Tàng Yêu

6.56/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Nguyệt Nhi Beta: Tiểu Anh Thể loại: cổ trang, ngược, cung đình, sinh tử văn, ngược chút, HE. Hắn là một trong nhiều trai mà người kia bao nuôi trong phủ hay gọi là nam sủng. Hắn là người bị th …
Xem Thêm

Chương 61
Thượng

Nghiêm Sát lấy con dấu kia ra, xoay nó lại, phía trên rõ ràng là chữ “U”, lục mâu nháy mắt trừng lớn. Cứ nhìn chằm chằm con dấu kia

như thế

hơn nửa ngày, Nghiêm Sát mới cất con dấu đó lại, lấy lá thư ra.

Nương:

Kim khóa

[lắc tay vàng]

nương cho

Tiểu Yêu, con đã đeo cho nó, Tiểu Yêu rất thích chiếc vòng tay đó, thường xuyên giơ cánh

tay nhỏ bé lên rồi ngắm nhìn vòng tay chăm chú. Nương, con bất hiếu, khiến nương phải lo lắng

cho con suốt

nhiều năm như vậy, con hàng đêm đều nhớ nương, thường không ngủ được. Thánh chỉ vẫn chưa đến, con hy vọng chỉ là chậm trễ, chứ không phải là hắn đã quyết định ra tay với Nghiêm Sát.

Nương, con không muốn lại nhìn thấy dân chúng chịu nỗi khổ chiến loạn, nhưng vừa nghĩ đến rốt cuộc cũng sẽ có một ngày Nghiêm Sát quyết đấu với hắn, con liền thấy rất khó xử. Một kẻ là thúc phụ của con, một người là phụ vương của Tiểu Yêu, tuy rằng con rất sợ hắn, nhưng con vẫn hy vọng bọn họ có thể cùng tồn tại một cách bình yên.

Nhưng con biết, dù là Nghiêm Sát hay hắn ta cũng không thể dung hạ người còn lại. Nương, nếu con chọn Nghiêm Sát, cha có trách con hay không ? Con. . . . . . không muốn nhìn thấy Tiểu Yêu mất đi phụ vương, con. . . . . luyến tiếc. . . . .

Thư không có lạc khoản

[chữ ký], tựa hồ còn chưa viết xong, câu cuối cùng cũng có vài giọt mực, có thể thấy được người viết thư đã suy nghĩ

hồi lâu mới viết ra một câu này, nhưng vẫn còn chút do dự không chừng. Lục mâu thâm trầm không thấy đáy, gấp lá thư lại, Nghiêm Sát đặt toàn bộ những thứ cần đặt vào, rồi cất hộp gỗ về chỗ cũ. San bằng

đệm giường.

Nhìn chằm chằm vào người đang say ngủ, ngón tay

thô ráp

nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng của hắn,

sắc mặt

Nghiêm Sát rất bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lại dâng đầy cảm xúc. Lơ đãng phiêu mắt nhìn đến cây trâm gỗ đào – vật bất ly thân của Nguyệt Quỳnh, lục mâu nheo lại, liếc nhìn người hẳn là một lát nữa mới có thể tỉnh dậy một cái, y cầm lấy cây mộc trâm kia, cẩn thận nghiên cứu

một phen, sau đó khẽ chạm vào

một chỗ lõm rất không nổi bật, móng tay dùng sức ấn một cái.

”Khách”, đầu cây trâm gỗ đột nhiên nổi lên một khối, bên trong dĩ nhiên là một viên dược màu vàng nhỏ bằng nửa ngón út! Hô hấp của Nghiêm Sát đột nhiên trở nên dồn dập, ấn chỗ vừa nổi lên xuống như cũ, tay cầm

cây mộc trâm

có giấu bí mật, tựa vào đầu giường, rất lâu không có động tĩnh.

”Khấu khấu.” có người gõ cửa.

”Vương gia, thế tử điện hạ đã tỉnh.” Là Nghiêm Mặc. Nghiêm Sát giống như được bừng tỉnh, đột nhiên ngồi xuống, nhìn đến mộc trâm trong tay, y để nó lại trên gối đầu của Nguyệt Quỳnh, mặc y phục xuống giường, đắp kín chăn cho Nguyệt Quỳnh, rồi mới đi nhanh ra khỏi phòng.

