Chương 12: Liếʍ huyệt ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα (H)

Editor: Rina_chanz

Hà Kham và Tống Liên cùng học một trường đại học. Năm tốt nghiệp đó hôn nhân đồng tính cuối cùng cũng hợp pháp, hai người kết hôn. Hôn lễ được tổ chức vô cùng náo nhiệt được bao trong một khách sạn. Người thân, bạn bè của hai nhà, đối tác kinh doanh đều rất nể tình mà đến. Tuần trăng mật cả hai đến La Mã, nhưng bình thường họ cũng đi chơi rất nhiều, gần như đã đi hết các nơi trên thế giới nên hầu hết thời gian vẫn luôn làm tổ trong khách sạn mà làʍ t̠ìиɦ.

Sau khi hai người kết hôn thì sống tại căn nhà của họ. Mỗi tháng thì cố định về nhà cha mẹ ăn cơm, sinh hoạt đơn giản mà hạnh phúc.

Chứng nghiện tìиɧ ɖu͙© của Tống Liên ngày càng nặng hơn, cũng ngày càng dính người.

Sự nghiệp của Hà Kham mới bắt đầu chưa được bao lâu đã cực kì bận rộn. Đi công tác thường xuyên, thường thì buổi tối về nhà thì sáng mai phải bay đi rồi. Hôm nay cũng thế, ngay trong khi Tống Liên đang ngủ mà đi mất, đợi đến lúc Tống Liên tỉnh thì đã xế chiều.

Cậu chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa satin trắng, toàn thân đều là dấu vết tình ái. Nhũ thịt màu trắng như ẩn như hiện, núʍ ѵú hơi sưng ẩn trong chiếc váy ngủ, trên quầng vυ" đều là dấu răng. Đó là do tối qua Hà Kham mυ"ŧ gặm hết, giữa hai chân cũng đầy vệt đỏ và dấu tay.

"Ông xã! Ông xã ơi!" Tống Liên ngồi trên giường, hướng ra ngoài cửa gọi hai cái nhưng không có ai trả lời."

Ngôi nhà trống rỗng có chút vắng lặng.

Cậu lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở khóa bật lên. Quả nhiên Hà Kham gửi tin nhắn cho cậu trên WeChat. Hà Kham đã đi đến một thành phố khác rồi.

Tống Liên chuẩn bị khóc, tiếp đó gọi video cho chồng.

Màn hình được kết nối. Trong đó là Hà Kham mặc đồ vest, thậm chí tóc còn vuốt keo. Hắn vừa thấy Tống Liên thì gương mặt anh tuấn kiên định tràn đầy tươi cười. Giữa lông mày là sự dịu dàng, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Cục cưng dậy rồi hả?"

Tống Liên sững người một lúc, cảm thấy dươиɠ ѵậŧ dưới mình dần dần ngẩng đầu lên, cậu nói: "Có ai ở quanh anh không?"

Hà Kham lắc đầu cho cậu xem cảnh vật chung quanh: "Buổi trưa đi gặp khách hàng. Giờ anh về phòng khách sạn rồi. Có chuyện gì sao bé cưng?"

Ngay khi Hà Kham nói xong, Tống Liên bắt đầu khóc lóc, nước mắt rơi như mưa. Tống Liên cũng đặc biệt tâm cơ, mở máy ảnh dí sát mặt mình.

"Huhu huhu... hư.. Hôm nay anh đi mà không có gọi em dậy, chắc chắn cũng không hôn em, huhu... Ông xã... Anh có phải... huhu... không yêu em nữa rồi hả?"

Tống Liên khóc thê thảm, mặt mũi tràn đầy uất ức tủi thân. Hai mắt cũng đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi rồi đưa tay lên lau. Cậu còn vừa lau vừa vụиɠ ŧяộʍ xem phản ứng của người kia qua màn hình điện thoại.

Thoạt nhìn cực kì giả dối, nhưng hết lần này đến lần khác Hà Kham lại cam chịu cái này. Hà Kham bên kia điện thoại sốt ruột, hắn lại không ở cạnh người ta nên chỉ có thể dỗ dành cậu qua điện thoại.

"Anh hôn rồi mà cục cưng. Lúc em đang ngủ thì anh hôn rồi. Liên Liên, tối qua anh đã nói là hôm nay anh đi công tác mà. Sao giờ em lại nghĩ lung tung."

"Sao lại là em nghĩ ngợi lung tung? Anh không yêu em rồi phải không... CᏂị©Ꮒ xong thì không có yêu nữa phải không.... Huhu... Em thật thê thảm mà..."

