Hô!
Thở dài một hơi, Diệp Chân chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt hiện lên một tia thất vọng.
- Còn không có đột phá...
Ba tháng, còn kém ba ngày liền đầy ba tháng.
Gần ba tháng qua, Diệp Chân ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ tông môn, cơ hồ là chân không bước ra khỏi nhà khổ tu gần ba tháng, vì Liêu giáo tập đồng ý cho công pháp Nhân giai Thượng phẩm, Diệp Chân đã bắt đầu liều mạng.
Vẻn vẹn một quyển Nhân giai Hạ phẩm Tinh Huyết Nguyên Thể Công, liền để Diệp Chân nếm đến ngon ngọt của công pháp cao cấp, công pháp Nhân giai Thượng phẩm này ngay cả đệ tử nội môn cũng không có khả năng lấy được, đối với Diệp Chân là hấp dẫn chí mạng.
Trong vòng gần ba tháng, Diệp Chân liều mạng khổ tu. Một bình Ngưng Chân Đan Liêu Phi Bạch cho đã sớm dùng hết, Thạch Tủy linh dịch tích lũy gần ba tháng cũng cơ hồ dùng hết.
Không chỉ như thế, ba tháng này Diệp Chân làm nhiệm vụ tông môn kiếm được hai trăm điểm cống hiến, lại thêm trước đây còn dư lại ba trăm năm mươi điểm cống hiến, cũng lấy ra hối đoái Ngưng Chân Đan, một trăm điểm cống hiến một viên Ngưng Chân Đan, bây giờ, chỉ còn lại có năm mươi điểm cuối cùng.
Vừa rồi, Diệp Chân dùng viên Ngưng Chân Đan cuối cùng mà mình đổi được, nhưng vẫn không có hoàn toàn chuyển hóa tinh lực thành Chân Nguyên, đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Chỉ kém một bước cuối cùng, chỉ cần vòng xoáy tinh lực trong đan điền Diệp Chân chuyển hóa thành Chân Nguyên, tinh huyết trong cơ thể Diệp Chân có thể hoàn toàn chuyển hóa thành Chân Nguyên, hoàn toàn đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Nhưng chính là bước cuối cùng này, Diệp Chân tiêu hao ba viên Ngưng Chân Đan, đã sáu bảy ngày thời gian, vẫn không nhúc nhích chút nào.
- Xem ra, ta đã gặp phải bình cảnh...
Phàm là gặp được bình cảnh, chỉ đóng cửa khổ tu là không cách nào đột phá. Dưới tình huống bình thường, có hai phương pháp đột phá bình cảnh.
Một là chiến đấu, đấu với trời, đấu với người, đấu với thú, có lẽ sau khi trải qua sinh tử chiến, có thể đột phá bình cảnh.
Hai là tâm cảnh, được minh sư chỉ điểm một câu, có khi ngẫu nhiên nghe đồng tử nói đùa một câu, có khi đột nhiên cảm ngộ, đều có thể để tâm cảnh sáng tỏ, đột phá bình cảnh hiện hữu.
Có điều, đối với Diệp Chân hiện tại mà nói, đồ chơi tâm cảnh kia, còn có chút thâm ảo, hiện tại Diệp Chân đã gặp bình cảnh, phương thức đột phá tốt nhất, là chiến đấu.
Một trận chiến kịch liệt.
Lúc đầu, Diệp Chân liều mạng tu luyện như thế, ngoại trừ được Liêu giáo tập ban thưởng, còn có những nguyên nhân khác, nói thí dụ như, đánh người!
Muốn nói địa phương náo nhiệt nhất của Đông Lai Phong, chính là phòng dùng cơm rồi. Ngoại trừ đệ tử ngoại môn ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, cơ hồ chín phần mười đệ tử ngoại môn, mỗi ngày đều đúng giờ tới đây ăn cơm.
Cho nên, tiệm cơm chiếm diện tích vượt qua ngàn mét kia của Đông Lai Phong, có đôi khi sẽ phát sinh một ít sự tình cực kỳ nhiệt huyết, tỉ như hiện tại.