”Vương gia, thế tử điện hạ đã tỉnh.”

”Ân.”

Sắc mặt trầm trọng đi về phía cách gian, tiểu hài tử đang khóc.

Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Lê Hoa Chước đang dỗ dành Tiểu Yêu, Hồng Hỉ Hồng Thái bẩm báo: “Vương gia, vừa mới uy

dược cho

thế tử điện hạ.”

Nghiêm Sát tiến lên ôm lấy hài tử,

Tiểu Yêu mới uống dược, vừa thấy lão tử của mình, liền khóc lớn tiếng hơn. Lấy khăn tay lau nước mũi đang chảy xuống của nó, Nghiêm Sát hỏi: “Khai Viễn đâu?”

Diệp Lương lập tức nói: “Từ đại phu cả đêm không ngủ, ta nói hắn trở về nghỉ ngơi một chút, tiểu thiếu gia đã không còn sốt nữa.”

Đại chưởng cực kỳ ôn nhu vỗ về tiểu hài tử trong lòng, Nghiêm Sát hạ lệnh: “Các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi, hai canh giờ sau trở lại đây.”

”Vương gia.” Mọi

người đều bận rộn cả đêm nhưng vẫn không muốn đi.

”Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng lưu lại, những người khác đều trở về.”

Vương gia hạ lệnh, Lê Hoa Chước cùng An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái không có cách nào, đành phải lui ra, nhưng Diệp Lương không đi. “Ta muốn chiếu cố tiểu thiếu gia.” Mệnh lệnh của Nghiêm Sát không liên quan đến hắn.

”Nếu ngươi không mệt, thì đi bồi Nguyệt Quỳnh đi.” Tay Nghiêm Sát không ngừng nhẹ nhàng vỗ về tiểu hài tử trong lòng, tiếng khóc non nớt kia dần dần nhỏ lại.

Nhìn chằm chằm Nghiêm Sát một hồi, Diệp Lương mới không cam tâm tình nguyện rời đi, đến cách gian tìm thiếu gia. Hắn vẫn không cam lòng, không cam lòng giao thiếu gia cùng tiểu thiếu gia cho tên thô nhân Nghiêm Sát kia như vậy.

Sau khi những người khác đều rời đi, Nghiêm Sát liền khoát tay, Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng được lưu lại cũng lui ra ngoài. Nghiêm Sát lại lau sạch cái mũi của tiểu hài tử, đặt thân hình bé nhỏ kia vào trong nôi.

Đôi mắt

đỏ lên vì khóc nhiều vẫn

xinh đẹp

như cũ, cơ hồ đã hoàn toàn kế thừa đôi mắt của Nguyệt Quỳnh, chỉ có màu mắt là giống Nghiêm Sát. Mà tứ quan còn lại, bao gồm cả khuôn mặt, lại không có một chỗ nào giống y hay Nguyệt Quỳnh, thật giống như một tiểu yêu tinh. Không cần giả thiết, tất cả

mọi người từng nhìn thấy

Nghiêm Tiểu Yêu đều có thể khẳng định, tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân mê chết người không đền mạng. Mà mọi người cũng phi thường khó hiểu, sao Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh có thể sinh ra hài tử xinh đẹp hiếm thấy trong thiên hạ như thế? Chẳng lẽ Tiểu Yêu thật sự là yêu quái?

Tiểu hài tử nằm trong nôi, được

phụ vương dỗ dành nên ngừng khóc, nhưng nó vừa phải uống thuốc đắng nên

vẫn

nức nở rất

ủy khuất. Nghiêm Sát lau khô mặt cho hài tử, dùng mu bàn tay sờ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của hài tử, lục mâu chăm chú nhìn vào gương mặt của tiểu hài tử —— gương mặt rất giống với người trong bức họa.

”Đinh đương đinh đương”, chiếc chuông vàng trên cổ tay Nghiêm Tiểu Yêu phát ra âm thanh.

