Dưới đáy hố, một viên bảo thạch lớn chừng quả trứng gà, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mắt Diệp Chân.
Nhất là trên bảo thạch tản ra ánh sáng màu xanh nhạt kia, còn kết nối một đoạn nhỏ thạch nhũ, trên thạch nhũ cùng bảo thạch màu xanh kia, lúc này ẩn ẩn chảy ra một tia chất lỏng màu xanh, đoạn nhỏ thạch nhũ càng ẩn ẩn có Thạch Tủy linh dịch chảy ra.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân cơ hồ có thể xác định, viên bảo thạch lớn chừng quả trứng gà, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt kia, là ngọn nguồn của Thạch Tủy linh dịch.
Tác dụng của Thạch Tủy linh dịch đã đủ thần kỳ, vậy bảo bối có thể sinh ra Thạch Tủy linh dịch sẽ thần kỳ mức nào.
Đột nhiên, thần sắc của Diệp Chân biến đổi.
Bảo bối sinh ra Thạch Tủy linh dịch kia, sau khi bạo lộ ở trong không khí, vệt nước óng ánh ở mặt ngoài vậy mà theo thời gian trôi qua khô cạn, đoạn thạch nhũ lưu lại cũng mất đi hết thảy tinh hoa, hóa thành một đống cát mịn rơi xuống, chỉ còn lại có viên bảo thạch lớn chừng quả trứng gà kia, giống như khí cầu từ từ co rút lại.
Vẻ óng ánh mất đi, vầng sáng đang chậm rãi thu liễm, chỉ mấy giây, bảo thạch lúc trước phảng phất như thần vật tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, liền biến thành một viên đá cuội nhìn qua không có gì lạ.
Diệp Chân có chút gấp, luống cuống tay chân chôn Thạch Tủy Châu xuống đất cát: “Thạch Tủy Châu” là Diệp Chân đặt cho bảo thạch thần kỳ có thể sản xuất ra Thạch Tủy linh dịch.
Nhưng dù Diệp Chân cố gắng thế nào đi nữa, vùi bao nhiêu cát đá, viên Thạch Tủy Châu này vẫn thu liễm vầng sáng, hơi nước tiêu hết, không có chút dấu hiệu khôi phục nào.
Chờ đến hai canh giờ, Diệp Chân đã mất hi vọng với chuyện Thạch Tủy Châu sẽ khôi phục lần nữa, hơn nữa hắn cũng không thể chờ đợi quá lâu, còn một hai canh giờ nữa trời sẽ sáng.
Chỉ có thể mang Thạch Tủy Châu đi.
Diệp Chân tin tưởng Thạch Tủy Châu này tuyệt đối là một bảo bối khó lường, khẳng định có tác dụng mình không biết.
Thạch Tủy Châu rất nặng, thật khó tưởng tượng, một tảng đá lớn chừng quả trứng gà, lại có trọng lượng giống như tảng đá bằng cái dưa hấu. Có điều, để cho Diệp Chân cảm thấy Thạch Tủy Châu này khó lường nhất lại là một phát hiện khác.
Vừa rồi, thời điểm Thạch Tủy Châu vào tay, Diệp Chân như trước có chút chưa từ bỏ ý định, ý tưởng đột phát, thử nghiệm đưa một tia Chân Nguyên trong cơ thể mình vào Thạch Tủy Châu.
Chuyện kinh khủng xảy ra.
Một tia Chân Nguyên còn nhỏ hơn cọng tóc đưa vào Thạch Tủy Châu, Thạch Tủy Châu giống như thùng thuốc súng bị nhen lửa, lực lượng khủng bố mà bạo ngược đột nhiên từ trong Thạch Tủy Châu tuôn ra.
Chân Nguyên của Diệp Chân bị lực lượng cuồng bạo trong Thạch Tủy Châu nổ nát bấy, lực phản kích liên đới tới Diệp Chân, để kinh mạch ở bàn tay bị chấn thương không nhẹ.
Có điều, nhắc tới cũng kỳ, sau khi hủy sạch sẽ tia Chân Nguyên mà Diệp Chân đưa vào kia, lực lượng cuồng bạo để Diệp Chân sợ hãi trong Thạch Tủy Châu kia liền bình tĩnh xuống, tựa như một tảng đá bình thường không có gì lạ.
Xong chuyện, Diệp Chân lại sợ hãi không thôi.
Vừa rồi may mắn hắn cẩn thận, chỉ đưa vào một tia Chân Nguyên rất nhỏ, nếu hắn tùy ý đưa vào một đạo Chân Nguyên, lực phản kích cuồng bạo trong Thạch Tủy Châu kia nổ nát vụn cánh tay của hắn cũng là nhẹ.
