Chương 42: Nhất Khí Hỗn Nguyên Công

Sau khi tinh nguyên huyết khí trong cơ thể đều chuyển hóa thành Chân Nguyên, Diệp Chân chú ý đan điền, ý niệm theo Chân Nguyên di động, đan điền cùng trong kinh mạch biến hóa, đều rõ ràng hiện lên ở trước mắt hắn.

Nội thị!

Diệp Chân lập tức rõ ràng, đây là tu vi võ giả từ Luyện Huyết cảnh đột phá đến Chân Nguyên cảnh lấy được một năng lực rất thực dụng, xuyên thấu qua Chân Nguyên di động, có thể cực kỳ rõ ràng cảm giác được biến hóa trong cơ thể mình.

Võ giả Chân Nguyên cảnh, có thể thông qua nội thị, không ngừng điều chỉnh phương thức tu luyện của mình, phát hiện chưa đủ, chỉ điểm này, Chân Nguyên cảnh liền cường đại hơn Luyện Huyết cảnh rất nhiều.

Tác dụng của nội thị, ở sau khi bị thương càng cường đại, có thể thông qua nội thị, tiến hành chữa thương tinh chuẩn, đối với kinh mạch, lục phủ ngũ tạng biến hóa rõ như lòng bàn tay.

Có một số võ giả Chân Nguyên cảnh đã có tuổi, một ngày nào đó đột nhiên nói: thọ nguyên của ta sắp hết, đại nạn buông xuống, kỳ thật là tác dụng của nội thị.

Có điều, sau khi tu vi đột phá Chân Nguyên cảnh cải biến, không chỉ là nội thị.

Kinh mạch là căn bản của võ giả, kinh mạch võ giả, lúc nào cũng không ngừng sinh ra huyết khí, cung cấp võ giả sử dụng, mà lúc thúc dục Chân Nguyên công kích, tu luyện, chữa thương, Chân Nguyên cũng là ở trong kinh mạch tiến lên.

Trước khi chưa đột phá, lúc Diệp Chân thúc dục Chân Nguyên, tinh nguyên huyết khí và Chân Nguyên cùng tồn tại ở trong kinh mạch, để tốc độ của Chân Nguyên ở trong kinh mạch, lúc vận chuyển hao tổn rất nhiều.

Từ loại trình độ nào mà nói, khi tu vi võ giả đột phá đến Luyện Huyết ngũ trọng, tinh nguyên huyết khí liền trở thành chướng ngại khi Chân Nguyên vận chuyển ở trong kinh mạch.

Nhưng khi vòng xoáy Chân Nguyên hình thành ở trong đan điền, trong kinh mạch Diệp Chân, mỗi thời mỗi khắc sinh ra huyết khí mới, đều ở trong nháy mắt sinh ra, bị vòng xoáy Chân Nguyên chuyển hóa thành Chân Nguyên.

Loại tình huống này để trong kinh mạch Diệp Chân, giảm đi huyết khí trở ngại, lập tức biến thành con đường tiền đồ tươi sáng.

Diệp Chân huy quyền, ý niệm trong đầu khẽ nhúc nhích, Chân Nguyên ở trong đan điền lập tức thoát ra, xông qua kinh mạch đặc biệt, trong nháy mắt ngưng tụ ở trên quả đấm của Diệp Chân.

Lúc Chân Nguyên xuyên qua kinh mạch, tiếng như lôi đình, giống như dòng lũ.

Đột phá đến Chân Nguyên cảnh, lúc Chân Nguyên vận chuyển ở trong kinh mạch, vô luận là tốc độ, hay số lượng, đều tăng lên gấp bội, tự nhiên, uy lực cũng kéo lên gấp bội.

Ầm!

Diệp Chân thúc dục Chân Nguyên, hai quyền đối oanh, hai làn sóng Chân Nguyên thuần thanh sắc va chạm phát ra âm thanh như lôi đình, lúc dư ba nổ tung, đâm vào gò má của Diệp Chân đau nhức.

- Nếu như lúc này lại đối chiến Hồng Báo, lấy Xà Đạn Thảo đăng phong tạo cực phối hợp quyền cương của Ngũ Nhạc Thần Quyền, bằng Chân Nguyên thuần túy trải qua Thận Long Châu rèn luyện của ta, mấy quyền là có thể đánh bại Hồng Báo a?

Trên gương mặt Diệp Chân tràn đầy tự tin, dưới tu vi ngang nhau, hắn có ưu thế Chân Nguyên tuyệt đối.

Dưới tình huống ngang nhau, sắt và thép ai mạnh ai yếu, vừa xem hiểu ngay!

....

Mặc dù vượt qua ba tháng kỳ hạn của Liêu Phi Bạch một ngày, nhưng Diệp Chân vẫn cả gan đi tới chỗ của nàng.

Đột phá, dùng nhiều hơn một ngày, sẽ không có cái gì a?