Nghiêm Sát đang chìm vào những suy nghĩ sâu xa thoáng thanh tỉnh lại, lập tức lấy bố khăn lau nước mũi mới vừa chảy ra của nhi tử. Khẽ cọ

đôi mắt to màu xanh biếc kia

một chút, lục mâu của Nghiêm Sát lóe sáng.

Nghiêm Tiểu Yêu

bị

bệnh năm ngày, cũng khóc suốt năm ngày rốt cuộc cũng không cần phải uống dược nữa. Tuy rằng lúc sau Từ Khai Viễn đã bỏ thêm đường mật ong vào, nhưng Nghiêm Tiểu Yêu vừa nhìn thấy Từ Khai Viễn liền khóc, vừa nhìn thấy thứ gì màu đen tuyền liền khóc. Đến đường cùng, vẫn là Nguyệt Quỳnh làm người cha tàn nhẫn, quyết tâm

trực tiếp

đem dược đã hòa với đường mật ong đổ vào miệng Tiểu Yêu. Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh, nếu không phải hiểu được đây là vì muốn tốt cho Tiểu Yêu, cha nuôi Lê Hoa Chước tuyệt đối đã cướp hài tử đi, kết án thân phụ quá nhẫn tâm!

Khi

”bức bách” nhi tử uống dược,

Nguyệt Quỳnh

thường xuyên hậu tri hậu giác

[phản ứng chậm]

cũng đã nhận ra được một chút thay đổi tinh tế ở hậu phủ. Tỷ như Từ đại phu luôn lén nhìn hắn; tỷ như Chu mưu sĩ cùng Lí mưu sĩ xuất hiện trước mắt hắn nhiều lần hơn; tỷ như Hùng tướng quân nhìn thấy hắn liền đặc biệt cung kính hữu lễ như khi thấy Nghiêm Sát; tỷ như. . . . . .

”A!”

Kẻ ở trên giường mà dám không chuyên tâm bị người kia cắn một cái, che lại cái cổ bị cắn đau, vị

công tử

đã sớm trở nên to gan lớn mật dùng đôi mắt to của hắn lên án

sự hung ác của

vị Vương gia kia.

”Lại miên man suy nghĩ cái gì.” Bàn tay to và thô ráp vuốt ve thân thể dương chi ngọc, bộ râu dừng lại nơi Nguyệt Quỳnh vừa mới bị cắn. Còn có, gần đây số lần người này “ngược đãi” hắn càng ngày càng nhiều, làm cho hắn ngay cả thời gian để ôm Tiểu Yêu cũng không có. Đẩy đẩy người đã “ngược đãi” hắn tận hai lần, Nguyệt Quỳnh suy yếu mở miệng: “Nghiêm Sát. . . . .” Có thể tha cho hắn

hay không.

Vẫn không rút

khỏi cơ thể

Nguyệt Quỳnh,

động tác

hôn môi của

Nghiêm Sát

tạm dừng, nhìn người đầu đầy mồ hôi, đang thở hổn hển liên tục dưới thân y, y khẽ chậm rãi rút ra. Theo động tác của y, người dưới thân khó nhịn mà nhăn mày, rêи ɾỉ thành tiếng. Mỗi khi Nghiêm Sát lui ra ngoài, đều khiến

hắn khổ sở như khi y

tiến vào.

Dục hỏa suýt nữa lại bừng lên, Nghiêm Sát cúi đầu lấy râu hung hăng đâm lên môi Nguyệt Quỳnh một lần, lúc này mới hoàn toàn rút ra, gọi người bưng nước vào. Phát hiện Nghiêm Sát không định tra tấn hắn nữa, Nguyệt Quỳnh rất không nể tình mà nhẹ nhàng thở phào, để Nghiêm Sát ôm hắn đang trần trụi vào dục dũng.

Sau khi được rửa sạch,

Nguyệt Quỳnh

do dự

hơn nửa ngày,

vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi : “Nghiêm Sát, đã xảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Sát dừng tay một chút, lại tiếp tục. “Là thế nào?”

