Thời điểm ở trên đài đấu võ, Lý Học Long bị Diệp Chân đánh no đòn, xương cốt toàn thân gãy răng rắc răng rắc, trong miệng mũi cũng bắt đầu phun ra máu tươi, mới bị Diệp Chân dùng một cước đạp bay.
Ầm!
Chân tay của Lý Học Long đứt đoạn rơi xuống trước mặt Mã Hồn, còn có tiếng kêu thảm thiết của Lý Học Long, mới làm cho mọi người đang khϊếp sợ bừng tỉnh.
Mã Hồn lại bị hình dạng của Lý Học Long dọa cho giật mình.
Có lẽ là vận khí của Lý Học Long không tốt, lúc đầu chân bị Diệp Chân đánh gãy, thời điểm bị đạp bay, chân gãy lay động, xui xẻo thế nào lại nằm ở dưới thân thể.
Xoạt!
Xương trắng mang theo bọt máu từ chỗ gãy đâm ra, máu tươi như suối phun chảy ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết của Lý Học Long cũng dừng lại ở lúc này.
Tròng mắt trợn trắng, đau nhức hôn mê đến bất tỉnh.
Mã Hồn tỉnh hồn, vội vàng cầm máu cho Lý Học Long, sau đó nhìn về phía Diệp Chân rống giận:
- Diệp Chân, ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn thế à? Đánh thân thể tàn phế, tại sao ngươi có thể ác độc như vậy với đồng môn sư huynh đệ?
- Ta ác độc?
Diệp Chân cười lạnh.
- Ta chỉ là cho hắn một cái giáo huấn cả đời khó quên mà thôi, vừa rồi ở trên đường núi, hai người các ngươi còn muốn lấy mạng của ta đó...
Lúc này, Diệp Chân cũng liền triệt xé toang da mặt.
Nói thật, tình huống của Lý Học Long hôm nay, còn là Diệp Chân hạ thủ lưu tình, bằng không, dưới tình huống đó, nếu Diệp Chân buông tay, Lý Học Long chắc chắn phải chết.
Trong lòng Diệp Chân còn có lương thiện, hạ thủ không được, lưu cho Lý Học Long một mạng, nếu những người khác, dưới tình huống suýt nữa bị Lý Học Long hại chết, không có đánh chết tại chỗ mới là lạ.
Có điều, dù Diệp Chân hạ thủ lưu tình, lấy tình huống của Lý Học Long hiện tại, cho dù có linh dược của tông môn cứu chữa, không có nửa năm cũng không cách nào chữa khỏi.
Hơn nữa coi như chữa khỏi vết thương, bây giờ Lý Học Long gãy mất một tay, chỉ sợ thành tựu cả đời này cũng chỉ dừng bước ở đệ tử ngoại môn.
Cho đến giờ khắc này, các đệ tử ngoại môn xem cuộc chiến khϊếp sợ choáng váng mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhất là những đệ tử ngoại môn vừa rồi đã quay đầu rời đi kia, càng thầm hô hối hận, một trận đấu nghịch chuyển cực kỳ đặc sắc, vậy mà không được tận mắt nhìn thấy.
Dưới đài đấu võ, Phùng Hạo Nhiên nhìn Diệp Chân, nhẹ nhàng nói một câu.
- Tu vi của Diệp Chân, ta không bằng, ta phải đi khổ tu!
Nói xong, xoay người rời đi.
Thạch Thiên Giáp lại nhìn Lý Học Long tứ chi bị đứt, gương mặt đắng chát, hắn cũng không nghĩ ra, ngắn ngủi mười ngày, tu vi của Diệp Chân sẽ tăng mạnh như thế.
- Diệp sư đệ, ngươi ra tay có phải hơi nặng hay không...
Lý Vân Thông làm nhân chứng ở trên đài đấu võ, lúc này mới kịp phản ứng, ngẫm lại vừa rồi hắn còn bảo Lý Học Long điểm đến là dừng, lại không nghĩ tới Diệp Chân sẽ bạo phát ra chiến lực kinh người như vậy.
