Chương 67: Phát Hiện Mới Của Thận Long Châu

Ầm!

Diệp Chân ném mấy trái quả dại cùng một miếng lương khô tới trước mặt Mông Tiểu Nguyệt.

- Có ăn hay không? Không ăn, thì tự mình leo ra, để Yêu thú ăn thịt, hoặc để người Ly Thủy Tông bắt về, cũng tốt hơn ngươi chết đói ở nơi này!

Diệp Chân mang theo Mông Tiểu Nguyệt tiến vào Âm Sơn sơn mạch đã ba ngày, ba ngày qua, gϊếŧ vô số Yêu thú, ngay cả Huyễn Ảnh Xà Vương giáp cũng bị xé một lỗ hổng lớn, đó là Diệp Chân tao ngộ một Yêu Lang Nhân giai thượng phẩm lưu lại.

Cái này còn là dưới tình huống Diệp Chân dựa vào năng lực có thể nghe hiểu thú ngữ, sớm lẩn tránh rất nhiều Yêu thú đẳng cấp cao. Nhưng mà, Yêu thú tầng tầng lớp lớp, cũng không phải vấn đề khiến Diệp Chân đau đầu nhất.

Vấn đề Diệp Chân đau đầu nhất, là ba ngày qua Mông Tiểu Nguyệt không ăn không uống.

Từ ngày đó gặp ác mộng bừng tỉnh, Mông Tiểu Nguyệt liền lâm vào một loại trạng thái bi thương không cách nào kiềm chế, ánh mắt ngốc trệ, im ắng rơi lệ, không ăn không uống.

Từ nhỏ liền mất cha mẹ, bây giờ cùng nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau lại có khả năng bỏ mình, còn bị tặc tử Ly Thủy Tông ngàn dặm đuổi gϊếŧ, xuất hiện loại trạng thái này, Diệp Chân có thể lý giải.

Nhưng mà, chuyện cũ đã qua, kẻ sống còn phải tiếp tục.

Liên tục khuyên bảo ba ngày vô hiệu, Diệp Chân cũng nổi giận.

- Trước mắt bất luận nãi nãi của ngươi sinh tử như thế nào, ngươi như vậy, nếu nãi nãi của ngươi biết, người sẽ đau lòng như thế nào?

- Nếu cha mẹ ngươi ở trên trời có linh thiêng thấy ngươi như vậy, sẽ đau lòng cỡ nào?

...

Đã hao hết miệng lưỡi, Mông Tiểu Nguyệt vẫn thờ ơ, Diệp Chân nổi giận, đặt mông ngồi xuống, cầm lên một khối thịt máu tươi dầm dề cắn một cái mắng to lên.

- Đáng đời, ngươi như vậy, cũng đáng đời Mông gia các ngươi bị diệt! Dù ngươi chết đói, tặc nhân Ly Thủy Tông hại bọn ngươi thành như vậy, vẫn tiêu diêu tự tại...

Đột nhiên, thân hình của Mông Tiểu Nguyệt phảng phất như bị điện giật, không nhịn được run lẩy bẩy.

Trong run rẩy, Mông Tiểu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, trong hai mắt đờ đẫn thời gian dần trôi qua xuất hiện một tia tức giận, con ngươi càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, trong nháy mắt sáng đến cực hạn.

Trong nháy mắt tiếp theo, Mông Tiểu Nguyệt cầm quả dại còn dính chút bùn đất và lương khô ăn ngấu nghiến, con ngươi tỏa sáng kia, vẫn như trước nhìn chòng chọc vào phía trước.

Nhìn thấy con ngươi kia, Diệp Chân vừa mới thở dài một hơi, hàn ý trong nháy mắt liền lên tới đầu.

Đó là quang diễm cừu hận!

Trong con ngươi lóe sáng của Mông Tiểu Nguyệt, tất cả đều là cừu hận, nộ diễm báo thù lóe sáng, loại ánh mắt cừu hận kia, ngay cả Diệp Chân cũng lòng sinh ra sợ hãi.

Diệp Chân loáng thoáng có loại cảm giác không ổn, Mông Tiểu Nguyệt cũng đừng bởi vì cừu hận mà lâm vào trong cừu hận không cách nào tự kiềm chế, hai câu nói kia của Diệp Chân, thật có thể là tội nhân.

- Tiểu Nguyệt, kỳ thật, nãi nãi của ngươi nguyện ý thấy nhất, chính là ngươi sống khỏe mạnh, vui vui sướиɠ sướиɠ lớn lên. Ân, còn nhớ rõ trước khi đi nãi nãi của ngươi nói không... phải nghe lời ta. Có lẽ, nãi nãi của ngươi còn chưa chết?