”Gần đây trong phủ . . . . .” Nguyệt Quỳnh cũng không biết nên nói như thế nào, có lẽ là chính hắn cảm nhận sai rồi. Chu mưu sĩ cùng Lí mưu sĩ đến xem Tiểu Yêu cũng thực bình thường; có lẽ Từ đại phu không phải đang trộm ngắm hắn mà là trộm ngắm Tiểu Diệp Tử; Hùng tướng quân cung kính với hắn có thể là vì đã làm sai gì đó, muốn hắn nói tốt trước mặt Nghiêm Sát cho nhưng lại ngại mở miệng cầu hắn; số lần Nghiêm Sát

“tra tấn” hắn

nhiều ngày nay tăng lên, có thể là vì y đã đuổi tất cả những người khác ra khỏi phủ.

Nghiêm Sát giương mắt liếc nhìn hắn một cái, ôm người đang được tắm rửa ra khỏi dục dũng, lấy bố khăn khoác lên. “Bọn Công Thăng biết ngươi muốn vào kinh

giúp ta, rất kinh ngạc.” Ân? Người còn đang loạn nghĩ đột nhiên nghe thấy một câu kia, nhất thời không kịp phản ứng lại. Chờ hắn hiểu được thì hắn đã bị Nghiêm Sát đặt lên giường.

Nhìn Nghiêm Sát

mặc tiết khố

[qυầи ɭóŧ]

cho hắn, Nguyệt Quỳnh cẩn thận nói, “Thánh chỉ của Hoàng Thượng còn chưa tới, vẫn không biết có thể sẽ triệu Tiểu Yêu vào kinh

hay không. Nghiêm Sát, nếu Hoàng Thượng không triệu Tiểu Yêu vào kinh. . . . . .” Trầm mặc một lúc, hắn kéo kéo cánh tay Nghiêm Sát, “Bảo Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái mang Tiểu Yêu đi lên đảo, ta và ngươi vào kinh.”

Lục mâu nháy mắt trở nên u ám, khi Nghiêm Sát ngẩng đầu lên, cũng là vẻ bình tĩnh: “Nếu Hoàng Thượng không triệu Tiểu Yêu, ngươi cùng Tiểu Yêu đi lên đảo.”

Nguyệt Quỳnh sửng sốt, chợt nghe Nghiêm Sát tiếp tục nói: “Vô luận Hoàng Thượng lần này có gϊếŧ ta hay không, ta cũng sẽ phản, ngươi ở trên đảo, ta có thể chuyên tâm đối phó hắn.”

”Nghiêm Sát?” Nguyệt Quỳnh kinh hô, tâm kinh hoàng.

Tiến đến

bên tai

Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát khàn khàn nói: “Ta sẽ không để bất kỳ thứ gì có thể gây nguy hiểm đến ngươi cùng Tiểu Yêu tồn tại trên đời, Cổ Niên không chết, hai người

các ngươi

vĩnh viễn cũng không có những ngày an bình.”

Mắt to trừng lớn, thân thể Nguyệt Quỳnh run rẩy, Nghiêm Sát nói lời này. . . . . Có ý gì? Thân thể run rẩy bị người kia sát nhập vào ***g ngực dày rộng, đại chưởng thô ráp khẽ sờ lên tay hắn, nhưng hắn lại chẳng thế nào bình tĩnh được. Vì sao hắn tổng cảm thấy rằng lời nói của Nghiêm Sát có ý tứ khác? Nghiêm Sát không nói gì nữa, chỉ ôm chặt

Nguyệt Quỳnh, trước sau như một, bảo trì trầm mặc vào thời khắc mấu chốt.

Ngày thứ hai, ngay khi Nguyệt Quỳnh định sẽ nằm nướng, ngây ngốc trên giường

suốt một ngày,

thánh chỉ

khiến cho tâm hắn bị phá tan đã đến

Lệ vương phủ. Sau một khắc chung[15′], Nghiêm Sát cầm thánh chỉ đẩy cửa phòng ngủ ra. Khi Nguyệt Quỳnh nhìn thấy cuộn minh hoàng

[màu vàng sáng]

gì đó trên tay y, chỉ cảm thấy chóng mặt.

”Thánh chỉ nói cái gì?” Chân trần nhảy xuống giường, giọng nói của Nguyệt Quỳnh đang run rẩy.

