Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tạo Hóa Chi Chủ

Chương 41: Tầng Tầng Sóng Ngầm Đánh Tới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mập mờ thân ảnh dần hiện rõ, Vũ Thế Kiệt sau đó nhìn xuống thất bại mất đi ý thức Lâm Phong, hắn không chút do dự vung lên thiết kiếm, một đòn nhằm thẳng đầu đối phương, này chính là nhất kích tất sát.

Nhưng là phá lệ khủng bố uy áp kéo tới, kèm theo kinh người chưởng ấn đánh ra, trực tiếp đêm Vũ Thế Kiệt thổ huyết chấn lui mấy mét.

Có thể thấy, trước mặt một vị như hoa như nguyệt nữ tử đi ra, nàng một thân tử y nhiễm lên tầng tầng thần bí sắc thái, nàng khóe môi chậm rãi gợi lên, một đôi hẹp dài mắt phượng tràn đầy kiều mị, làm người trong lúc lơ đãng liền trầm mê trong đó:

"Người cũng đã bị ngươi đánh bại, không nên nhất thời hồ đồ mà sau này vạn kiếp bất phục."

Chỉ là Vũ Thế Kiệt phá lên cười, tiên huyết theo đó nhỏ lên mặt đất vang lên tí tách thanh âm:

"Hắn trước đó cũng từng nói với ta y nguyên một câu, cuối cùng còn không phải thất bại thảm hại, cái gì kiếm yêu trước mặt ta không đáng một xu."

Kiều mị nữ tử mày đẹp nhăn lại, nàng thu lại nụ cười tự bao giờ, thần sắc lúc này phá lệ âm trầm:

"Ngươi thực sự nghĩ rằng tông quy có thể bảo vệ ngươi cả đời."

"A, dài dòng, ba đạo phong nhận ban nãy hẳn là ngươi làm ra."

Vũ Thế Kiệt đối mặt uy hϊếp ngược lại chất vấn, nữ tử trước mặt hắn nhìn không thấu, so với Lâm Phong khác biệt một trời một vực, nếu như Lâm Phong hắn còn có niềm tin đánh bại, hiện tại trước mặt nàng một chút sinh lộ cũng không, hoàn toàn giống như chênh lệch thực lực quá lớn, ngu ngốc đối đầu không khác nhảy vào tử lộ.

Nhưng mà ma tông tông quy không phải tầm thường đệ tử có thể phá rách, hắn đã từng đọc trong điển tịch cố sự, mười năm trước một vị ma tông nội môn trưởng lão vì cháu trai tài không bằng người chết ở đối phương dưới kiếm, cuối cùng nổi cơn thịnh nộ mặc kệ tông quy tru sát vị đệ tử kia, còn không phải bị tông chủ đích thân ra tay hủy diệt nguyên thần, đem thi thể ném vào lò luyện đan.



Đường đường là nội môn trưởng lão, trái lệnh tông quy còn không giữ nổi mạng, chớ nói chi ngoại môn đệ tử chưa có chạm chân nội môn.

Hắn đương nhiên cũng vì này mà một câu chất vấn một câu, không có sợ hãi đối phương uy hϊếp nhất thời, đương nhiên linh lực có thể vô hạn bất quá thể lực đã tới giới hạn, hắn hiện tại cũng là nỏ mạnh hết đà, cần thiết nhanh chóng thoát li nơi này mà quay về dưỡng thương.

Tà mị nữ tử triệt để mất vui, bất tri bất giác nàng thả ra cường đại thiên nguyên cảnh cửu trọng khí thế, bực nào bá đạo uy áp để chúng để tự nhao nhao thổ huyết, còn như Vũ Thế Kiệt đã là tận lực chèo chống, cuối cùng sức lực không muốn đôi chân quỳ xuống, thời khắc hắn nhếch miệng cười lạnh bất chấp bản thân thương thế:

"Thiên nguyên cửu trọng đè ép bất quá thiên nguyên lục trọng."

Rắc!

Uy áp đè nén nháy mắt tăng thêm một cường đại cấp bậc, hai chân Vũ Thế Kiệt không biết tự bao giờ lún sâu xuống mặt đất, từng đạo vết rách chằng chịt theo đó lan rộng, hắn lúc này triệt để tới giới hạn, thời khắc muốn mất đi đôi chân cảm giác thì tà mị nữ tử thu lại khí thế, nháy mắt nàng nhấc lên nằm trên đất Lâm Phong, hừ lạnh một tiếng không vui rời đi.

"Hi vọng đại võ tông một tháng sau vẫn còn thấy ngươi xuất hiện."

Ném xuống một câu người cũng mất dạng, Vũ Thế Kiệt trong lòng gánh nặng chợt tan biến, may mắn nàng rút đi kịp thời, nếu không hắn quả thực phải phế đi đôi chân cũng không muốn quỳ xuống, chằng chịt tơ máu ẩn chứa lộ liễu sát khí nhìn lên xung quanh ngổn ngang thi thể huyết nhục, còn có xa xa đứng xem náo nhiệt Tây viện đệ tử, hắn liếʍ liếʍ môi khô khốc, cuối cùng lựa chọn rời đi.

Vũ Thế Kiệt mang một thân trọng thương trở về, hắn ngoài ý muốn còn sống khiến chúng nhân đệ tử nhất thời kinh ngạc, dưới hết thảy con mắt chú ý hắn dùng toàn bộ tài nguyên hiện có đổi ra đan dược cùng với một ít tài liệu luyện thể, cuối cùng đóng cửa bế quan, nhất nhất phong bế đại môn không có ý định ra ngoài.

