Chương 14: Trớ trêu
Nó lơ đãng bước từng bước trên con đường quen thuộc. Đã gần một năm nó không đi trên con đường này. Nó thấy nhớ nơi này. Nó yêu cái hương quen thụôc của những buổi trưa ngồi ăn kem. Nó cứ bước chầm chậm. Chợt, nó nhìn thấy một ông già bán kem, bu quanh là một đám con nít lóc chóc. Nó nhớ đến Huy và cây kem hai đứa cắn chung. Bất giác nó phì cười. Đột nhiên, sau lưng nó một thanh niên chạy xe máy vụt lên cười khúc khích
_ Hey, Lệ Mai_ Tiếng người thanh niên đó
_ Ủa, anh Đạt. Anh làm gì ở đây?_ Nó ngạc nhiên kinh khủng
_ Quê anh ở đây mà. Con em, làm gì mà vừa đi vừa tủm tỉm cười vậy?_ Anh Đạt chọc quê nó
_ Nhà em cũng ở đây mà. Hìhì. _Nó cười đáp lại
_ Em về sớm thế? Sao ko ở lại thành phố chơi vài ngày rồi hãy về?
_ Mẹ em dặn về ngay, nhà có việc gì đó. Anh thì sao?
_ Mẹ anh bắt về đi xem mắt cô bé nào đó. Hình như cũng cỡ tuổi em thì phải._ Anh Đạt chép miệng
_ Quê mình còn cổ hủ thật. Chuyện cưới xin là cả đời mà làm như chuỵên đâu không.
_ Uh. Chắc anh từ chối thôi. Mẹ anh cũng ko bắt buộc là phải cứoi nên cứ đi ẹ vừa lòng
_ Ko biết em thì bao giờ mẹ mới bắt đi đây_ Nó thở dài_ Haizzz
_ Nhà em ở đâu? Anh đưa về một đoạn
_ Thôi. Em muốn đi chơi một tí. Anh về trước đi._ Nó cười
_ Uhm. Anh đi nhe_ Anh Đạt cũng cười với nó rồi phóng xe đi. Nó nhìn theo lắc đầu. Bằng tuổi nó ở quê, khối đứa con gái đã lên xe hoa. Nói đâu xa, nhỏ Út Quyên chơi chung với nó từ hồi nhỏ giờ đã 1 con. Rõ chán đời. Đến năm 2010 ròi mà còn cổ hủ quá đi. Nó rảo bước về nhà, không quên ngoái lại nhìn con đường cũ.
Ở nhà, mẹ nó đang dọn dẹp nhà cửa. Bữa nay ba nó cũng ở nhà. Lạ ghê. Sao ba nó lại mặc vest, còn mẹ nó lại mặc đầm sang trọng vậy cà. Chắc không phải để đón nó chứ??? Nó bước vô
_ Con chào ba mẹ. Con đã về_ Nó hét lớn
_ Lệ Mai. Mai nó về rồi nè em._ Ba nó mừng quá, cười tươi
_ Con đi đường có mệt không?_ Mẹ nó đon đả hỏi thăm.
_ Dạ không. Tết này anh Bảo có về ko mẹ?
_ Anh đây em gái_ Anh Bảo từ trong nhà bước ra. Nó mừng rỡ chạy lại ôm anh trai mình.
_ Woa. Anh Bảo cao thêm nữa phải không?_ Nó vui vẻ hỏi
_ Còn em hình như lùn đi thì phải_ ANh chống cằm nhìn nó vẻ suy xét
_ Anh muốn xơi Karate rồi chứ gì?_ Nó lùi lại, thủ thế
_ Haha. Anh giỡn mà._ Anh nó ngồi phịch xuống ghế, kéo nó ngồi xuống cùng
_ Lệ Mai. Con vô tắm rửa thay quần áo đi. Mặc đẹp vô. Lát nữa nhà ta có khách đó_ Mẹ nó giục nó. Trong lúc nó đi vô, anh Bảo nói chuyện với ba mẹ
_ Ba à. Con vẫn không nghĩ đó là một ý hay đâu_ Tiếng anh Bảo có vẻ nghiêm trọng
_ Sao lại không? Đây là dịp ngàn năm có một. Nhà bên đó lại giàu có, cũng có người đi tây đi ta. Với lại đâu phải nhà người ta không có học thức_ Ba nó nhíu mày
_ Nhưng sao ba không để cho em nó tự quyết định?_ Ố ồ. Vậy là có chuyện gì đó liên quan đến nó đây
_ Thì cũng để em nó xem. Nó không ưng thì thôi. Đâu có vấn đề gì_ Ba nó nói chuyện mà cứ như đưa ra tối hậu thư cho kẻ địch làm anh Bảo khó chịu ra mặt. Nhưng phận làm con, anh Bảo không dám nói nhiều.