Ôm chầm lấy người vừa

lao xuống vào trong lòng, Nghiêm Sát mang lửa giận, thô giọng nói: “Cổ Niên triệu ngươi cùng Tiểu Yêu vào kinh.”

”Triệu ta, vào kinh ?!” Một chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu Nguyệt Quỳnh, lạnh đến mức khiến khớp hàm hắn run lên. Vì sao “hắn ta” lại muốn triệu hắn vào kinh? Chẳng lẽ “hắn ta” biết hắn còn sống? Trước mắt Nguyệt Quỳnh chỉ còn một mảnh mờ mịt, sắc mặt hắn còn trắng hơn tờ giấy, thậm chí Nghiêm Sát gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy.

Cắn một cái lên vành tai của Nguyệt Quỳnh, kéo thần trí hắn quay về, Nghiêm Sát đưa hai tay giữ lấy thắt lưng, đỡ hắn đứng vững. “Cổ Niên triệu ngươi vào kinh cùng mục đích với việc triệu Tiểu Yêu vào kinh, một người là Lệ vương thế tử; một người là công tử theo

ta nhiều năm, hiện giờ đang được độc sủng.”

Đôi mắt to chớp chớp, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Hoàng Thượng. . . . . . muốn lấy ta cùng Tiểu Yêu, áp chế ngươi?” Không biết thân phận của hắn?

Hai tay siết lại, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh vào trong lòng mình, mắt nhìn thẳng: “Giải Lưu Sơn dẫn năm nghìn nhân mã đi Thạch Thủy, nói là luyện binh.”

”Thạch Thủy?” Đầu tiên Nguyệt Quỳnh khó hiểu, sau đó thân thể hắn liền run lên, “Có phải Thạch Thủy ở

rất gần

Võ Di

hay không?”

Nghiêm Sát gật gật đầu, Nguyệt Quỳnh trừng lớn hai mắt. Võ Di chính là đất phong của Hằng vương, phủ đệ của Hằng vương là ở nơi đây. Hiện tại Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu không ở Võ Di, tiếp giáp với đất phong của Hằng vương là

An vương Dương Tư Khải cũng đã đi

kinh thành, Nghiêm Sát cũng phải lập tức vào kinh, nếu

lúc này

Giải Ứng Tông đánh vào Võ Di. . . . . .

”Nghiêm Sát! Ngươi mau phát binh! Tuyệt đối không thể để cho Giải Ứng Tông đánh hạ Võ Di!” Tâm Nguyệt Quỳnh lạnh

hơn phân

nửa.

Nghiêm Sát cứ ôm Nguyệt Quỳnh

như vậy, khiến cho hắn nhìn thẳng vào mình: “Nếu ta giả vờ không biết chuyện này, có lẽ ta còn có thể tiếp tục làm

thần tử của

Cổ Niên; nếu ta xuất binh, ta cùng Cổ Niên không phải hắn chết thì là ta sống. Ta nghe lời ngươi.”

”A!” Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, trực giác cảm thấy

nguy hiểm.

Bất an nuốt nuốt nước miếng, Nguyệt Quỳnh run giọng hỏi: “Ngươi, có ý gì?”

Lục mâu u ám. “Nếu ngươi không cho ta phản, ta coi như không biết chuyện này; nếu ngươi nói xuất binh, ta lập tức phát binh, ta đây cùng Cổ Niên sẽ chẳng còn quân thần chi nghĩa gì nữa.”

Sao, sao có thể như vậy! Nguyệt Quỳnh giống như lần đầu tiên gặp Nghiêm Sát, một chút hồng nhuận

vừa mới nổi lên

trên mặt

nháy mắt đã biến mất. Nói lại,

lần đầu tiên

hắn và Nghiêm Sát gặp nhau, cũng không sợ hãi

như vậy, hắn còn rất lớn mật theo sát Nghiêm Sát xin bánh bao ăn.

”Ta nghe lời ngươi.” Nghiêm Sát lặp lại một lần.

”Loại sự tình này làm sao có thể nghe ta được ?!” Nguyệt Quỳnh gầm nhẹ, đây rõ ràng chính là đang ép hắn!

