Nhưng do hôm nay mẹ nói về vấn đề kia, Tống Liên nối lên tâm tư. Buổi tối dứt khoát ngủ chung một cái chăn với Hà Kham, sau đó lại hôn lên miệng Hà Kham. Hai thằng con trai sắp lớn, hôn rồi lại ôm, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, ngốc chết đi được.

Cuối cùng Tống Liên lấy dũng khí kéo tay Hà Kham sờ hướng dưới thân mình. Bàn tay Hà Kham so với Tống Liên lớn hơn một chút, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay cũng rõ ràng, lòng bàn tay rất nóng. Hà Kham vốn lơ tơ mơ thấy Tống Liên kéo tay mình xuống dưới bụng. Ặc, cho rằng Tống Liên muốn hắn giúp thủ da^ʍ cho. Mặc dù Hà Kham không có giúp người khác nhung cũng đã nghe qua, vì thế thuận thế cầm lấy côn ŧᏂịŧ Tống Liên, vật kia nóng bỏng, mới bị lòng bàn ty ấm nóng cầm phải đã thoáng cái dựng lên.

Hà Kham cười với cậu, nói: "Liên Liên sao to gan như vậy, cứng như vậy rồi hả?"

Mặt Tống Liên đỏ bừng như quả cà chua, cậu có chút ngượng ngùng lại có chút khó thở, tranh chấp nói: "Không phải, không phải chỗ này!"

Không sờ dươиɠ ѵậŧ, chẳng lẽ muốn sờ c̠úc̠ Ꮒσα sao? Hà Kham trong lòng cả kinh, hắn còn không có chuẩn bị sẵn sàng đây! Trên diễn đàn xem đều thấy phải có áo mưa, dầu bôi trơn, cái gì cũng không có, hơn nữa không phải còn phải súc ruột nữa sao? Hắn có thể làm đau Liên Liên hay không, ngộ nhỡ Liên Liên khóc làm sao giờ? Hơn nữa hai người họ còn chưa trưởng thành nữa...

Trong lòng Hà Kham vòng vo bảy tám chục vòng, cuối cùng quyết định từ chối Tống Liên. Hắn đầu đối đầu Tống Liên, hôn lên miệng người ta một cái, sau đó trầm giọng nói: "Liên Liên, chúng ta vẫn còn nhỏ! Hiện tại làm, đối với thân thể cậu không tốt. Hơn nữa tớ còn chưa có học qua..."

Hắn mới mở miệng, Tống Liên đã biết hắn hiểu sai rồi. Trong lòng Tống Liên khó thở, cầm tay Hà Kham kéo xuống một tí, bàn tay chuẩn xác không sai sờ tới lỗ thịt khác biệt, âm nhục no đủ mềm mại. Ngón tay Hà Kham dán vào bên trong lỗ thịt, Tống Liên hơi nâng cằm lên nhìn thẳng vào Hà Kham, trên mặt thấy chết không sờn, nói: "Tớ và cậu có cái này không giống nha, tớ có cái này."

Cái này, Hà Kham sắc mặt như nhỏ máu, lắp bắp nói ra một câu: "Tiểu Liên. Cậu, cậu là con gái sao?"

(Editor: 🤣🤣🤣 cười ỉa)
« Chương TrướcChương Tiếp »