Không cẩn thận, muốn mạng nhỏ của Diệp Chân hắn cũng là chuyện rất dễ dàng.
- Thạch Tủy Châu này tuyệt đối là bảo bối ghê gớm, nhất định phải cất kỹ, nói không chừng về sau hữu dụng!
Cất kỹ Thạch Tủy Châu, Diệp Chân nhìn hố to do Cổ Đa Trí bổ ra, có chút buồn vô cớ, Thạch Tủy linh dịch tác dụng cực kỳ thần diệu, cứ như vậy không còn.
Có điều, họa phúc song hành, biết đâu Thạch Tủy Châu này là bảo bối gì thì sao?
Trước khi rời khỏi nơi này, Diệp Chân xử lý thi thể của Cổ Đa Trí một chút, ít nhất cũng phải chôn đi, đương nhiên trước khi chôn, tài vật trên người Cổ Đa Trí, Diệp Chân sẽ không dễ dàng buông tha.
Cổ Đa Trí mang theo không nhiều thứ, một bình rưỡi Ngưng Chân Đan, một quyển bí tịch Nhân giai hạ phẩm tên là Tiểu Thiên Tinh Kiếm, còn có trăm mảnh vàng lá một lượng, có giá trị nhất, lại là mười tấm ngân phiếu ngàn lượng của Hắc Thủy tiền trang.
Trừ cái thanh trường kiếm kia, còn có ngọc bài thân phận đại biểu cho đệ tử ngoại môn của Cổ Đa Trí.
Cuối cùng, trải qua cân nhắc thận trọng, Diệp Chân mang đi chỉ có một bình rưỡi Ngưng Chân Đan, còn có một trăm tấm vàng lá.
Một vạn lượng ngân phiếu kia, trải qua Diệp Chân cẩn thận so sánh, phát hiện không khác ngân phiếu trong tay mình, ấn ký cũng đồng dạng, thậm chí số thứ tự cũng lộn xộn, Diệp Chân mới thu vào trong ngực của mình.
Về phần công pháp bí tịch Nhân giai hạ phẩm Tiểu Thiên Tinh Kiếm Pháp giá trị lớn nhất, cùng trường kiếm Cổ Đa Trí mang theo, Diệp Chân vẫn thành thành thật thật chôn cho Cổ Đa Trí.
Cái nào có thể đυ.ng, cái nào không thể đυ.ng, Diệp Chân vẫn rất sáng suốt, kể cả trước đây Cổ Đa Trí nói trong phòng hắn có đan dược giá trị vạn kim, thậm chí có bảo bối càng đáng tiền, nhưng chỉ có kẻ ngu si mới đi tới phòng hắn kiếm đồ.
Lúc trước Diệp Chân ở nhà rất thích đọc tiểu thuyết truyện ký, trong tiểu thuyết truyện ký có nhiều ví dụ vì tiền mà chết lắm.
Cuối cùng, Diệp Chân nhìn chằm chằm vào ngọc bài thân phận trong tay Cổ Đa Trí, lại không biết xử lý như thế nào.
Mỗi một đệ tử ngoại môn, đều có một ngọc bài thân phận, cái ngọc bài thân phận này rất thần kỳ, có thể ghi chép điểm cống hiến của đệ tử ngoại môn, cũng có thể sinh ra cảm ứng với Thiên Bảng Địa Bảng, nghe nói, còn có rất nhiều tác dụng thần kỳ không muốn người biết.
Diệp Chân không biết ngọc bài thân phận này còn có tác dụng thần kỳ gì, cho nên không dám tự tiện xử trí. Nếu hơi có sai lầm, sẽ liên quan đến mạng nhỏ của Diệp Chân.
Trong Tề Vân Tông, người gϊếŧ hại đồng môn... gϊếŧ không tha!
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Chân đột nhiên nhớ tới ở tiệm cơm nghe được một sự tình, nói là một đệ tử ngoại môn bình thường hành vi có chút quái gở, chết ở phía sau núi hơn nửa năm, thi cốt mục nát còn không có bị người phát hiện.
Cuối cùng thông qua ngọc bài thân phận lưu lại, mới xác định thân phận của đệ tử ngoại môn này.
Nếu như kia là thật, vậy thì đại biểu cho một sự kiện... ngọc bài thân phận hoàn hảo, không có tác dụng thông tri tông môn biết người nắm giữ sống hay chết.
Xác định điểm này, vậy chỉ cần lại xác định một việc, Diệp Chân liền có thể ở trong một thời gian ngắn che giấu tin tức Cổ Đa Trí chết.
Thận trọng xử lý sạch tất cả dấu vết trong Huyền Nhai bí động, Diệp Chân mang theo ngọc bài thân phận của Cổ Đa Trí, lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi này.