”Nếu ngươi không mong muốn ta phản, ta sẽ không phản; ngươi nếu đồng ý cho ta phản, ta lập tức xuất binh. Đây có lẽ là thử thách của Cổ Niên dành cho ta.”

”Sao

ngươi có thể xem mấu chốt của sự tình là trò đùa như thế!” Hắn, hắn sao lại có thể đồng ý phản! Không, không! Hắn, hắn không thể để cho Nghiêm Sát gặp chuyện không may, y là

phụ vương của

Tiểu Yêu, “hắn ta” nhất định sẽ gϊếŧ Nghiêm Sát, trực giác của hắn luôn luôn chuẩn xác. Nhưng mưu phản là đại tội tru di cửu tộc, không, cho dù

hiện tại

Nghiêm Sát không xuất binh, “hắn” cũng sẽ không nương tay với Nghiêm Sát.

Nghiêm Sát không nói lời nào, đôi lục mắt kia vẫn chăm chú nhìn thẳng vào Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát muốn thế nào đây. Người này luôn tự mình quyết định mọi chuyện, cũng chưa bao giờ thay đổi, lúc này sao lại muốn nghe ý của hắn? Hắn, hắn cũng không phải là gì của y, hắn chỉ là một tên công tử! Chỉ là cha của Lệ vương thế tử!

”Nguyệt Quỳnh, lúc này ta nghe lời ngươi.”

Thanh âm như

bùa đòi mạng vang lên

bên tai

Nguyệt Quỳnh, đột nhiên cảm thấy

gương mặt trước mắt

rất xấu rất xấu, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, hắn mới mở mắt ra, thực bình tĩnh nói: “Ta cùng Tiểu Yêu, Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đi lên đảo.” Nói xong liền giãy dụa

muốn thoát khỏi vòng tay của ai kia, muốn đánh muốn gϊếŧ thế nào, hắn mặc kệ!

Thân thể được buông ra, nhưng lại không thoát khỏi sự giam cầm. Ngón tay thô ráp nâng cằm của vị công tử lớn mật kia lên, cúi đầu cắn xuống, người trong lòng y thở hổn hển nhưng vẫn không quên dùng đôi mắt to lên án hành động của y, cắn xong, Nghiêm Sát ghé vào lỗ tai hắn, nói: “Ta xuất binh.”

Một trận thoải mái không rõ từ đâu kéo đến trong lòng, nhưng đến cùng nó là cảm giác bi ai. Vùi đầu vào ngực Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh khàn giọng nói: “Nghiêm Sát, nếu ngươi thắng . . . . . lưu mệnh của Hoàng Thượng

lại.”

”Ân.” Nghiêm Sát trả lời rất rõ ràng, lục mâu ánh lên tinh quang.

”Ta với ngươi vào kinh,

chuyện

xuất binh phải cẩn thận hành động, trước khi chúng ta ly khai kinh thành, không thể để lọt nửa chút phong thanh

[tin đồn].” Giọng nói của Nguyệt Quỳnh tràn ngập

vẻ

mỏi mệt.

”Ân.” Nghiêm Sát ôm lấy hắn.

”Ngươi phải mang Tiểu Yêu bình an ra khỏi kinh thành.” Ngày này cuối cùng vẫn phải đến.

”Ân.” Râu đâm lên.

“Phản. . . . . Từng bước đều phải suy nghĩ cẩn thận.” Khi Nghiêm Sát cởi bỏ xiêm y của mình, Nguyệt Quỳnh hỏi, “Nghiêm Sát, khối bài tử màu đen của ta đâu?” Lấy nó để tìm Từ thúc thúc.

Nghiêm Sát trực tiếp ngăn chận cái miệng của hắn, xé xiêm y hắn.

”Ngô ngô ngô. . . . . .” Xiêm y này mới được may!

Lần này, Nguyệt Quỳnh không có ngẩn người. Sau khi bị Nghiêm Sát ăn

không biết bao nhiêu lần, ngày thứ hai, hắn chịu đựng cơn

đau nhức

cả người, sau khi Nghiêm Sát rời khỏi liền rời giường. Khi đứng lên, trên gối đầu của hắn có một khối mộc bài —— lệnh bài của

đảo chủ

Vụ đảo. Nguyệt Quỳnh nhanh chóng viết mấy phong thư, sau đó tìm Diệp Lương, bảo hắn đem thư gửi đi, đưa cả lệnh bài cho hắn, nói cho hắn biết phải liên hệ với thủ hạ của Từ Ly Kiêu Khiên thế nào. Sau khi Diệp Lương rời khỏi, hắn lại gọi Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đến, nói cho bọn họ biết hắn cùng Tiểu Yêu muốn vào kinh.

