- Có gì không dám!
Thần sắc của Hồng Báo vốn là khẽ giật mình, sau đó nhanh chân xông về phía Kim Nguyên Bảo.
- Còn cảm ơn ngươi nhắc nhở ta, cơ hội lấy không bạc, không mua mới ngu ngốc!
Kim Nguyên Bảo cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, hận không thể xé cái miệng của Diệp Chân ra, nếu không phải Diệp Chân, hắn cũng không cần tổn thất một khoản này.
- Hai ngàn lượng bạc, năm trăm điểm cống hiến, một bình Ngưng Chân Đan, năm viên Tẩy Tủy Đan, sáu bình Huyết Nguyên đan. Kim Nguyên Bảo, đây là toàn bộ tài sản của ta, thu đi.
Mỗi khi Hồng Báo cược một vật, Kim Nguyên Bảo cảm giác mình bị cắt một đao, cái này không phải cược a, rõ ràng là cắt thịt trên người hắn.
Diệp Chân cũng có chút lắp bắp kinh hãi, tài sản của Hồng Báo này, so với hắn tưởng tượng còn phong phú hơn nhiều, vẻn vẹn là đan dược, liền giá trị hơn hai vạn lượng bạc.
- Kim sư huynh, ván trước ta thắng bao nhiêu.
Sau khi Hồng Báo quay về, Diệp Chân lại đi tới trước chiếu bạc của Kim Nguyên Bảo.
- Tỉ lệ đặt cược một bồi hai, trừ hai viên Tẩy Tủy Đan cộng thêm năm mươi điểm cống hiến của ngươi, ta phải bồi ngươi hai ngàn năm trăm lượng bạc, không sai chứ, Diệp sư đệ!
Thấy Diệp Chân đến, gân xanh trên trán Kim Nguyên Bảo nổi lên, vừa rồi Diệp Chân nhắc nhở Hồng Báo một câu, để hắn mất thêm một cân thịt, Hồng Báo đặt cược, bằng mười đệ tử ngoại môn phổ thông đặt cược a.
- Ách, toàn bộ mua ta thắng!
- Được!
Mặc dù Diệp Chân cược hết, để Kim Nguyên Bảo hơi có chút thu lại, nhưng so với tổn thất, thật sự là một sợi lông trong chín con trâu a.
Đột nhiên, ngay thời điểm Kim Nguyên Bảo hận đến nghiến răng, âm thanh của Diệp Chân có chút nhỏ xuống nói:
- Kim sư huynh, có muốn ta thắng hay không?
- Muốn! Muốn điên rồi!
Kim Nguyên Bảo ngẩn người, nhìn vẻ mặt của Diệp Chân rất nghiêm túc, hắn cơ hồ tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút xíu hi vọng, giống như người chết chìm bắt được một cây cỏ cứu mạng, nóng nảy truy vấn.
- Nếu lần này lợi nhuận chia cho ta phân nửa, ta liền có khả năng thắng!
Diệp Chân nói.
- Ngươi có phương pháp thắng?
Kim Nguyên Bảo vội vàng truy vấn.
- Người vì tiền mà chết, lượng lớn lợi nhuận như thế, đã đáng giá ta liều mạng, liều mạng mà thôi.
Diệp Chân nói.
- Liều mạng?
Kim Nguyên Bảo khẽ giật mình, lại truy vấn nói:
- Ngươi có mấy phần chắc chắn?
- Không biết, hung ác sợ điên, điên sợ liều mạng, lấy mạng liều nha, luôn có mấy phần hi vọng thắng.
Diệp Chân nói rất hời hợt, nhưng chẳng biết tại sao, Kim Nguyên Bảo lại ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
- Tốt, phân ngươi một nửa thì một nửa, chỉ cần ngươi thắng là được!
Trong nháy mắt Kim Nguyên Bảo liền làm ra lựa chọn có lợi nhất cho hắn. Diệp Chân không liều mạng, hắn mất cả chì lẫn chài không nói, còn phải nợ rất nhiều, nhưng nếu Diệp Chân có một tia cơ hội, coi như chia Diệp Chân một nửa, hắn cũng kiếm đầy bồn bát tràn!
- Được!
Cười một tiếng dài, Diệp Chân nhảy lên đài đấu võ.
- Liều mạng? Họ Diệp, con sâu cái kiến lại liều mạng, cũng không đấu lại voi.
Diệp Chân nói chuyện với Kim Nguyên Bảo, coi như hạ giọng, nhưng với nhĩ lực của mọi người ở đây, cũng không phải bí mật gì.
- Nói nhảm nhiều quá, tiếp chiêu!
Thân hình của Diệp Chân đột nhiên chúi xuống bắn ra, tốc độ từ đứng im trong nháy mắt bão tố đến cực hạn, trên quả đấm giăng đầy Chân Nguyên cơ hồ thuần thanh sắc, trong nháy mắt vượt qua hơn hai mươi mét, giống như lưu tinh, đánh về phía Hồng Báo.