Nó tắm rửa sạch sẽ, mặc jeans, áo phông nhìn năng động hẳn. Nó còn cột cả mái tóc ngăn ngắn lên nữa. Nhìn cá tính mà cũng thật dễ thương. Nó đang xếp lại mấy thứ đồ dùng thì nhà có khách. Mẹ hối nó ra ngoài. Khách đi chiếc ôtô khá lớn và sang trọng. Có vẻ là một người giàu có. Từ trong ô tô, một người đàn ông cỡ tuổi ba nó bước ra. Người đó mặc vest đen nhìn khá lịch sự. Cả người phụ nữ đi cùng cũng thế. Bà ta mặc váy trông rất quý phái. Trong xe còn một người nữa. Đó là một thanh niên mặc vest trắng. Người thanh niên khá cao, nhưng có vẻ thấp hơn anh Bảo. Mái tóc gọn gàng, caravat cũng nghiêm chỉnh. Người thanh niên đó xoay người lại, nó sững sờ, hét lên
_ Anh Đạt!!!!!!!!_ Ai cũng quay lại nhìn nó
_ Ủa. Lệ Mai. Là em hả?_ Anh Đạt cũng sững sờ. Nó chợt nhớ ra chuyện anh Đạt nói hồi nãy .Quá choáng, hai người nhìn nhau mà hét
_ ***** AAA!!! !! !!!_ Phải một lúc sau cả hai mới kịp hoàn hồn.
_ Giới thiệu với con. Đây là hai bác nhà họ Võ. Đây là anh Võ Khánh Đạt, người đến để xem mắt con._ Ba nó nói mà mặt nó vẫn cứ đơ ra vì sợ hãi. Thì ra cô gái mà anh Đạt nói đến lúc nãy chính là nó. Miệng nó cứ há hốc ra mà ko chịu ngậm.
_ Đạt. Đây là ông bà Tiểu Hạ. Còn cô bé này là Tiểu Lệ Mai. _ Mẹ anh Đạt giới thiệu với ảnh
_ Theo như nãy giờ ba thấy thì hình như tụi con quen nhau rồi. Vậy càng hay. Hai đứa càng dễ tìm hiểu nhau hơn._ Ba nó lại lên tiếng. Nó chết đứng. Anh Bảo phải cầm tay nó kéo ra ngoài. Đi theo sau là anh Đạt vẫn còn đang không tin vào mắt mình.
_ Sao em lại quen anh ta?_ Anh Bảo hỏi nó với sự ngạc nhiên tột độ
_ Bọn em cùng hướng dẫn lớp Karate trên thành phố. Em tam đẳng, anh đấy nhị đẳng.
_ Rồi em tính sao đây. Anh thấy mẹ đồng tình lắm đó!_ Anh Bảo nhăn nhó hỏi nó
_ Chuyện của em, em tự quyết định được. Em nhất định ko lấy anh ta._ Nó khảng khái trả lời.
_ Anh cũng tin là như thế_ Anh Bảo đặt một tay lên vai nó rồi cười. Lúc đó, anh Đạt đột nhiên xen vào câu chuyện giữa hai anh em nó
_ Bảo yên tâm. Tôi sẽ ko lấy em gái cậu đâu
_ Sao cơ?_ Anh Bảo quay phắt người lại
_ Tôi sẽ ko lấy người mà em trai tôi để ý_ Anh Đạt giải thích
_ Mai. Thế này là thế nào?_ Anh Bảo nhìn nó khó hiểu
_ Anh Đạt là anh trai của Dương. Cái thằng đi Singapore chung với anh đó_ Nó chép miệng
_ Ra là vậy. Cậu cũng đựơc lắm chứ_ Anh Bảo vỗ vai anh Đạt, sau đó tất cả cùng đi vào nhà
_ Sao rồi các con? Đồng ý chứ?_ Ba anh Đạt hỏi
_ Tụi con không đồng ý_ Cả nó, anh Đạt và anh Bảo cùng đồng thanh mà không ai nhìn ai.
