Chương 44: Sóng Gió Lắng Xuống

Hầm mỏ triệt để sụp đổ, cuốn theo đất đá toàn bộ chôn vùi, động tĩnh thực sự quá lớn kinh động đến phương viên mấy trăm mét đổ về, nhất thời Vũ Thế Kiệt hơi nhíu mày, chỉ sợ một lát nữa lại kéo đến mấy chi đội ngũ Tây viện đệ tử, có thể hắn không sợ đối đầu nhưng nhiều như vậy ắt gây phiền phức một hồi.

Chân chính nhiệm vụ hôm nay vẫn là thu hoạch linh thạch mỏ khoáng, trước mắt nên tạm thời rút lui tránh đầu sóng gió.

Gần nửa canh giờ tiếp theo, Vũ Thế Kiệt có mặt tại thần bí hang động, hắn vung tay lên lập tức hoa ra mấy chục túi trữ vật rỗng, hết thảy đều là hắn đánh gϊếŧ Tây viện đệ tử có được, bàn về diện tích lên đến mấy mét ô vuông, nếu như tích trữ toàn bộ cũng phải lên đến con số thiên văn.

"Trước đây ta đã thu thập nhiều như vậy, nhưng mà đối với nơi này tồn chứa không thấm vào đâu, quy mô như vậy hẳn phải có linh thạch trung phẩm trở lên."

Vũ Thế Kiệt lâm vào suy tư, hắn đã nghĩ tới điều này lâu rồi, chỉ là hạ phẩm linh thạch quá nhiều làm cho ý định chưa có cơ hội kiểm chứng, bây giờ mang theo nhiều như vậy túi trữ vật, lại không thiếu thời gian cho nên hắn muốn nhân lúc có thể đào đến càng cao cấp hơn linh thạch, vạn nhất lại xuất hiện thượng phẩm linh thạch lại lời lớn.

Nhưng để hắn thất vọng, hao tốn nửa ngày thời gian, đào đến không sai biệt lắm chất đầy túi trữ vật, như cũ trung phẩm linh thạch không thấy đâu, tất cả đều là hạ phẩm toái phiến chưa qua tinh luyện.

Cuối cùng Vũ Thế Kiệt không có tiếp tục ở lại, lần này hắn đã thu được rất nhiều tài nguyên cần thiết đem về tông môn đổi ra linh dược cùng cống hiến điểm, có cống hiến điểm vậy hắn có thể lập tức lấy ra một môn võ kĩ khác.

Nghĩ đến thực lực tăng mạnh thời điểm, hắn không tự chủ nhìn đến động lực to lớn, hai chân nhanh chóng di chuyển càng ngày càng nhanh, nháy mắt đã thoát li quặng mỏ mấy trăm mét.

Trên đường đi tạo ngộ nhỏ lẻ Tây viện đệ tử đều là bị hắn một kiếm xuyên tim, chết rất nhiều ước chừng đã trên hai chục tên.

Trời tối, dưới Đông viện chân núi phụ cận, bảy tám chi đội ngũ gồm năm sáu thành viên tập hợp lại, bọn họ vốn ở bên ngoài lịch luyện hoặc trong tông môn tu luyện, nhưng là Vũ Thế Kiệt làm ra động tĩnh quá lớn cho nên cao tầng phái đi chấn chỉnh lại Đông viện suy nghĩ.

Một tuần nay Đông viện để tử chết trên tay bọn họ đều muốn trên trăm con số, rất nhiều đều là Đông viện mầm non tương lai, hoặc tư chất thiên tài có thể bồi dưỡng.

Bất quá hôm nay có lẽ thời hạn ước định đã hết, bọn họ muốn trở về Tây viện tiếp tục ngày thường tu luyện, đương nhiên phần đông vẫn là tiếc nuối nhiều hơn bụi mừng.

Dẫn đầu cả nhóm đánh tới Đông viện lần này là một vị đại sư huynh Thiên Nguyên cảnh thất trọng, hắn tên là Lâm Vũ cùng là thuộc dòng chính gia tộc với Lâm Phong, bất đồng thiên phú tu luyện lại không bì kịp bởi vì năm nay đã hai mươi năm tuổi.

Hắn ngồi trên ghế dài chậm rãi thưởng thức đồ ăn, xung quanh các vị đệ tử càng là ra sức nịnh hót phục vụ.



Đến khi chi đội thứ ba mươi trở về cũng là kết thúc ăn uống, hắn nhanh chóng đứng dậy quét mắt một lượt Tây viện đệ tử, sắc mặt không tự chủ tối sầm lại:

"Lúc đi tập hợp ba mươi đội ngũ, hiện tại mới có mười ba đội là thế nào, các ngươi nghĩ bản thân thoải mái chém gϊếŧ như vậy là do ai ban thưởng, vô độ tận hưởng không chú ý hạn phép ước định."

Hắn tức giận quát lớn, khí thế lớn mạnh quét ngang khiến chúng đệ tử im thin thít không dám nói gì, cho đến khi cầm đầu chi đội thứ tám đội trưởng đứng ra giải thích:

"Lâm sư huynh bớt giận, ta e là không phải bọn họ vô độ tận hưởng quên đi các đại sư huynh dặn dò..."

Nhận ra hắn ta chần chừ, Lâm Vũ sắc mặt trầm xuống: "Nói tiếp!"