Dưới đài, con ngươi của Cổ Đa Trí cùng Lý Vân Thông mạnh mẽ co rụt lại, thân hình của Cổ Đa Trí càng đứng lên.
- Chân Nguyên cơ hồ thuần thanh sắc, Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, kém một bước liền bước vào Chân Nguyên cảnh? Lý sư đệ, Đông Lai Phong chúng ta lúc nào mà có một tồn tại lợi hại như vậy, sao ta lại không biết?
- Đại sư huynh, ta cũng không biết, ta chỉ biết, ba tháng trước, tu vi của hắn mới đột phá đến Luyện Huyết tứ trọng.
Vẻ mặt của Lý Vân Thông cũng rất khϊếp sợ.
- Ba tháng, liền từ Luyện Huyết tứ trọng đột phá đến Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, nhanh như vậy? Cấp bậc thiên phú huyết mạch của hắn như thế nào, ngươi biết không?
Cổ Đa Trí truy vấn.
- Không rõ ràng lắm.
Lý Vân Thông lắc đầu.
- Có điều, thiên phú của hắn hẳn không quá cao, bốn tháng trước, hắn vẫn chỉ là một đệ tử tạp dịch, thiên phú huyết mạch khẳng định dưới Tứ phẩm.
- Cái gì? Bốn tháng trước, hắn là đệ tử tạp dịch!
Lần này, Cổ Đa Trí triệt để chấn kinh rồi, bốn tháng trước còn là đệ tử tạp dịch, bốn tháng sau, tu vi đã đạt đến Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, sắp sánh vai cùng bọn hắn.
- Có thể là trong tông môn có trưởng lão nào để ý hắn?
Cổ Đa Trí hỏi.
- Không có! Nếu có, hắn sẽ không ở trong hàng đệ tử ngoại môn pha trộn.
Lý Vân Thông đáp.
- Có ý tứ, có ý tứ, Diệp Chân này, thật đúng là có ý tứ.
Cổ Đa Trí nhìn chằm chằm vào Diệp Chân như thiểm điện công về phía Hồng Báo, ánh mắt không ngừng lấp lóe, giống như đang tính toán cái gì.
- Đại sư huynh, cứ như vậy, Diệp Chân có cơ hội thắng hay không?
Lý Vân Thông hỏi.
- Thắng? Không có khả năng.
Cổ Đa Trí kiên định lắc đầu.
- Ngươi quên nội tình của ba vị trí đầu trên Địa Bảng sao, há là những đệ tử ngoại môn thông thường này có thể so sánh. Huống hồ, Lý sư đệ, ngươi, ta, Hồng Báo, tu vi đã sớm đạt đến cánh cửa của đệ tử nội môn, chỉ chờ cuối năm nay tông môn thi đấu, trực tiếp tấn cấp làm đệ tử nội môn. Coi như tu vi của Diệp Chân đạt đến Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, Hồng Báo, cũng không phải hắn có thể chiến thắng!
Nhìn thế tới của Diệp Chân cực nhanh, gần như không cho suy tư, Hồng Báo liền vung quyền nghênh đón, trên nắm tay giăng đầy Chân Nguyên thuần thanh sắc.
- Chân Nguyên cảnh, Hồng Báo đã bước vào Chân Nguyên cảnh!
Diệp Chân cũng giật mình không thôi.
Lúc màu sắc Chân Nguyên từ xanh nhạt biến thành thuần thanh, liền đại biểu tu vi của võ giả chính thức đặt chân Chân Nguyên cảnh, cũng là bắt đầu chân chính của võ đạo.
Ầm!
Hai thiết quyền hung hăng va chạm, Chân Nguyên mạnh mẽ trên nắm tay bạo thành một đoàn, ai cũng không lui nửa bước.
Con ngươi của Hồng Báo cùng Diệp Chân đồng thời co rụt lại, đều kinh ngạc thực lực của đối phương.
Tu vi của Hồng Báo ở trước đó không lâu bước vào Chân Nguyên cảnh, đối phó Diệp Chân chỉ là Luyện Huyết ngũ trọng đỉnh phong, tu vi giai vị áp chế, tuyệt đối có thể một quyền đánh lui, nhưng thân hình của Diệp Chân lại không chút sứt mẻ.
Mà Diệp Chân, rõ ràng một quyền của mình uy lực như thế nào.
Chân Nguyên của hắn, là trải qua Thận Long Châu tôi luyện, trình độ tinh thuần có thể sánh vai với Chân Nguyên cảnh, mặc dù không có sử dụng toàn lực, nhưng mượn ưu thế tốc độ của Xà Đạn Thảo, hẳn có thể áp chế Hồng Báo mới đúng.
Thực lực của Hồng Báo này, còn cường đại hơn hắn tưởng tượng.
- Hừ, cũng tiếp ta một quyền thử xem!
Đang khi nói chuyện, quanh thân Hồng Báo bay lên một loại khí thế cuồng bạo, quyền thế biến đổi, huyễn hóa ra bốn tay bốn chân đánh tới Diệp Chân, ngay cả Chân Nguyên hiện lên ở bên ngoài thân thể, cũng biến thành màu vàng kim nhạt.