Diệp Chân không kinh động bất luận người nào rời Bách Tùng Phong, sau khi đến Đông Lai Phong, thấy trên Địa Bảng, danh tự của Cổ Đa Trí vẫn sáng rạng rỡ, Diệp Chân không khỏi thở dài một hơi.
Đệ tử ngoại môn chết, chỉ cần ngọc bài thân phận còn, danh tự ở trên Địa Bảng sẽ không biến mất, như vậy trong thời gian ngắn, sự tình Cổ Đa Trí tử vong sẽ không bị tông môn phát giác.
Tông môn phát giác càng muộn, Diệp Chân lại càng an toàn.
Ngày hôm sau, Diệp Chân tới chỗ Đông Lai thân Lưu chấp sự thông báo một tiếng, liền xách hành lý rời Tề Vân Tông, bước lên đường trở về nhà.
Tề Vân Tông ở trong hẻm núi Tề Vân, cách quận Vũ An huyện Kim Thành của Diệp Chân ước chừng bốn ngàn dặm, hơn nữa con đường gập ghềnh, nếu dựa vào đi bộ, nhanh nhất cũng phải một tháng mới có thể trở về, rất lãng phí thời gian.
May mắn tiểu trấn ở dưới núi Tề Vân Tông, có bán Thiên Lý Mã trèo núi như giẫm trên đất bằng, bỏ ra hai ngàn lượng bạc, Diệp Chân mua một con Ngân Giác Mã một sừng màu trắng, cưỡi thay cho đi bộ.
Ngân Giác Mã là một loại ngựa có huyết mạch Yêu thú cực kì thưa thớt, nhân loại ở Chân Huyền đại lục sinh sôi nảy nở vạn năm, dần dần tuần phục loại Ngân Giác Mã lực lớn vô cùng, trèo núi như giẫm trên đất bằng này.
Có điều, Ngân Giác Mã này không chỉ giá cao, hơn nữa nuôi nấng rất phí tiền bạc, mỗi ngày ăn gần một lượng bạc, không phải người bình thường có thể nuôi nổi.
Đương nhiên, đối với Diệp Chân hiện tại mà nói, cái này căn bản không tính là gì.
Ban ngày Diệp Chân nắm chặt thời gian chạy đi, buổi tối sẽ nghỉ ngơi tu luyện, không dám thư giãn chút nào.
Một ngày này, Diệp Chân cưỡi Ngân Giác Mã đi tới bờ sông Hắc Thủy uốn lượn vạn dặm, nhìn thấy nước sông Hắc Thủy như mực, sóng cả mãnh liệt, trong nội tâm Diệp Chân đột nhiên khẽ động, ném ngọc bài thân phận của Cổ Đa Trí vào trong Hắc Thủy đang lao nhanh.
Mang theo đồ chơi nguy hiểm này bốn năm ngày, bị Diệp Chân ném vào trong Hắc Thủy, theo nước sông đen như mực chìm chìm nổi nổi bồng bềnh đi xa.
Khi thì bị một cơn sóng đánh vào đáy nước, khi thì theo mạch nước ngầm đυ.ng vào đá ngầm, khi thì theo dòng nước nện ở trên đê, rốt cục, sau vô số lần va chạm, trên ngọc bài thân phận của Cổ Đa Trí chậm rãi xuất hiện vết rạn.
Hai ngày sau, một cơn sóng đánh tới, ngọc bài thân phận của Cổ Đa Trí cuối cùng hóa thành mảnh vỡ, theo nước sông trôi đi.
Cơ hồ ngay trong nháy mắt ngọc bài thân phận của Cổ Đa Trí vỡ vụn, trên Địa Bảng, tên của Cổ Đa Trí lấp lóe, sau đó biến mất khỏi Địa Bảng.
Tên Diệp Chân ở trên Địa Bảng lóe sáng, liền chiếm cứ thứ nhất, Hồng Báo đã từng bị Diệp Chân đánh xuống thứ ba, lần nữa bò lên vị trí lão nhị.
Đông Lai Phong Lưu chấp sự như có cảm ứng, nhìn thấy danh tự của Cổ Đa Trí biến mất, vội vàng tới chỗ ở của Cổ Đa Trí xem xét hỏi thăm, sắc mặt đại biến, sau đó chạy về phía chủ phong Tề Thiên phong!
- Cái gì, Cổ Đa Trí xếp thứ nhất trên Địa Bảng ngoài ý muốn bỏ mình? Đây chính là đệ tử lão phu nhìn trúng.
Trong thời gian ngắn, chủ phong của Tề Vân Tông chấn động, mấy vị đệ tử chân truyền đã lâu không thấy hiện thân, kể cả Linh Kiếm Phong chân truyền Phiền Sở Ngọc cũng xuống núi!