Diệp Chân đang ăn thịt bò hầm cách thủy với khoai tây, ngay cả nước canh cũng uống sạch sẽ, chậm rãi lau miệng, ánh mắt quét một vòng, ở trong tiệm cơm chiếm diện tích vượt qua ngàn mét này, tìm được mục tiêu của mình.
Hưu!
Run tay hất lên, đôi đũa trong tay Diệp Chân phát ra tiếng xé gió thê lương, nhanh chóng vọt về phía một bàn ăn ở ngoài trăm thước.
Nghe được tiếng rít phá không, phàm là đệ tử ngoại môn ở trên đường tập kích của chiếc đũa, đều không ngoại lệ nhanh chóng cúi người xuống, loại sự tình này, mỗi ngày đều trình diễn ở trong nhà ăn, bọn hắn đã quen.
Đương nhiên, kết quả không quen, nhẹ thì bị chiếc đũa quật ngã mâm cơm, nặng thì bị chiếc đũa chọc xuyên thấu.
Mục tiêu của Diệp Chân... là Mã Hồn, cách xa như vậy, thời điểm tiếng rít của chiếc đũa vang lên, liền biết mục tiêu là hắn.
Có điều, lúc này Mã Hồn vẫn ngồi bình chân như vại, thời điểm đôi đũa của Diệp Chân bắn đến trước mặt hắn, đôi đũa trong tay nhanh như tia chớp thò ra, ý muốn đánh bay đôi đũa kia.
Đôi đũa trong tay Mã Hồn chuẩn xác ngăn cản đôi đũa của Diệp Chân, nhưng thời điểm hai chiếc đũa va chạm, tay Mã Hồn lại không chịu được run lên.
Lực lượng rất mạnh!
Ba!
Chiếc đũa mà Diệp Chân vung ra ẩn chứa lực lượng khủng bố, để Mã Hồn sử dụng xảo lực đột nhiên biến thành man lực, chiếc đũa của Diệp Chân bị đυ.ng gãy.
Một nửa phần đũa nhanh chóng đâm vào mâm cơm ở trước mặt Mã Hồn.
Ầm!
Lực lượng to lớn, giống như mâm cơm bị vó ngựa đạp một cước, thức ăn văng khắp nơi.
Bất ngờ không đề phòng, Mã Hồn bị thức ăn giội khắp cả mặt mũi.
Bộ dáng kia, nói chật vật bao nhiêu thì có bấy nhiêu chật vật.
Ha ha ha ha!
Đám đệ tử ngoại môn chú ý một màn này, lập tức cười thành một đoàn.
Mặt Mã Hồn tái xanh, lấy khăn lau thức ăn dính trên mặt, định chửi ầm lên, nhưng lúc này, tiếng hô của Diệp Chân vang lên.
- Mã Hồn, có dám cùng Diệp Chân ta chiến một trận không!
Diệp Chân chỉ Mã Hồn, ngón tay ngoắc ngoắc.
- Có gì không dám! Diệp Chân, ta… con bà nhà ngươi...
- Ta chờ ngươi ở đài đấu võ, đúng rồi, ngươi tốt nhất rửa mặt trước đi.
Không đợi Mã Hồn tức giận mắng xong, Diệp Chân cắt đứt lời hắn, quay người rời đi.
- Diệp Chân, ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn!
Mã Hồn đã hoàn toàn bị Diệp Chân chọc giận.
Cởϊ áσ ngoài xuống, qua loa lau đồ ăn dính trên người, Mã Hồn vội vàng đuổi theo Diệp Chân.
Trong nhà ăn có mấy ngàn đệ tử ngoại môn, cũng theo Diệp Chân và Mã Hồn rời đi mà vội vả lao về phía đài đấu võ, bởi vì theo như kinh nghiệm của bọn hắn, lúc khiêu chiến gây ra động tĩnh càng lớn, chiến đấu sẽ càng kịch liệt, càng đặc sắc.
Đám đệ tử ngoại môn này tinh lực dồi dào, áo cơm không lo, là quần thể ưa kí©h thí©ɧ nhất.