Kim Cương Phục Hổ Quyền!
Võ kỹ Nhân giai Hạ phẩm Kim Cương Phục Hổ Quyền, lấy cương mãnh xưng danh, nếu như luyện đến tiểu thành, có thể huyễn hóa ra bốn tay bốn chân, nếu đại thành, tốc độ quyền cực nhanh, có thể huyễn hóa ra tám tay tám chân, uy lực mạnh mẽ.
Nhìn thấy quyền ảnh đầy trời nện xuống, Diệp Chân sử dụng Xà Du Bộ quay tít một vòng, tránh ra phạm vi công kích của Hồng Báo.
Lúc này Hồng Báo giống như kim cương trợn mắt, bốn tay bốn chân huyễn hóa ra không chừng dao động, giống như con quay tiếp tục công về phía Diệp Chân.
Uy lực của võ kỹ Nhân giai Hạ phẩm xác thực không phải dùng để trưng cho đẹp, Kim Cương Phục Hổ Quyền của Hồng Báo vừa ra, ngay cả Diệp Chân cũng không dám đón đỡ, có điều, cũng không phải Diệp Chân không có bất kỳ sức hoàn thủ.
Thi triển ra Xà Du Bộ, thời điểm di chuyển vây quanh Hồng Báo, thỉnh thoảng dựa vào Ngũ Nhạc Thần Quyền, nhất là quyền cương ly thể của Ngũ Nhạc Thần Quyền, cũng làm cho Hồng Báo luống cuống tay chân.
- Kim Cương Nộ Mục! Kim Cương Đạp Hổ!
Hồng Báo nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nhảy lên thật cao, bốn quyền bốn chân huyễn hóa ra vô số kim quang, công về phía Diệp Chân. Hai chiêu này của hắn, chính là sát chiêu trong Kim Cương Phục Hổ Quyền, hư hư thật thật, có thể tổ hợp ra mấy sát chiêu.
Giờ khắc này, Diệp Chân hơi có chút phiền muộn, hắn rốt cuộc rõ ràng, nội tình của mình còn quá cạn, biết võ kỹ quá ít, tính toán đâu ra đấy, Diệp Chân ngay cả một môn võ kỹ Nhân giai Hạ phẩm đủ để đối kháng Kim Cương Phục Hổ Quyền cũng không có.
Bành bành bành bành bành!
Trên mặt đất, Diệp Chân liên tiếp đánh ra hơn mười chiêu Ngũ Nhạc Thần Quyền, mỗi một chiêu Ngũ Nhạc Thần Quyền, quyền cương đều ly thể ba thước đánh tới Hồng Báo.
Hồng Báo lại bình thản tự nhiên, cước pháp liên kích, trực tiếp đá nát quyền cương của Ngũ Nhạc Thần Quyền, thân hình xoay chuyển, thi triển kim cương cầm hổ, đầu dưới chân trên đánh úp về phía Diệp Chân.
Lúc này gần trong gang tấc, Diệp Chân muốn tránh cũng không được!
Linh Xà Tiệt Mạch Thủ!
Thời điểm vung quyền nghênh đón, Diệp Chân biến quyền thành chưởng, bắt lấy quả đấm của Hồng Báo khẽ đẩy, răng rắc một tiếng, nắm tay phải của Hồng Báo rũ xuống.
Kêu đau một tiếng, Hồng Báo lại không để ý tay phải bị đánh gãy, quyền trái vung ra, quyền mang kim sắc bộc phát, không chút trở ngại đánh về phía Diệp Chân.
Nếu một quyền này đập trúng, coi như Diệp Chân không chết cũng phải trọng thương.
- Khốn kiếp, chết đi cho ta!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người xem cuộc chiến ở dưới đài nhìn chằm chằm, Kim Nguyên Bảo càng nín thở, ngay cả con mắt cũng không dám nháy, sợ nháy mắt sẽ làm Diệp Chân thua trận.
Diệp Chân thua, hắn cũng chơi xong.
Trong sân, Diệp Chân đột nhiên thu thế, thân thể lệch một chút, tránh khỏi vị trí đầu yếu hại, trực tiếp ném bả vai cho Hồng Báo.
Đây là....
Mọi người ở dưới đài đấu võ cả kinh, thực lực của Chân Nguyên cảnh, Nhân giai Hạ phẩm Kim Cương Phục Hổ Quyền, Hồng Báo lại toàn lực ra tay, nếu bị đánh trúng, bả vai nhất định sẽ bị đánh nát.
Diệp Chân không muốn sống nữa sao?
Thời điểm tất cả mọi người đều kinh ngạc, đầu vai của Diệp Chân mạnh mẽ đưa tới, chủ động đυ.ng vào nắm đấm của đối phương, hai tay như linh xà, điểm nhanh về phía hai bên sườn của Hồng Báo.
Dưới đài, trong lòng Kim Nguyên Bảo đột nhiên hiểu ra, Diệp Chân muốn liều mạng!