Tống Liên vẫn thút thít nỉ non không ngừng. Nước mắt cứ rơi lên án người bên kia màn hình. Tóc cậu dài vén qua tai, bởi vì khóc lóc kịch liệt mà dán hết vào má. Điện thoại bị cậu vứt lên giường, màn hình chiếu lên trần nhà. Khóc một hồi thành khóc thật luôn rồi, khuôn mặt đỏ hết lên.

Hà Kham tràn đầy bất đắc dĩ, "Cục cưng à, đừng khóc nữa nhé. Em xuống giường đi uống nước đi. Đợi một lát nữa anh sẽ về nhà."

Nghe câu trả lời của hắn thì Tống Liên mới dừng lại. Cậu nhặt điện thoại lên, mặt sưng nín khóc cười với Hà Kham. Nhưng thật ra hai đôi mắt sưng vù lại nhìn có chút khó coi.

"Huhu... Thật sao? Ông xã sẽ không gạt em đúng không? Anh mà lừa em thì em sẽ về nhà huhu..."

Nhà này là ám chỉ nhà bố mẹ Tống Liên.

Hà Kham tỏ ra buồn cười trước tính tình tiểu hài tử này của cậu. Thấy cậu dần bình tĩnh lại, bắt đầu nói lý lẽ với cậu: "Anh đã lừa em lần nào chưa? Cục cưng xuống giường đánh răng rửa mặt đi. Sau đó hâm nóng bữa sáng anh đặt trên bàn mà ăn. Bây giờ chồng đi đặt vé quay về vào buổi chiều được chứ?"

Tống Liên gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn đáp lại: "Vâng, em nghe lời ông xã hết."

Lời này nói thật dễ nghe. Kỳ thật lần nào tức giận đều khóc loạn một trận, sau đó lại bắt Hà Kham dỗ dành nghe theo cậu. Nhưng Hà Kham nào có dám kí©h thí©ɧ cậu đâu, chỉ phải dỗ dành cậu sau đó cúp máy đặt vé về.Tống Liên rời khỏi giường, đi lấy một cốc nước ấm rồi uống, lại đi qua bàn ăn lấy bữa sáng Hà Kham mua cho bỏ vào lò vi sóng, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Từ năm 16 tuổi cùng Hà Kham yêu nhau, Tống Liên giống như không có lớn lên mà cực kì thiếu cảm giác an toàn. Theo lý mà nói, từ nhỏ cậu đã sống trong một gia đình mỹ mãn, không thiếu sự yêu thương. Nhưng sự thật là Tống Liên vĩnh viễn cảm giác thấy Hà Kham không đủ yêu cậu, luôn khóc sướt mướt đòi hỏi tình yêu của Hà Kham.

Giống như con ốc sên ỷ lại cái vỏ của nó, Tống Liên vô cùng ỷ lại Hà Kham.

Chạng vạng tối, Hà Kham về đến nhà, mới vào cửa đã bị bà xả chồm lên người như con Koala. Hà Kham lấy tay đỡ mông Tống Liên, đầu cúi xuống gần mặt cậu rồi hôn cậu một cái, dịu dàng gọi: "Cục cưng à."

Mũi Tống Liên chạm vào mũi Hà Kham cái mũi, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng bay vào da mặt Hà Kham. Tống Liên lè lưỡi liếʍ cánh môi Hà Kham, "Ông xã ơi, em nấu ăn cho anh đấy."

Hà Kham cả kinh, đây đúng là sự tình hiếm có mà. Hắn vội ôm Tống Liên đi qua phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: "Cục cưng nấu gì cho anh vậy? Có bị dầu bắn vào người không?"

Tống Liên lắc đầu,trên mặt đỏ ửng thẹn thùng, ôm cổ Hà Kham nói nhỏ: "Em chỉ làm một món thôi. Cái khác đều là giao hàng. Anh nhìn qua là thấy à."

Chờ hai người đến bên cạnh bàn, Hà Kham xem xét, đúng là có thể nhận thấy thật. Trên bàn ăn tổng cộng có bảy món, tô canh cà chua trứng đặt ở giữa. Mấy món khác bày xung quanh, chỉ có ít nước canh rơi vãi ngay cạnh tô canh đó.

Hà Kham cũng không có ghét bỏ, chỉ hôn lên mặt Tống Liên, còn khoa trương nói: "Bé cưng tự học như vậy đã cực kì lợi hại rồi. Lần sau hai ta cùng làm nhé."