_ Hả? Tụi con nói cái gì?_ Ba anh Đạt có vẻ tức giận
_ Đơn giản là vì Mai là bạn của Dương. Con ko muốn em trai con nhìn con với ánh mắt căm thù
_ Chỉ đơn giản là bạn thôi mà._ Ba anh Đạt chống chế
_ Nhưng thằng Dương thik pé Mai. Anh em thì ko tranh giành nhau. Vả lại, Mai cũng ko thik con_ Anh Đạt nói xong quay lưng đi luôn ra xe. Ba của anh Đạt vội vàng xin lỗi rồi ra xe đi về. Chỉ còn lại nó và anh Bảo đang cười thích thú. Ba mẹ nó thì có vẻ tiếc nuối.
_ Thôi con ạ. Để sang năm..........._ Mẹ nó chưa kịp nói hết câu, nó đã cắt lời
_ Con muốn học tiếp. Con muốn đậu đại học. Xin ba mẹ hãy để con tự lo_ Nó nói thẳng thừng làm cả nhà đều im lặng. Chỉ có anh Bảo là mỉm cười hài lòng về nó. Anh Bảo biết trong đầu nó đang nghĩ gì. Anh biết tại sao nó từ chối. Ko chỉ là do Dương..........
Buổi tối, nó ngồi trên sân thượng ngắm sao. Nó vừa ngóc đầu lên trời, vừa khe khẽ hát. Trời về khuya đẹp thật. Trăng có, sao có, tiếng côn trùng kêu cũng có. Vài hạt mưa tí tách rơi. Nó vẫn giữ nguyên tư thế. Mưa làm nó nhớ đến cậu bạn baby kute. Tại sao những chuyện gắn đến Hoàng đều có mưa. Nó kéo cổ áo cao hơn. Bất chợt, anh Bảo bước ra
_ Mai thik người khác rồi phải không?
_ Hả? Anh Bảo à?_ Nó phớt lờ câu hỏi của anh
_ Mai thik người khác rồi hả?_ Anh Bảo mỉm cười, ngước lên trời giống nó
_ Ko có đâu. Em gái anh đâu có thik ai_ Nó nói dối. Thật ra nó..................
_ Huy hay là Hoàng vậy?_ Anh Bảo vẫn không màng đến câu trả lời của nó.
_ Em đã nói là kk có mà_ Nó đã bắt đầu toát mồ hôi
_ Xạo xạo. Ko có hả?_ Anh Bảo nhe răng ra cười
_ Ờ thì........._ Nó ấp úng, nó biết nó ko thể nào qua mặt được anh Bảo
_ Hoàng phải ko?_ Anh Bảo nói làm nó giật bắn cả mình
_ Anh Bảo ...._ Nó trả lời nhát gừng
_ Ko nói cho anh nghe đúng ko?_ Anh trợn mắt nhìn nó
_ Dạ._ Nó chày cối
_ Uhm. Ko nói thì thôi. Nhưng đừng để đến khi mất người đó rồi, có muốn nói cũng ko dc_ Anh Bảo nhìn bâng quơ
_ ............_ Nó ko nói gì, chỉ im lặng lắng nghe
_ Hình như Hoàng thik em thì phải_ Anh Bảo nói. Chẹp, óc phán đoán chí lý
_ Sao anh lại nghĩ thế? Bọn em suốt ngày đánh nhau, làm sao mà Hoàng thik em được_ Nó gân cổ cãi
_ Giống phim Hàn Quốc ghê. Hihi_ Anh Bảo cũng chả thèm đả động gì đến câu trả lời của nó. Anh mỉm cười rồi bước vào trong. Để lại nó với dòng suy nghĩ của nó. Anh vừa đi vừa cười:" Con bé ngốc này. Thik thì nói đại ra đi còn bày đặt. Thằng nhóc tên Hoàng có vẻ tốt. Haizzzzzz. Hơi đâu lo chuyện của nó. Mình còn không lo nữa là.....