- Ta không muốn bị Lý Học Long ám toán trở thành một bộ thi thể lạnh băng!
Diệp Chân chỉ nói một câu, khiến Lý Vân Thông còn muốn nói gì đó im lặng.
- Hồn ca, tay của ta...
Lý Học Long chậm rãi tỉnh lại, giơ tay gãy đầm đìa máu tươi của mình lên nói.
- Báo... báo thù... ngươi phải... báo thù cho ta!
Lý Học Long nói, tựa hồ nhắc nhở Mã Hồn, mọi người nhìn về phía Mã Hồn giống như nổi điên nhảy lên đài đấu võ, nhìn Diệp Chân điên cuồng hét lên:
- Diệp Chân, đến đây, có gan đấu với lão tử một trận.
- Mã Hồn, ngươi còn biết xấu hổ hay không!
Nhìn thấy Mã Hồn nổi giận đi tới, vẻ mặt Diệp Chân khinh bỉ.
- Ngươi là đệ tử ngoại môn ở trên Địa Bảng, muốn đấu võ với một nhân vật vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn hơn mười ngày như ta, ta rất hoài nghi, da mặt của ngươi, có phải còn dày hơn đài đấu võ này hay không!
- Ha ha ha ha...
Rất nhiều đệ tử ngoại môn vây xem ở dưới đài đấu võ đều cười lên ha hả, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Mã Hồn, lập tức để gương mặt của Mã Hồn đỏ bừng.
Vừa rồi mọi người còn đang nghĩ Diệp Chân ra tay có phải hơi nặng hay không, nhưng hiện tại Diệp Chân nói rõ mọi người mới hiểu, đây là Mã Hồn và Lý Học Long cố ý bới móc khi dễ Diệp Chân, không nghĩ tới lại đá trúng tấm sắt!
Lý Học Long đáng đời!
- Diệp Chân, bây giờ đang ở trên đài đấu võ, hiện tại lão tử liền làm thịt ngươi!
Thù mới hận cũ lại mất mặt, khiến Mã Hồn nổi giận điên cuồng đánh về phía Diệp Chân.
Ầm!
Không có bất kỳ bất ngờ nào, Mã Hồn nổi giận bị Lý Vân Thông đạp xuống đài đấu võ.
- Mã Hồn, ngươi quên quy củ của tông môn sao? Ngươi lại gây chuyện, ta sẽ bẩm báo chuyện này cho Lưu chấp sự!
Lý Vân Thông nghiêm nghị quát.
Tựa hồ Mã Hồn bị một cước này đạp tỉnh, cơn nổi giận dần dần bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Chân lại rất âm độc.
- Diệp Chân, ngươi là thứ hèn nhát!
- Diệp Chân, ngươi là thứ hèn nhát hϊếp yếu sợ mạnh! Diệp Chân, có gan liền quang minh chính đại đánh với Mã Hồn ta một trận, nếu ngươi không dám, là cɧó ©áϊ nuôi!
Mã Hồn cải biến sách lược, bắt đầu khiêu chiến Diệp Chân.
- Mã Hồn, ta mới nhập môn mấy ngày, ngay cả võ kỹ cũng chưa được học, là ngươi ngốc hay ta ngốc?
Diệp Chân khinh bỉ nhìn Mã Hồn, đứng ở trên đài đấu võ, thần sắc lại nghiêm túc lên.
- Mã Hồn, ta là được mẫu thân hoài thai mười tháng vất vả sinh ra, ngươi mắng ta cɧó ©áϊ nuôi, là đang mắng mẹ ta. Có thể mắng ta, nhưng ngươi dám mắng mẹ ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
- Chỉ bằng ngươi?
Mã Hồn cười nhạo.