----

Cơm nước xong xuôi chiếu lệ cũ lại là thời gian làʍ t̠ìиɦ. Hà Kham và Tống Liên tắm rửa cùng nhau. Tối nay Tống Liên đặc biệt mẫn cảm, chỉ bị tay sờ sờ búng búng bướm nhỏ một chút mà đã chảy nước đầy tay Hà Kham. Tống Liên ôm chân nằm xuống giường hoàn toàn bày ra thân thể mỹ diệu trước mắt Hà Kham. Hà Kham cúi người hôn xuống thịt hoa hồng nộn, đầu lưỡi trượt qua khe hở rồi ngậm lấy mép bướm đùa bỡn.

Hàm răng cắи ʍút̼ lên viên đậu nhỏ, nước da^ʍ trong âʍ ɦộ phụt phụt chảy ra làm ướt hết toàn bộ thịt bướm xinh đẹp. Hà Kham đẩy hai bên mép l*и ra, đầu lưỡi liên tục liếʍ cái l*и da^ʍ, rồi lại đâm vào bên trong lỗ thịt.

Đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ bắt chước động tác giao hợp mà cắm vào bên trong lỗ l*и, mãnh liệt chọc cắm bên trong lỗ thịt cực nóng. Hắn chọc vào điểm mẫn cảm của Tống Liên, tiếng nước lép nhép vang lên da^ʍ mỹ.

"A... A ha ha bị liếʍ đến rồi... Ưm a chồng ơi em sướиɠ... Ư ư..."

Tống Liên cố gắng ôm hai chân, âm thầm dùng sức nâng lên bờ mông, đưa cái l*и da^ʍ sũng nước dí vào miệng Hà Kham. Trong miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ do Hà Kham đem tới cho cậu.

Hà Kham chui đầu vào giữa hai chân cậu. Cái lưỡi chọc lộng vào âʍ đa͙σ đỏ ửng lại bị thịt bướm chặt chẽ vặn xoắn. Tầng tầng mị thịt vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, dâʍ ŧᏂủy̠ trong lỗ da^ʍ ra ngày càng nhiều.

Ngoài liếʍ huyệt, thỉnh thoảng Hà Kham sẽ dùng ngón tay cắm vào bên trong. Ngón tay thon dài trực tiếp nhét vào hai cái, thẳng một đường đâm vào rồi lại tách ngón tay ra mò vách thịt. Nếp uốn rõ ràng trong lỗ thịt dành cho ngón tay phản ứng nhiệt liệt nhất, nước da^ʍ cũng làm ướt hết cả tay.

Chỉ dựa vào ngón tay và đầu lưỡi của Hà Kham mà Tống Liên cũng rất nhanh đạt đến cao trào. Cậu cắn môi, kêu rên một tiếng, hai tay rốt cuộc ôm không nổi nữa, hai cái đùi rơi xuống cạnh đầu Hà Kham. Hạ thân cậu co rút, bướm nộn thối nát nâng cao lên, lỗ thịt lại chảy ra một luồng nước da^ʍ. Miệng Hà Kham dán tới cửa huyệt, nuốt liên tiếp dâʍ ŧᏂủy̠ đang trào ra vào hết trong miệng.

Tống Liên cực khoái lần nữa, toàn thâm mềm yếu không còn khí lực. Hà Kham trở người cậu lại, đặt cậu nằm lên gối đầu, đỡ lấy bờ mông đang cong vểnh lên. Hà Kham ngồi quỳ trên giường nắm lấy cái mông của cậu, cầm lấy cây thịt nóng bỏng như lửa đập chọc lỗ sau của Tống Liên. Qυყ đầυ nhẹ nhàng thăm dò chọc lộng cửa vào. Hà Kham không ngừng vuốt ve mông thịt Tống Liên, để cho c̠úc̠ Ꮒσα của cậu thả lỏng chút ít. Sau đó hắn vói một ngón tay vào trong tràng thịt nóng bỏng mà quấy nghịch, dần dần cảm nhận được thịt mềm ướŧ áŧ bên trong.

Tống Liên dần dần phục hồi tinh thần lại, nói với hắn: "Anh vào đi."