Tựa hồ đã biết trước,

biểu hiện của

bốn người họ rất bình tĩnh, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta cùng vào kinh với ngươi.”

Nguyệt Quỳnh lắc đầu, cười nhẹ: “Lần này vào kinh, có nhiều nguy hiểm. Sau khi ly khai kinh thành, ta sẽ bảo người đưa Tiểu Yêu lên trên đảo.”

”Nguyệt Quỳnh, vậy còn ngươi?” Lê Hoa Chước hỏi.

Nguyệt Quỳnh hít vào một hơi

thật sâu, cười đến mức khiến người khác có chút không thể nhìn thấu: “Ta đi theo hắn.” Đây không phải là đánh giặc, chỉ cần đi về phía trước là sẽ đến nơi. Với việc ngủ không an ổn

ở trên đảo, không bằng

an tâm

đi theo y. Không suy nghĩ sâu xa vì sao mình lại quyết định như vậy, hắn muốn làm liền làm.

Trong phòng nhất thời lặng yên, Nguyệt Quỳnh lấy hộp gỗ đựng bảo bối của hắn, mở ra, lấy hổ vàng

cùng bạc vụn

bên trong ra, giao cho Lê Hoa Chước: “Ngươi giữ đi, dùng lúc khẩn cấp.”

”Công tử, ta cùng Hồng Hỉ quyết không rời xa ngài!” Đôi mắt Hồng Thái đỏ hoe.

Nguyệt Quỳnh lắc đầu: “Trước kia ta đã làm cho Tiểu Diệp Tử chịu nguy hiểm vì ta, suýt nữa đã làm mất tính mạng của hắn, sai lầm này, ta sẽ không tái phạm. Ta biết các ngươi lo lắng cho ta. Nếu sự thành, ta sẽ đi tìm các ngươi; nếu sự bại, ta cũng sẽ đi tìm các ngươi, các ngươi yên tâm, ta sẽ sống sót trở về.” Cùng Nghiêm Sát sống sót đi tìm các ngươi.

”Công tử. . . . .” Hồng Hỉ Hồng Thái vội vã muốn nói cái gì nữa, nhưng Nguyệt Quỳnh tâm ý đã quyết. Hắn kéo Hồng Hỉ Hồng Thái xuống, thấp giọng nói: “Mấy năm nay, các ngươi

đã vất vả rồi.”

”Công tử, ngài đừng nói như vậy.” Giọng nói của hai người trở nên nghẹn ngào.

Lê Hoa Chước lên tiếng nói trước khi Nguyệt Quỳnh mở miệng: “Ngươi đừng nói gì cả. Ta chờ

ngươi cùng Vương gia bình an đến tìm chúng ta, ngươi một ngày không đến, chúng ta sẽ chờ một ngày, một năm không đến, chúng ta sẽ chờ một năm, vĩnh viễn đợi chờ.”

Nguyệt Quỳnh nở nụ cười: “Cảm giác đó rất hảo.”

Bốn người đều sắp khóc, chỉ có Nguyệt Quỳnh vẫn thản nhiên cười, do dự một chút, hắn nói: “Hồng Hỉ Hồng Thái, đi

mua

cho ta chút son bột nước, bút vẽ lông mày. Mua thêm một bộ hồng thường

[y phục màu đỏ].”

Hồng Hỉ Hồng Thái sửng sốt, nhưng vẫn lập tức nói: “Chúng ta đi ngay!” Không hỏi công tử muốn những thứ này để làm gì, hai người liền xoay người chạy đi.

Lúc này, Lê Hoa Chước tiến lên ôm chặt lấy hắn, khàn giọng nói: “Nguyệt Quỳnh, thực xin lỗi. . . . .” Trong thanh âm là sự hối lỗi sâu đậm.