Diệp Chân nói.

- Ừm!

Trong mũi rên một tiếng, động tác lang thôn hổ yết của Mông Tiểu Nguyệt thoáng chậm lại, lại tiếp tục, có thể thấy, ánh mắt cừu hận kia chỉ thoáng hòa hoãn một chút.

Diệp Chân thầm thở dài một tiếng, xem ra, chỉ có thể về sau khuyên bảo từ từ.

- Đừng nóng vội, từ từ ăn, còn nhiều lắm!

Diệp Chân lại từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một miếng lương khô, bỏ ở trước mặt Mông Tiểu Nguyệt, còn hắn như trước phí sức cắn xé thịt tươi máu dầm dề.

Vốn hai ngày trước, Diệp Chân vẫn nhóm lửa nướng thịt chín ăn, nhưng mà từ khi phát hiện một bóng người đang không ngừng ở trên tầng trời thấp của Âm Sơn sơn mạch tuần tra, Diệp Chân liền không dám nhóm lửa nữa.

Trong vòng tay trữ vật mang lương khô có hạn, Diệp Chân chỉ có thể ăn cái này.

Đột nhiên, bàn tay hơi bẩn của Mông Tiểu Nguyệt cầm lương khô đưa tới trước mặt Diệp Chân.

- Đại thúc, ngươi cũng ăn đi!

Diệp Chân ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu, tiểu cô nương tốt như vậy, đều là đám cẩu tạp chủng Ly Thủy Tông kia làm hại.

- Không cần, ta ăn cái này là tốt rồi!

Diệp Chân lung lay thịt tươi trong tay.

- Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, về sau bảo ta ca ca là được, đại thúc...

- Ca ca?

Mông Tiểu Nguyệt dùng sức nhẹ gật đầu.

...

- Diệp Chân ca ca, ngươi nhìn chấm đen nhỏ trên bầu trời kia, có phải người kia lại tới nữa hay không?

Mông Tiểu Nguyệt rốt cục khôi phục sinh khí.

- Không sai, đừng nhìn hắn chằm chằm, miễn cho hắn sinh ra cảm ứng.

Phân biệt phương hướng một chút, Diệp Chân mang theo Mông Tiểu Nguyệt đi hướng ngược lại với chấm đen kia... tiến lên chỗ càng sâu trong Âm Sơn sơn mạch.

Từ khi chấm đen nhỏ kia xuất hiện, giống như giòi trong xương, luôn dán ở phía sau đám người Diệp Chân, đuổi đến Diệp Chân không thể không bỏ mạng chạy trốn.

- Chỗ sâu trong Âm Sơn sơn mạch, ngay cả Dẫn Linh cảnh thậm chí là Hóa Linh cảnh cũng không dám xâm nhập, như vậy, nhất định có thể bỏ rơi người kia thôi?

Diệp Chân nghĩ.

Mặc dù có tu vi, nhưng Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt ở trong núi rừng đi tới rất chậm, Diệp Chân thỉnh thoảng dừng bước lại lắng nghe âm thanh trùng thú ở phụ cận, miễn cho không cẩn thận xâm nhập lãnh địa của Yêu thú Địa giai, nếu như vậy, vậy thì xong đời.

Thời điểm đi ngang qua một khe núi, Diệp Chân theo thường lệ lắng nghe, dưới sự chỉ dẫn của mấy con Kim Quang Ngọc Thỏ nói chuyện, Diệp Chân thành công hái được một cây Mộc Linh chi trăm năm.

Từ khi tiến vào Âm Sơn sơn mạch đến nay, Diệp Chân dựa vào bản sự lắng nghe thú ngữ, hái được không ít dược liệu trân quý, có điều quý giá nhất, chính là Mộc Linh chi trăm năm trước mắt này.

Một cây Mộc Linh chi trăm năm, ở trong tông môn có thể đổi được sáu ngàn điểm cống hiến, tương đương với sáu vạn lượng bạc, có thể đổi được ba bình Ngưng Chân Đan, giá trị cực lớn.

Trước khi mặt trời xuống núi, Diệp Chân bò lên một cây đại thụ, thận trọng nhìn bốn phía một vòng, bóng người âm hồn bất tán kia không thấy xuất hiện, tựa hồ đã bị bỏ rơi.

Diệp Chân thở dài một hơi, tìm một cây đại thụ che trời, ôm Mông Tiểu Nguyệt vào, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ban đêm, là thời khắc Yêu thú trong Âm Sơn sơn mạch hoạt động nhiều nhất, cho dù Diệp Chân có thể lắng nghe thú ngữ, cũng không dám ở trong đêm xông loạn.