Thận trọng bước vào chỗ ở của Liêu giáo tập, nhìn lấy tấm bia đá “nếu muốn vấn đạo đúc gan trước” kia, Diệp Chân nhẹ kêu:

- Liêu giáo tập, Diệp Chân đến thỉnh an lão nhân gia ngài.

Xoát!

Không hề ngoài ý muốn, một đạo kiếm quang hàn băng đột nhiên từ bên trong bắn đến, chém về phía Diệp Chân, có điều hôm nay lại nương theo tiếng quát nổi giận.

- Lão nương già chỗ nào? Lại để ngươi dùng chữ lão hả?

Hàn băng kiếm quang ẩn chứa hàn khí, đang muốn đông lạnh kinh mạch của Diệp Chân, Chân Nguyên trong cơ thể Diệp Chân, điên cuồng vận chuyển lên đối kháng hàn khí này.

Thần sắc của Diệp Chân cứng đờ, con mắt vẫn theo bản năng nhìn một chút, kiếm quang hàn băng kia hẳn là dừng lại a? Mỗi lần đều chơi như thế, có phải Liêu giáo tập này quá nhàm chán hay không...

Ô!

Ngay thời điểm Diệp Chân oán thầm, hàn băng kiếm quang phá không mà đến đột nhiên tăng tốc, chém xuống đầu Diệp Chân.

- Đùa thật?

Nhìn thấy hàn băng kiếm quang bổ xuống đầu, Diệp Chân sợ gần chết, cơ hồ là bản năng, thân hình chúi xuống bắn ra, sử dụng Xà Đạn Thảo, đột nhiên lao ra xa ba mươi mét.

Ầm!

Hàn băng kiếm quang của Liêu Phi Bạch hung hăng đánh vào mặt đất, mặt đất lấy gạch xanh cứng rắn lót đường bị bổ ra một vết kiếm dài đến mấy thước, cái động tĩnh kia, sợ đến toàn thân Diệp Chân đổ mồ hôi lạnh.

Lấy tay sờ sờ, tóc ở trên trán vừa mới dài ra biến mất không nói, trán còn bị hàn băng kiếm quang cắt ra từng vết máu, để khuôn mặt Diệp Chân chảy đầy máu.

Lau máu tươi ở trên trán một chút, Diệp Chân lại sợ không thôi, vừa rồi nếu phản ứng của hắn chậm hơn một chút, chẳng phải bị hàn băng kiếm quang kia bổ thành hai nửa?

Xoát!

Không đợi Diệp Chân tỉnh táo lại, hàn băng kiếm quang của Liêu Phi Bạch lại như sứ giả truy hồn, tập kích về phía Diệp Chân.

Diệp Chân luống cuống tay chân, lần nữa lấy Xà Đạn Thảo tránh đi công kích, nhưng Diệp Chân tránh nhanh, hàn băng kiếm quang đuổi gϊếŧ càng nhanh hơn, không bao lâu, Diệp Chân liền bị hàn băng kiếm quang chém bị thương cả người, nhiều lần đều là hiểm hiểm vượt qua.

Có một lần, hàn băng kiếm quang quấn qua cổ, thiếu chút nữa để Diệp Chân bêu đầu.

Mấy lần xém chết nhưng vẫn sống sót, Diệp Chân phát hiện, trong hàn băng kiếm quang ẩn chứa lực lượng tựa hồ có hạn, hắn miễn cưỡng có thể đối kháng.

Không chút hoang mang, Ngũ Nhạc Thần Quyền phối hợp Xà Du Bộ thi triển ra, vậy mà có thể thỉnh thoảng đánh lui hàn băng kiếm quang.

Lợi dụng đúng cơ hội, thân hình bắn ra, Diệp Chân bay lên cao năm sáu mét, thừa dịp hàn băng kiếm quang súc thế, Ngũ Nhạc Đồng Quy đánh về phía hàn băng kiếm quang.

Vòng xoáy Chân Nguyên ở trong đan điền điên cuồng xoay tròn, lượng lớn Chân Nguyên theo Ngũ Nhạc Thần Quyền khuynh tiết ra, ngưng tụ thành một nắm đấm Chân Nguyên thuần thanh sắc, hung hăng đập vào trên hàn băng kiếm quang.

Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, nắm đấm Chân Nguyên thuần thanh sắc của Diệp Chân cùng hàn băng kiếm quang của Liêu Phi Bạch đồng thời tiêu tán ở trên không trung.

- Vậy mà có thể đối kháng hàn băng kiếm quang của Liêu giáo tập?

Diệp Chân nhìn song quyền của mình, vừa vui sướиɠ vừa mê hoặc.

Cái này không khoa học a!

- Cút đến cho lão nương!

Diệp Chân bước nhanh đi vào, một cái khăn màu trắng bay tới, sợ đến Diệp Chân lại tưởng rằng có cái gì đột nhiên tập kích. Sau khi luống cuống tay chân, Diệp Chân mới ngửi được trên khăn trắng có một mùi thơm nhàn nhạt.

- Hừ, nhát như chuột!

Hừ lạnh một tiếng, Liêu Phi Bạch nhíu mày:

- Lau sạch sẽ đi, lão nương không thích nhìn khuôn mặt bẩn thỉu kia!