Tao động trên bờ mông không ngừng khép mở như hoan nghênh Hà Kham đến. Hà Kham nâng cao ©ôи ŧɧịt̠ lớn thô to đối diện lỗ thịt bí ẩn đâm vào, dươиɠ ѵậŧ thô bự cực nóng nghiền áp qua tuyến tiền liệt. Dươиɠ ѵậŧ đằng trước của Tống Liên cũng thẳng tắp đứng sừng sững. Nhưng Hà Kham rất nhanh đã bắt đầu một đợt va chạm mãnh liệt, nghiệt căn cắm nhanh vào trong tràng trong thịt, mỗi một cái đều đâm vào điểm mẫn cảm của Tống Liên.

"A ông xã. Ông xã thật lớn quá... Thật sâu ô ô... Ông xã a a... A ȶᏂασ chết em rồi... Sướиɠ quá đi mất.."

Toàn thân Tống Liên nổi lên màu hồng nhạt, một mặt rêи ɾỉ, một mặt thò tay đi sờ chính mình dươиɠ ѵậŧ. Tay cậu nắm lấy toàn bộ cây thịt, cao thấp khuấy động, an ủi du͙© vọиɠ của mình.

Âm thanh thân thể va chạm bên trong căn phòng cực kì vang dội. Hà Kham không lên tiếng, vùi đầu khổ làm cái lỗ da^ʍ này. Tống Liên ở dưới người hắn cứ như một con ngựa cái, đi theo Hà Kham ngao du trong bể dục.

Côи ŧɧịt̠ kia vô cùng thô to, làm cho nếp uốn xung quanh c̠úc̠ Ꮒσα đều căng nhẵn. Trong cái động lẳиɠ ɭơ toàn là nước, vừa bóp vừa nóng không ngừng cắn chặt c̠ôи ŧɧịt̠ bự của Hà Kham. Cơ bắp Hà Kham căng cứng cả lên, đè Tống Liên xuống mà mạnh mẽ đυ. ȶᏂασ. Tống Liên không chịu nổi tư thế nằm sấp này nữa, lại còn bị hắn kéo lại nắm lấy hai bờ mông, như đang đóng cọc mà phi tốc ȶᏂασ vào mãnh mẽ.

"Ông xã ơi sâu quá... Ư ư a chồng nhẹ chút... Ông xã ơi..."

Tống Liên nức nở cầu xin tha thứ nhưng lại không được chuyện gì. Hà Kham giơ tay tát lên mông thịt một cái bép~ đánh cho cái kia mông thịt trong không khí gợn sóng trùng điệp.

Một cái lại một cái đánh lên mông đít Tống Liên. Trên mông thịt lưu lại từng dấu tay rõ ràng, chim nhỏ Tống Liên cũng nhịn không được nữa, ngón tay của cậu mở mạnh bao bì nắm qυყ đầυ. Móng tay chọc lộng trên mã nhãn hai cái, bạch trọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều xuất hết lên giường. Cao trào sung sướиɠ làm toàn thân cậu run rẩy, vận động kịch liệt làm cho cái lưng bóng loáng trắng nõn phủ kín hết mồ hôi. Thêm nữa là mồ hôi của Hà Kham cũng nhỏ giọt lên người cậu, c̠úc̠ Ꮒσα càng thêm mẫn cảm mà co bóp thêm mấy cái nữa... Sản xuất thêm chất nhầy để cho ©ôи ŧɧịt̠ bự cắm càng sâu vào. Tống Liên thỏa mãn mà cố gắn co rút lại c̠úc̠ Ꮒσα kẹp dươиɠ ѵậŧ Hà Kham.

Hà Kham không nhịn được bắn vào trong nhục huyệt phía sau, tinh đặc nóng hổi phun ra trong tràng thịt làm Tống Liên bị phỏng run hết cả người. Hà Kham vẫn tiếp tục đong đưa ©ôи ŧɧịt̠ lớn trong hậu huyệt ấm áp, kép dài kɧoáı ©ảʍ cao trào.

Sau khi kết thúc cuộc làʍ t̠ìиɦ dâʍ ɭσạи, hai người không một mảnh vải ở trên giường ôm lấy nhau. Tống Liên tựa lên bờ vai Hà Kham, cậu ngửa đầu lên chủ động hôn hắn, sau đó lại bị người yêu đưa cho một nụ hôn sâu.

Bảy mươi lăm mùa hè trong tương lai, bọn họ sẽ không rời xa mà giống như năm mười sáu tuổi yêu sớm đó, vĩnh viễn nhiệt liệt lại nóng bỏng mà yêu lẫn nhau.

Hết.

Còn 2 phiên ngoại nữa nhé mọi người ơi. Nội dung là sinh bảo bảo nên khi nào rảnh thì mình sẽ edit nhé.