Nhìn Mông Tiểu Nguyệt ngủ thật say, Diệp Chân lại cố nén mỏi mệt, khoanh chân tu luyện.

Diệp Chân không có lúc nào khát vọng cường đại như hiện tại, nên Diệp Chân không buông tha cho bất kỳ cơ hội cường đại nào.

Vài ngày trước Ngưng Chân Đan đã sớm sử dụng hết, không có đan dược phụ trợ, tốc độ tu luyện thực sự chậm làm cho người giận sôi. Do dự một chút, Diệp Chân nuốt Mộc Linh chi trăm năm vào.

Mặc dù Diệp Chân biết nuốt Mộc Linh chi trăm năm như vậy vô cùng lãng phí, khả năng ngay cả một phần ba hiệu dụng cũng không phát huy ra được.

Nhưng mà hiện tại thời khắc này, thực lực mỗi tăng lên một chút, là có thể nhiều một phần cơ hội bảo mệnh.

Mộc Linh chi trăm năm vào bụng, dược lực cường đại ẩn chứa trong đó tan ra, Nhất Khí Hỗn Nguyên Công vận chuyển, bắt đầu chậm rãi chuyển hóa dược lực bàng bạc thành Chân Nguyên thuần túy.

Có điều, thuốc có ba phần độc, trong dược lực bàng bạc, lại ẩn chứa rất nhiều tạp chất không cách nào chuyển hóa thành Chân Nguyên, những tạp chất này, dưới tình huống bình thường, đều cần dùng Chân Nguyên chậm rãi luyện hóa.

Cho nên, trực tiếp nuốt dược liệu, là một chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần một chút không cẩn thận, liền sẽ bị độc tính ẩn chứa trong đó độc chết.

Nhưng Diệp Chân không có vấn đề này.

Dược lực bàng bạc đi ngang qua Thận Long Châu của Diệp Chân, bên trong ẩn chứa dược độc, hết thảy bị Thận Long Châu rèn luyện, lần nữa từ trong Thận Long Châu đi ra, là dược lực thuần túy nhất.

Đây là tác dụng mới của Thận Long Châu mà sau khi Diệp Chân tiến vào Âm Sơn sơn mạch phát hiện.

Trực tiếp nuốt linh dược, tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu lại có thể rèn luyện tạp chất ẩn chứa trong linh dược, giảm đi rất nhiều phiền toái cho Diệp Chân.

Bằng không, Diệp Chân cũng không dám trực tiếp nuốt Mộc Linh chi trăm năm như vậy.

- Một cây Mộc Linh chi trăm năm, để cho tu vi của ta tăng lên một đoạn, bằng một tháng khổ tu, nhưng tu vi của ta, cách Chân Nguyên tam trọng, như trước kém một mảng lớn.

Sau một canh giờ, Diệp Chân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, một màn này, nếu để đệ tử nội môn của Tề Vân Tông thấy, sẽ chấn kinh đến rớt cằm.

Thiên phú huyết mạch trung đẳng, tu vi bước vào Chân Nguyên cảnh, mỗi tăng lên một tầng, đều cần một năm, hai năm thậm chí ba bốn năm tích lũy mới có thể đột phá.

Tu vi của Diệp Chân vừa mới đột phá đến Chân Nguyên nhị trọng không đến nửa tháng, há có thể lần nữa đột phá?

Nhìn thoáng qua Mông Tiểu Nguyệt ngủ say, tâm thần của Diệp Chân tràn vào Thận Long Châu.

Ba ngày qua, Yêu thú ở trong Âm Sơn sơn mạch, Diệp Chân xử lý không ít, thậm chí xử lý một Thanh Viêm Yêu Lang Nhân giai thượng phẩm, nhưng giống như trước sau khi xử lý Huyễn Ảnh Xà Vương, tình huống hấp thu hết tất cả tinh, khí, thần của Huyễn Ảnh Xà Vương, lại không hề xuất hiện nữa.

Ý niệm trong đầu Diệp Chân khẽ động, rơi xuống trên người Huyễn Ảnh Xà Vương ở trong Thận Long Châu, không khỏi trầm tư:

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thận Long Châu rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì?

Đột nhiên, thời điểm lực chú ý của Diệp Chân rơi xuống trên người Huyễn Ảnh Xà Vương trong tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu, Chân Nguyên trong đan điền của Diệp Chân quỷ dị khẽ động, đột nhiên lấy một loại tốc độ trước nay chưa có tiêu hao.

Diệp Chân kinh hãi mở to mắt, nhìn thấy thân thể của mình, con mắt trừng lớn, trở nên kinh hãi gần chết!