Khuôn mặt của Diệp Chân hơi đỏ lên, trong lòng oán thầm, khuôn mặt của ta vốn tuấn tú, còn không phải do ngươi làm thành như vậy. Trách không được nơi này không có đệ tử ngoại môn nào dám đến thỉnh giáo. Cứ một đệ tử ngoại môn tới, liền dùng kiếm quang chém loạn, thế thì người ta chẳng còn không bị chém thành bệnh tâm thần.

- Diệp Chân, ngươi có thể đánh nát kiếm quang của lão nương, có phải rất đắc ý hay không?

Nghe Liêu Phi Bạch hỏi như vậy, vẻ đắc ý tự nhiên sinh ra, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nếu không có một chút tính tình như vậy, đó mới gọi quái lạ.

- Ngươi đắc chí cái rắm, lão nương vận dụng không đến một phần trăm thực lực, còn hao hết khí lực ép tu vi của mình ở Chân Nguyên cảnh, thử ngươi mấy chiêu, ngươi liền bị chặt thành cái dạng này, nhiều lần còn xém bị lão nương gϊếŧ chết, có cái gì đáng đắc ý!

Diệp Chân ngạc nhiên, trách không được!

Vẻ đắc ý vừa mới hiện lên mặt, lập tức biến thành xấu hổ.

- Ba tháng đã qua, ngươi tới làm gì? Không phải là cảm thấy kiếm quang của lão nương không đủ sắc bén, muốn thử kiếm một chút chứ? Nếu phải, lão nương vận dụng một thành thực lực, để ngươi chơi nghiện?

- Đừng đừng đừng!

Liêu Phi Bạch nói, dọa Diệp Chân liên tiếp lui về phía sau, nói giỡn, vừa rồi không đến một phần trăm thực lực của người ta cũng để Diệp Chân chật vật như thế, nếu vận dụng một thành thực lực, sợ là vài phút liền gϊếŧ hắn rồi.

- Liêu giáo tập, ta là muốn...

- Tốt rồi, ngươi không cần giải thích, nể tình sau khi ngươi đột phá, Chân Nguyên còn tính toán tinh thuần, ở dưới hàn băng kiếm quang của ta còn có chút lực lượng ứng biến, tạm tha ngươi lần này.

Thời điểm Diệp Chân đang phát sầu, Liêu Phi Bạch đột nhiên phất tay nói.

- Đệ tử đa tạ Liêu giáo tập, vậy công pháp…

Diệp Chân không biết phần thưởng kia còn hay không, cố ý hỏi.

- Ngươi chỉ có chút tiền đồ ấy!

Liêu Phi Bạch cười nhạo.

- Liêu Phi Bạch ta hành tẩu thiên hạ, lời hứa vạn kim, đừng nói công pháp Nhân giai Thượng phẩm, chỉ cần ta muốn, ngay cả công pháp Địa giai cũng đoạt cho ngươi một quyển.

- Đây, cho ngươi!

Đang khi nói chuyện, một quyển bí tịch từ trong tay Liêu Phi Bạch bay ra, Diệp Chân đưa tay đón lấy, bìa bí tịch có năm chữ Nhất Khí Hỗn Nguyên Công xuất hiện ở trước mặt Diệp Chân.

- Chờ ngươi trở về lại xem, trong sách có tâm đắc tu luyện do ta viết, ngươi có thể phối hợp phỏng đoán. Nhớ kỹ, vô luận là Luyện Huyết cảnh hay Chân Nguyên cảnh, kỳ thật đều là đặt nền móng cho sau này, tuyệt đối không thể vội vàng xao động.

Diệp Chân nghe vậy, trong lòng hiện lên một tia cảm động.

Mặc dù Liêu Phi Bạch bạo lực một chút, nhưng đối với hắn quả thực rất tốt.

Nếu không có công pháp, chỉ điểm của Liêu Phi Bạch, nào có Diệp Chân hiện tại. Có thể nói, nếu không có Liêu Phi Bạch, Diệp Chân tuyệt đối không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Hồng Báo, chiếm vị trí thứ hai trên Địa Bảng.

Càng không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như thế đột phá đến Chân Nguyên cảnh.

Chỉ là Diệp Chân rất ngạc nhiên, vì cái gì Liêu Phi Bạch coi trọng hắn như vậy?

- Như thế nào, có phải rất cảm động hay không?

Hai con ngươi thanh tú của Liêu Phi Bạch, cơ hồ như có thể khám phá lòng người, để Diệp Chân có chút chấn động.

- Đừng vội, mặc dù để ngươi mạo hiểm vượt qua kiểm tra, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha. Ta có một sự tình cực kỳ quan trọng, cần ngươi giúp ta tự mình đi một chuyến.

Liêu Phi Bạch nói.

- Chuyện gì?

Trong lòng Diệp Chân xiết chặt, sự tình trọng yếu trong miệng nhân vật như Liêu giáo tập, sợ là rất không bình thường a.