Ngày hôm nay toàn bộ ngoại môn Âm Phong tông triệt để nhấc lên sóng to gió lớn, bọn họ không ngờ đến bá đạo ngang ngược như Tây viện, ngày thường ỷ mạnh hϊếp yếu Đông viện, cuối cùng bị một tên vô danh tiểu tốt đi đến tàn sát, đồng cấp chính là vô địch, đến nỗi nổi danh kiếm yêu Lâm Phong cũng bại trong tay đối phương, hơn nữa bại bởi một tên thiên nguyên cảnh ngũ trọng cảnh giới.

Có thể Tây viện chính thức xé rách da mặt với Đông viện, bọn họ điên cuồng triệu tập thiên tài đệ tử khắp nơi trở về, sớm ngày mong muốn trả mối thù này, đến nỗi đã từng có đến ý nghĩ huyết sát nơi đó.

Còn như Đông viện lo nhiều hơn mừng, bọn họ biết rõ phía trước ẩn tàng nguy hiểm như nào đang chờ, gần như yếu đuối đệ từ Đông viện ngày thường không dám bước ra khỏi nơi ở nửa bước, chính là một số cường đại hơn cũng chỉ dám quanh quẩn ngoại môn ngọn núi chưa đến ba mươi mét.



"A, Tây viện các ngươi hϊếp người quá đáng."

Một vị thiếu niên ôm ngực không cam lòng nhìn bản thân đạo lữ bị đám thối nát Tây viện thay nhau giằng xé chà đạp, cuối cùng tức tưởi bị phanh thây trảm sát, bọn họ chính là số ít đệ tử Đông viện chưa kịp hồi núi.

Dẫn đầu một đám là trung niên nam tử, hắn toàn thân khoác lên lông thú, trong tay vẫn còn nắm bộ ngực của vị nữ tử ban nãy, bất chợt lực đạo siết mạnh trực tiếp bạo nổ huyết nhục, xung quanh từng tên lại từng lên âm tà cười lên điên cuồng, từ lúc xuất phát đến nay, bọn chúng gϊếŧ đến không biết bao nhiêu cặp đôi như này, mà đồng dạng chính là ghê tởm chà đạp cuối cùng tàn bạo phương thức nhất gϊếŧ chết.

"Trước kia quả thực chính là không dám bừa bãi tàn sát thế này, nhưng trời giúp chúng ta thỏa mãn niềm vui, dám can đảm động tới Tây viện mặt mũi, một đám rác rưởi Đông viện chính là không muốn sống."

Đương nhiên không chỉ một đội như này săn lùng Đông viện đệ tử chưa kịp hồi núi, chính là bao vây lấy nơi này mấy chục đội ngũ ngày đêm chỉnh đốn lực lượng, điên cuồng ra xoát lùng sục cho đến khi không còn thấy Đông viện danh tự đằng sau y phục.

Hậu quả chính là trong tứ đại viện, yếu nhất Đông viện tổn thất mấy thành đệ tử tiềm năng, triệt để thương gân động cốt bọn họ, nhưng là cao tầng viện này bao gồm nhân vật máu mặt có trên tinh anh bảng vẫn im hơi lặng tiếng, không có một chút biểu lộ ý tứ ra mặt đón sóng, hết thảy muốn từ tầng thực lực yếu nhất bốc hơi đi lên.

Trong một tuần này, Vũ Thế Kiệt y nguyên bế quan không ra, đối với ngoại giới lưu truyền tin tức hoàn toàn mù tịt, chính là hắn toàn lực chữa thương đã khôi phục không sai biệt lắm khỏi hẳn, mà thực lực đột phá củng cố vững chắc tại thiên nguyên cảnh lục trọng sơ kì đỉnh phong, trong đó hai đại sát chiêu kiếm pháp, bao gồm Thanh Phong kiếm pháp cùng Kích Sát kiếm pháp đều đã tu luyện đến tột cùng.

Môn luyện thể võ kĩ Thiết Bố sam dưới tầng tầng dược lực gia trì, rốt cuộc đột phá tầng ba, được đà không ngừng xung kích thẳng đến tầng ba trung kì mới dừng lại, hiện tại nhục thân của Vũ Thế Kiệt cứng rắn sánh ngang một ít võ giả luyện thể cảnh có thực lực Thiên Nguyên tứ trọng, nếu như hắn đột phá tầng bốn, chân chính đặt vào Thiên Nguyên cảnh lục trọng luyện thể võ giả hàng ngũ.

Đương nhiên rèn luyện đến mức độ này, cơ hồ hắn đã hao thất thất bát bát thành tài nguyên hiện có, trong túi triệt để trống rỗng linh thạch, quay lại thời gian thiếu thốn tột cùng, cuối cùng Vũ Thế Kiệt quyết định quay lại mỏ linh thạch thu thập lấy đại lượng thô sơ linh thạch khoáng.

Thời khắc Vũ Thế Kiệt bế quan đi ra cũng là oanh động Đông viện chúng nhân đệ tử, trong mắt bọn họ Đông viện hiện tại tạo ngộ chính là do trước mặt tạp chủng gây nên, quản cái gì tuyệt đỉnh thiên tài xuất thế, hại đến bọn họ an ổn thì có là thần cũng không nghĩ được coi trọng, bất quá Vũ Thế Kiệt đối người ngoài địch ý không chút nào để nào trong mắt.

Tại hắn xem ra, bất quá là một đám thực lực yếu đuối an ủi lẫn nhau mà thôi, ma môn tàn khốc, yếu là nguyên tội, có trách chính là trách bọn chúng vô dụng không sức phản kháng.
« Chương TrướcChương Tiếp »