Vị kia thấy thế vội vàng đáp:

"Ta e rằng bọn họ tạo ngộ bất trắc cho nên bỏ mạng tại đây, hơn nữa phạm vi hầm mỏ sụp đổ hôm qua, chúng ta thăm dò ra được năm đội ngũ thi thể phân tán, dưới đất đá chôn vùi ngoài ý muốn phát hiện thêm sáu đội ngũ thi thể khác."

"Ý ngươi nói là có người trong tối trợ giúp bọn phế vật Đông viện này, không coi Tây viện uy danh ra gì."

Lâm Vũ rốt cuộc thu lại khí thế, hắn âm trầm ngồi xuống ghế dựa lâm vào suy tư, một chi đội ngũ chết đi vẫn có thể lí giải thỏa đáng, nhưng là nhiều như vậy chi đội ngũ đều chết đi ắt có uẩn khúc ở đây.

Hắn không tin đệ tử Đông viện lại xuất hiện ra tên quái thai một mình địch lại nhiều người như vậy, ngoại trừ biếи ŧɦái Vũ Thế Kiệt uy danh đang lên gần đây.

"Vũ Thế Kiệt..."

A, Vũ Thế Kiệt, hắn cũng là Đông viện đệ tử.

Lâm Vũ ánh mắt chợt lóe tinh quang, bàn tay vỗ lên thành ghế liên tục:



"Nếu là đối phương ra tay không hẳn không thể, hơn nữa một tuần nay đều không có đối phương tin tức, việc này tạm thời vẫn cần chú ý."

Bất quá thời hạn đã đến, Tây viện cùng Đông viện cao tầng bắt tay phối hợp, điểm này hắn biết rõ cho nên không dám làm quá.

Nghĩ đến Đông viện cao tầng Lâm Vũ càng là cười lạnh.

Một đám ham tài sợ chết, lần sóng gió này bọn chúng vì không muốn liên lụy nên chủ động liên hệ Tây viện bọn họ, còn hứa chèn ép Vũ Thế Kiệt để một tháng sau đại võ tông diễn ra khiến hắn bắt buộc tham gia, còn như Đông viện người chết chính là một phần đại lễ dâng hiến nhằm phá hủy Vũ Thế Kiệt danh vọng.

Đương nhiên bí mật này đôi bên cao tầng mới biết, bao quát cả hắn, đáng thương Đông viện đệ tử vẫn nghĩ đều do Vũ Thế Kiệt gây nên, mà kế hoạch này hiện tại đã cáo thành là lúc rút lui.

Còn như Tây viện đệ tử bỏ mạng hắn chỉ có thể hướng bên trên bẩm báo, tiếp theo sự việc thế nào hắn cũng lười quan tâm.

"Nói đến cũng phải cảm ơn ngươi Vũ Thế Kiệt, ta đã chán ghét tên khốn Lâm Phong lâu rồi nhưng không đủ thực lực giáo huấn hắn, ngươi giúp ta đả bại hắn lại trước mặt hắn gϊếŧ đi hôn thê của mình, như vậy khác nào đánh vào đạo tâm hắn một vết nhơ khó bỏ."

Lâm Vũ phá lên cười sảng khoái, trước đó tức giận không cánh mà bay, hắn muốn xem xem về sau Lâm Phong còn như thế nào cao cao tại thượng, duy trì bất bại hình tượng tư thái.

Ngày hôm sau Tây viện đệ tử toàn bộ rút khỏi Đông viện phạm vi, điều này vừa lan ra lập tức khiến Đông viện đệ tử mừng như điên, bọn họ ngày đêm chịu đựng ác mộng tra tấn rốt cuộc kết thúc.

Còn như Vũ Thế Kiệt dùng linh thạch đổi lấy đại lượng luyện thể đan, hắn còn kiếm được một vạn điểm cống hiến lập tức quy ra hai lần cơ hội chọn bí tịch.

Cụ thể hắn chọn lấy một môn luyện thể hoàng phẩm đỉnh giai Long Tượng quyết, một môn kiếm pháp hoàng phẩm đỉnh giai Lăng Thiên Lục thức, môn kiếm pháp này độ khó tương đồng Thanh Phong kiếm pháp, bàn về biến hóa ảo diệu so ra kém một bậc nhưng bàn về lực công kích nhạy bén trong giao chiến lại hơn một bậc.

Tổng thể chính là Vũ Thế Kiệt muốn hướng đến công thủ toàn diện, hai môn luyện thể nếu như luyện thành thì lực phòng ngự tương đương pháp khí phòng ngự cấp bậc linh khí trung phẩm trở lên.

Vũ khí cấp bậc phân thành phàm khí cùng pháp khí, trong đó pháp khí chia ra tam giai, linh khí, bảo khí, cùng đạo khí, mà thường thấy nhất ở Âm Phong tông đệ tử thường sử dụng là linh khí cấp bậc, còn như bảo khí may mắn một số chân truyền đệ tử bối cảnh thâm hậu sở hữu, cuối cùng đạo khí chỉ có cấp bậc nội môn trưởng lão trở lên mới đủ thực lực làm chủ.

Vũ Thế Kiệt bắt lấy bí tịch đan dược lập tức hồi đại viện bế quan, theo hắn nhớ rằng đại võ tông tổ chức mỗi năm một lần, quy tụ anh tài tứ viện tham gia tranh bá, đương nhiên khoảng cách đến đại võ tông ước chừng chỉ còn nửa tháng không nhiều, hắn muốn sớm trong thời gian này lĩnh hội hoàn toàn Lăng Thiên lục thức, cùng với đem hai môn luyện thể tu luyện đến cực hạn.