Thần sắc của Diệp Chân lại trở nên vô cùng trịnh trọng, mạnh mẽ chắp tay nói:
- Xin Lý sư huynh chứng kiến, xin chư vị sư huynh đệ chứng kiến, ba tháng sau, Diệp Chân ta, sẽ ở trên đài đấu võ này nhất quyết sinh tử với Mã Hồn!
Nói đến đây, Diệp Chân quát như sấm mùa xuân, nhìn Mã Hồn quát:
- Mã Hồn, ba tháng sau, ngươi dám tiếp chiến hay không?
- Ba tháng?
Mã Hồn liếʍ liếʍ đầu lưỡi.
- Ba tháng, tu vi của ngươi có thể tăng bao nhiêu, ngươi còn tưởng rằng ngươi là Nhâm Tây Hoa, lão tử có gì không dám!
- Tốt, ngươi đã dám tiếp, sau ba tháng, ta nhất định đánh Mã Hồn ngươi thành cɧó ©áϊ nuôi!
Ném ra câu này xong, Diệp Chân liền nhảy xuống đài đấu võ, quay người rời đi, lưu cho mọi người một bóng lưng.
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!
Mã Hồn mạnh mẽ nắm lại nắm đấm.
Lý Vân Thông ở trên đài đấu võ khẽ nhíu mày.
- Ba tháng, thời gian quá ngắn, như vậy sẽ không đủ, Mã Hồn là tồn tại đã ngưng tụ ra vài giọt Chân Nguyên rồi...
Theo Diệp Chân rời đi, rất nhiều đệ tử ngoại môn tụ tập ở xung quanh đài đấu võ cũng dần dần tán đi.
Sau khi rất nhiều đệ tử ngoại môn tán đi, thân hình to béo của Kim Nguyên Bảo lại xuất hiện, lúc này gương mặt của Kim Nguyên Bảo cực kỳ uể oải.
Bốp bốp bốp!
Vẻ mặt Kim Nguyên Bảo uể oải lại quất lên mặt mình một cái tát.
- Bảo ngươi mắt bị mù!
- Bảo ngươi tầm nhìn hạn hẹp!
- Kim Nguyên Bảo à Kim Nguyên Bảo, ngày bình thường ngươi tự nghĩ khôn khéo, sao hôm nay lại vô duyên vô cớ bỏ mất cơ hội phát tài, quả thực là mắt chó!
Vừa rồi đi tiểu xong trở về, Kim Nguyên Bảo hoảng sợ phát hiện, Diệp Chân lại chiến thắng, Kim Nguyên Bảo thiếu chút nữa hối hận đến chết.
Một cơ hội bài bạc phát tài, lại bị hắn bỏ qua mất.
- Tiểu tử Diệp Chân này có gì đó quái lạ, về sau sự tình của hắn, nhất định không thể bỏ qua!
Kim Nguyên Bảo âm thầm hạ quyết tâm nói.
...
Sau khi rời khỏi đấu võ trường, Diệp Chân không trở về tu luyện, mà chuyển hướng đi về phía Tàng Kinh Lâu của tông môn, trận đấu võ này hôm nay đã khiến Diệp Chân ý thức được chỗ thiếu hụt của mình.
Không có võ kỹ thích hợp, càng không có thân pháp thích hợp.
Nếu hôm nay Lý Học Long không tự đại, thi triển thân pháp tinh diệu du đấu, là có thể mài chết Diệp Chân. Diệp Chân có thể thắng Lý Học Long, là trải qua tính toán tinh vi.
Bằng không, Diệp Chân chỉ có lực lượng, không có võ kỹ, không biết thân pháp, thật đúng là không làm gì được Lý Học Long, chớ nói chi là đấu với Mã Hồn ở trên Địa Bảng.
Cho nên, sớm học tập võ kỹ cùng thân pháp, là cực kỳ tất yếu.
Ở cửa ra vào của Tàng Kinh Lâu, Diệp Chân mang theo Bạch Ngọc phù đại biểu thân phận đệ tử ngoại môn thuận lợi bước vào lầu một của Tàng Kinh Lâu.