Đột nhiên xuất hiện cảnh báo, khiến quận thành Âm Sơn vốn đang yên bình lập tức biến thành một vòng xoáy hỗn loạn. Chen chúc khắp nơi trên đường cái đều là bình dân bách tính.
Diệp Chân đánh ngựa, chạy như bay ở trên đường cái quận thành Âm Sơn.
Một phút đồng hồ!
Diệp Chân chỉ có một phút thời gian.
Một phút đồng hồ sau, năm ngàn biên quân ở quận thành Âm Sơn sẽ leo lên tường thành, Diệp Chân cũng không tin hiện tại hắn có thể ở trước mặt năm ngàn đại quân chạy thoát, hoặc là, có thể thuyết phục năm ngàn đại quân kia.
May mà quận thành Âm Sơn là biên thành, đường đi trong thành đều rộng rãi có thể song song chạy tám con ngựa, mặc dù lúc này người sợ ngựa loạn, nhưng cũng có thể để Diệp Chân phóng ngựa như bay.
Trên đường phố, không ngừng có đệ tử Ly Thủy Tông mặc quần áo bộ đầu đánh về phía Diệp Chân.
Từ chuyện Quá Sơn Phong, Diệp Chân liền bắt đầu không có hảo cảm với Ly Thủy Tông, đến bây giờ, Diệp Chân đối với Ly Thủy Tông, có thể nói đã cừu hận tới cực điểm.
Trong lúc xuất thủ, không lưu tình chút nào.
Hoặc là Chân Nguyên Kiếm Chỉ, hoặc Ngũ Nhạc Thần Quyền, chiêu chiêu đoạt mạng.
Những đệ tử Ly Thủy Tông này làm bộ đầu, phần lớn là Luyện Huyết tứ ngũ trọng, chợt có Chân Nguyên nhất trọng, nhưng đều không phải đối thủ của Diệp Chân.
Người chiến ngựa không dừng!
Năm trăm tức sau, Diệp Chân rốt cục thấy được bắc môn của quận thành Âm Sơn.
Trong tiếng ầm ầm, cửa thành bắc chậm rãi đóng lại một khe hở cuối cùng, lúc này, Diệp Chân cách cửa thành bắc còn có ba trăm bước.
- Ha ha ha ha, Diệp Chân, cửa thành đã đóng, ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn xuống ngựa chịu chết đi!
Âm thanh của Vương Vận Bảo xuất hiện ở trên lầu cửa thành bắc, cùng hắn đồng thời xuất hiện, còn có rất nhiều đệ tử Ly Thủy Tông.
Sức uy hϊếp lớn nhất, là hai trăm binh sĩ lúc này đã tụ tập đến cửa thành bắc lâu. Bởi vì quận thành Âm Sơn là biên thành, cho nên ban đêm cũng có gần ngàn biên quân dò xét.
Diệp Chân cũng không hề có bất kỳ ý tứ dừng lại gì cả, vẫn đánh ngựa như trước về phía cửa thành.
- Bắn, bắn cho ta, tiểu tử này ép buộc Mông đại tiểu thư, dùng Phá Sát nỏ bắn tặc tử này cho ta!
Qua loa băng bó miệng vết thương một chút, Vương Vận Bảo nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, gương mặt tràn ngập hận ý, cánh tay của hắn, là bị Diệp Chân phế.
Xoát!
Một trăm cung binh trong hai trăm binh sĩ, đồng loạt mang Phá Sát nỏ, vặn mũi tên, ngắm chuẩn Diệp Chân ở trên lưng ngựa.
Bị một trăm Phá Sát nỏ ngắm vào, quanh thân Diệp Chân lông tơ dựng đứng, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, Diệp Chân liền giơ Mông Tiểu Nguyệt ở trong ngực lên cao.
- Mông Tiểu Nguyệt ở đây, có bản lĩnh liền bắn cho lão tử.
Vương Vận Bảo ngươi đã nói ta bắt cóc Mông đại tiểu thư, nếu ta không dùng, chẳng phải là lãng phí.
Cầm Mông Tiểu Nguyệt làm tấm mộc, Diệp Chân là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Đầu tiên, biên quân ở quận thành Âm Sơn, đối với Mông Xuyên cực kỳ kính ý, đó là không chút nào hoài nghi, cho dù có tướng quân bị Ly Thủy Tông mua chuộc, nhưng đại thế lòng người, là không cách nào cải biến.
Những biên quân kia, nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Còn nữa, từ tình huống bây giờ mà xem, Ly Thủy Tông đang cực kỳ trọng thị Mông Tiểu Nguyệt, Ly Thủy Tông tuyệt đối không muốn nhìn thấy một người Mông Tiểu Nguyệt chết đi.
Quả nhiên, nhìn thấy Mông Tiểu Nguyệt bị Diệp Chân giơ lên làm bia đỡ đạn, Vương Vận Bảo lập tức trợn tròn mắt.
Diệp Chân không phải tới cứu Mông Tiểu Nguyệt sao?