Trong đám người, Kim Nguyên Bảo chạy nhanh nhất, thân thể tròn vo run run, đừng nhìn hắn béo ụt ịt, nhưng trái tránh phải chuyển, rất nhanh liền vượt lên đầu đám người, chạy về phía đài đấu võ nhanh như chớp.
Cơ hội, đây chính là cơ hội phát tài....
Lần trước, Diệp Chân và Lý Học Long lên đài đấu võ, bởi vì cách quá xa hắn không kịp mở sòng bài, kết quả hối hận không thôi, nếu lúc này đây hắn còn không bắt được cơ hội, vậy hắn có thể chết đi cho rồi.
- Kim Nguyên Bảo ta gầy sòng đây… các vị sư huynh đệ có thể đặt tiền cược, đánh cược nhỏ có thể mua vui, đánh cược lớn có thể làm giàu, không cá cược nghèo vạn năm, mau tới đặt tiền a.
- Mã Hồn, xếp thứ ba trăm linh tám trên Địa Bảng, tỉ lệ đặt cược bốn bồi một. Diệp Chân, mới vừa từ đệ tử tạp dịch tấn cấp làm đệ tử ngoại môn bốn tháng, tỉ lệ đặt cược một bồi hai. Mau tới đặt tiền, đánh cược nhỏ mua vui, đánh cược lớn làm giàu, không cá cược nghèo vạn năm a...
Mấy tháng này, bài danh của Mã Hồn ở Địa Bảng lại tăng lên một mảng lớn.
Diệp Chân đến đài đấu võ không lâu, Kim Nguyên Bảo đã ở nơi đó mở sòng bài.
Uy tín của Kim Nguyên Bảo rất lớn, người đặt cược nối liền không dứt, chỉ mấy phút, đã vượt qua trăm người đặt cược.
- Ta mua Mã Hồn năm trăm lượng.
- Ta mua Diệp Chân ba trăm lượng.
- Ngươi mua Diệp Chân? Lúc ban đầu làm đệ tử tạp dịch, thiên phú bản thân không được, coi như trở thành đệ tử ngoại môn thì như thế nào? Mới bốn tháng mà thôi, chiến tích lớn nhất là chiến thắng Lý Học Long. Mà Mã Hồn, là đệ tử ngoại môn uy tín lâu năm, hơn nửa năm trước, tu vi đã đột phá đến Luyện Huyết ngũ trọng, sớm đã ngưng luyện ra Chân Nguyên, còn không ít giọt, Diệp Chân làm sao có thể thắng?
- Ngươi không hiểu, ta đây là tâm lý may mắn. Nếu thắng, trong nháy mắt liền gấp bội, cũng coi như lời chút tiền nhỏ. Dù Mã Hồn thắng, ngươi kiếm bao nhiêu? Một trăm lượng mà thôi.
- Ta là thắng ổn, tương đương với kiếm tiện nghi, tùy tiện ném năm trăm lượng vào, có thể kiếm về hơn một trăm lượng.
- Những năm này thực lực của Mã Hồn cũng không phải trưng cho đẹp, ta mua Mã Hồn!
- Mua Mã Hồn!
- Ta mua Diệp Chân, tiểu tử này dám khiêu chiến ở trước mặt mọi người, nói không chừng sẽ có át chủ bài.
Không bao lâu, trước sòng bài của Kim Nguyên Bảo, liền bu đầy người. Mặc dù cũng có số ít người mua Diệp Chân thắng, nhưng người mua Mã Hồn thắng chiếm đa số, không bao lâu, bởi vì người mua Mã Hồn quá nhiều, Kim Nguyên Bảo thay đổi tỉ lệ, tỉ lệ đặt cược Mã Hồn đổi thành năm bồi một.
Chỉ chốc lát, Mã Hồn đã thu thập sạch sẽ chạy tới, nhảy lên đài đấu võ, nhìn Diệp Chân gầm lên.
- Diệp Chân, ngươi không phải muốn đấu võ sao, ngươi lên cho lão tử.
- Vội vã chịu chết sao? Chờ ta một chút.
Diệp Chân cho Mã Hồn một cái ánh mắt xem thường, nhìn thấy người đặt cược ở xung quanh Kim Nguyên Bảo dần dần ít đi, liền đi về phía đối phương.