- Ngừng ngừng ngừng, không được bắn, không được bắn, ngàn vạn lần không thể tổn thương Mông đại tiểu thư!
Trong nháy mắt tiếp theo, Vương Vận Bảo khàn cả giọng hô lên, thậm chí tự mình ra tay, đánh rơi xuống mấy bộ Phá Sát nỏ, mà những biên quân kia, khi nhìn thấy Mông Tiểu Nguyệt, cũng không có một ai dám động thủ.
Không nói bọn hắn sùng bái Mông Xuyên, hơn nữa ở trước mặt mọi người, nếu ai gϊếŧ chết Mông Tiểu Nguyệt, người đó là tội nhân của toàn bộ quận thành Âm Sơn.
- Thành công rồi!
Thấy Phá Sát nỏ được thu đi, nỗi lòng lo lắng của Diệp Chân giảm một chút, cao tốc chuyển động, cửa thành khép lại, như thế làm sao khỏi thành?
Giá!
Thúc ngựa, Diệp Chân đã tiếp cận dưới tường thành, quay đầu ngựa lại, thẳng lên tường thành. Biên quân trên tường thành, để cho tiện vận chuyển vật tư, cũng vì thuận tiện thông truyền tin tức, đều tu kiến một con đường rộng chừng ba mét.
- Lên, lên cho ta, ngăn hắn, nhất định phải ngăn hắn!
Nhìn thấy Diệp Chân từ đường cái xông lên, Vương Vận Bảo vội vàng hô.
Diệp Chân cưỡi Ngân Giác Mã vừa mới vọt tới một nửa, hơn mười đệ tử Ly Thủy Tông cùng gần hai trăm binh sĩ, đông nghịt xông tới.
Lập tức, Diệp Chân trói Mông Tiểu Nguyệt đã hôn mê ở trên lưng, nhảy xuống Ngân Giác Mã, quanh thân cương khí hộ thể giăng đầy, hai tay tuôn ra Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài ba xích.
- A... Tránh ra, ai cản ta… chết!
Trong miệng rống giận, Diệp Chân phảng phất như sư tử nổi giận, từ dưới lên trên phóng về phía mấy chục tên đệ tử Ly Thủy Tông cùng hai trăm biên quân.
Ngoài có cương khí hộ thể, trong có giáp da Huyễn Ảnh Xà Vương, ngoại trừ đầu yếu hại, công kích những nơi khác, Diệp Chân cơ hồ không chút để ý, mặc kệ bọn hắn đánh vào trên người mình.
Nhưng đệ tử Ly Thủy Tông bình thường kia vừa mới oanh kích lên người Diệp Chân, thân thể của hắn đã bị cắt thành mấy khúc, Chân Nguyên Kiếm Chỉ vung lên, bay lên là mấy cái đầu.
Những nơi Chân Nguyên Kiếm Chỉ đi qua, đều một phân thành hai.
Trong nháy mắt, mấy chục tên đệ tử Ly Thủy Tông vây công lên liền bị Diệp Chân tàn sát, còn sót lại mấy vị cũng bị Diệp Chân hung hãn dọa dừng lại không dám tiến.
- Hô, tránh ra, ta không muốn gϊếŧ các ngươi!
Nhìn hai trăm biên quân vây quanh, bước chân của Diệp Chân vọt tới trước đột nhiên dừng lại, điều chỉnh hô hấp, tính toán Chân Nguyên lực còn lại trong cơ thể.
Kiếm pháp!
Nếu biết một bộ kiếm pháp, dùng Chân Nguyên Kiếm Chỉ thi triển kiếm pháp, như vậy Diệp Chân gϊếŧ những đệ tử Ly Thủy Tông này sử dụng thời gian sẽ ít hơn, tiêu hao cũng ít hơn.
Diệp Chân cảm thấy, lúc trước ở trong tông môn, không chịu tu luyện một bộ kiếm pháp, tuyệt đối là đại sai lầm!
- Thương trận, gϊếŧ!
Dưới sự chỉ huy của một tên Bách phu trưởng, hai trăm biên quân không sợ hãi chút nào giận dữ hét lên, phát ra tiếng hô thiết huyết chấn động tâm hồn, trường thương trong tay vung lên, hai trăm thanh trường thương, liền đâm tới Diệp Chân.
Diệp Chân có chút thống khổ nhắm mắt lại, nếu có thể lựa chọn, Diệp Chân thực không muốn gϊếŧ những biên quân không biết chân tướng này.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bắn ra, mạnh mẽ bắn về phía thành lâu, trong nháy mắt bắn ra, trên ngón trỏ tay phải kích xạ ra Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài ba xích.
Xoát!
Thân hình của Diệp Chân cơ hồ là bắn qua, ngoại trừ hàng binh sĩ ở giữa nhất bị Diệp Chân đâm bay lên, Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Diệp Chân phảng phất như chớp giật, từ trong hàng ngũ biên quân lóe lên.
Liên tiếp sử dụng Xà Đạn Thảo, Diệp Chân liền xuyên qua quân trận của hai trăm người, hai bên quân trận như trước vô cùng chỉnh tề, chỉ là những biên quân trước một khắc còn sống sờ sờ, lúc này đã không có bất luận động tĩnh gì.
Hí!
Ngân Giác Mã một mực đi theo Diệp Chân phì phì trong mũi, mang theo một tiếng gió nhẹ.
Trong chốc lát, xoạt xoạt xoạt xoạt… tiếng đứt gãy vang không dứt.
Giống như hết thảy đều trong nháy mắt bị sụp đổ, vũ khí, khải giáp trong tay hai trăm biên quân, bao quát thân thể của bọn hắn, cùng thời khắc đó xuất hiện một tia đứt gãy, máu tươi cùng nội tạng trào ra.
Tức thì, toàn bộ thành Bắc máu chảy thành sông!
Vương Vận Bảo sợ ngây người!
Bị khϊếp sợ thật sâu.
Hắn vốn nghĩ, mấy chục đệ tử tinh anh của Ly Thủy Tông cộng thêm hai trăm binh lính tinh nhuệ, coi như sợ ném chuột vỡ bình gϊếŧ không được Diệp Chân, nhưng kéo nhất thời nửa khắc, kéo dài tới năm ngàn biên quân leo lên tường thành là không có vấn đề gì.
Đến lúc đó, Diệp Chân có chắp cánh cũng không thể bay.
Nhưng mà!
Trăm tức!
Những lực lượng này, ngay cả trăm tức cũng không thể ngăn chặn.
Diệp Chân lau nhiệt huyết của một biên quân rơi trên mặt, trong nháy mắt tức giận tạc đầy l*иg ngực.
- Vương Vận Bảo, ngươi chết không yên lành!
Hai mắt Diệp Chân gắt gao nhìn Vương Vận Bảo, xung phong liều chết tới.
Vương Vận Bảo luống cuống, hắn vốn trọng thương trong người, bây giờ chỉ là ỷ vào nhiều người muốn ngăn Diệp Chân, vì tông môn lập đại công, ai có thể nghĩ, chỗ dựa của hắn, trong nháy mắt đều chết sạch.
- Đừng tới đây, đừng tới đây!
Diệp Chân máu me khắp người, xem ở trong mắt Vương Vận Bảo đã mất đi tinh thần, giống như là sát thần vậy.
Khi Diệp Chân tới gần, Vương Vận Bảo phát ra một tiếng hô cuồng loạn, thối ảnh lóe lên, Liệt Hỏa Quỷ Thối như gió lốc đá về phía Diệp Chân.
- Lực lượng không đủ, tốc độ quá chậm, thân hình bất ổn, sơ hở khắp nơi!
Bởi vì đột nhiên mất cánh tay phải, thân pháp của Vương Vận Bảo có chút mất cân bằng, cộng thêm tâm hoảng ý loạn, một chiêu này, không hề có khí thế đáng nói, cùng Liệt Hỏa Quỷ Thối ở Mông gia lúc trước quả thực ngày đêm khác biệt, sơ hở khắp nơi.
Ầm!
Lôi Báo Băng Quyền phá tan thối pháp, hung hăng đánh vào bụng Vương Vận Bảo, nội tạng cuồng phun, lập tức bỏ mình.
Đánh giá cửa thành cao gần mười mét, trong nháy mắt Diệp Chân liền có định giá.
Dắt Ngân Giác Mã sợ hãi không tiến lên tới, một lần nữa cưỡi lên Ngân Giác Mã, Diệp Chân nắm thi thể Vương Vận Bảo lên lưng ngựa.
Thoáng lui về phía sau, Diệp Chân mạnh mẽ thúc dục Ngân Giác Mã, ở trên tường thành đánh ngựa chạy như điên, thời điểm chạy đến một lỗ châu mai, Diệp Chân mạnh mẽ nhấc dây cương, phát lực.
Ngân Giác Mã phát ra tiếng hí dài, từ trên tường thành cao mười mét nhảy xuống.
Cơ hồ ngay nháy mắt Ngân Giác Mã nhảy xuống, Diệp Chân ném thi thể Vương Vận Bảo xuống, cả người cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Diệp Chân hung ác dẫm lên lên thi thể Vương Vận Bảo, hơi mượn lực, liền bình an rơi xuống đất, thời điểm rơi xuống đất, thân hình của Diệp Chân lần nữa phóng lên trời, song chưởng hơi nắm bụng ngựa, giảm bớt xung lực, Diệp Chân cùng Ngân Giác Mã đồng thời lăn xuống trên mặt đất.
Mấy hơi sau, Diệp Chân cưỡi lên người Ngân Giác Mã, lao về phía xa.
Cũng ngay thời khắc này, trong tiếng bước chân ầm ầm chỉnh tề, năm ngàn biên quân áo giáp chỉnh tề, đông nghịt xông lên tường thành.