Nguyệt Quỳnh cười, vỗ vỗ hắn: “Sao lại nói thực xin lỗi với ta? Mấy năm nay nếu không có ngươi mỗi ngày đến tìm ta nói chuyện phiếm, An Bảo thường lén mua tiểu thực

[thức ăn vặt]

cho ta, ta nhất định sẽ buồn chán đến mức tóc bạc phơ.” Sau đó, hắn nhỏ giọng nói: “Chờ ta trở lại uống

rượu mừng của

ngươi cùng An Bảo.”

”Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước ngạc nhiên đẩy đối phương ra, An Bảo cũng ngây dại.

Trên mặt

Nguyệt Quỳnh hiện lên vẻ đắc ý: “Ta đã làm cha của một tiểu hài tử,

trên cổ

An Bảo thường xuất hiện những điểm đỏ, ngươi cho là có thể

lừa gạt ta?”

Lê Hoa Chước nheo mắt lại, khẽ đánh

Nguyệt Quỳnh một quyền, cười mắng: “Ta cũng không biết ngươi khi nào đã trở nên giảo hoạt

như thế.”

”Con người dù sao cũng phải có lúc thông minh.” Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ cười đến thoải mái

như thế.

Trên mặt

Lê Hoa Chước hiện lên vẻ không có hảo ý, chậm rãi hỏi: “Nga? Vậy chừng nào ta đây mới được uống

rượu mừng của

ngươi cùng Vương gia?”

Nụ cười trên mặt

Nguyệt Quỳnh lập tức biến mất, lắp bắp nói: “Ta, nam tử cùng nam tử, sao lại có thể thành thân. . .”

Lê Hoa Chước tiến lên từng bước: “Chẳng lẽ ta cùng An Bảo không phải là nam tử?”

Nguyệt Quỳnh lui về sau vài bước: “Ta, ta cùng Nghiêm Sát, không cần, thành thân.”

Lê Hoa Chước lại tiến thêm vài bước: “Ngươi nói như vậy?”

Nguyệt Quỳnh vươn cổ lên: “Ta nói như vậy!” Chưa bao giờ từng

kiên cường

như thế.

Lê Hoa Chước cười nhẹ: “An Bảo, chúng ta liền mỏi mắt mong chờ, xem Nguyệt Quỳnh cùng Vương gia rốt cuộc có thể thành thân

hay không.”

An Bảo cười nhẹ, mặt Nguyệt Quỳnh phát sốt: “Sẽ không!” Thành thân? Rất, rất mất mặt!

Sau khi

Hồng Hỉ Hồng Thái trở về, Hoa Chước An Bảo đã không còn ở phòng trong. Giao những vật kia cho công tử, hai người trầm mặc lui ra. Nhìn

khuôn mặt trong

gương đồng, Nguyệt Quỳnh thất thần.

Đứng ở sân tập, Nghiêm Sát kiểm duyệt binh mã của mình

một lần

cuối. Toàn bộ những người đứng phía sau đều là bộ hạ trung thành và tận tâm của y: Lý Hưu, Chu Công Thăng, Từ Khai Viễn, Hùng Kỉ Uông, Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu. . . . . Thậm chí ngay cả quản gia Nghiêm Bình cũng đến đây.

Bầu không khí nơi đây trang nghiêm và ngưng trọng, mang theo sát khí nồng đậm. Năm vạn binh mã đang duyệt binh dưới đài chính là

binh mã

bên ngoài của

Nghiêm Sát, cũng chính là đội binh mã tinh nhuệ nhất dưới tay y. Năm vạn người đông nghìn nghịt đứng ở nơi đó, gió lạnh tháng ba cũng không thể thổi tan

tâm huyết

không ngừng tuôn trào của bọn họ.

Nghiêm Sát đã quyết định bí mật xuất binh đến Võ Di. An vương Dương Tư Khải trước khi đi đã phân phó

phụ tá của hắn, một khi tình huống có biến, bọn họ liền nghe theo sự điều động của Nghiêm Sát. Như vậy

dưới tay

Nghiêm Sát không chỉ có mười bốn vạn binh mã của mình, mà còn có

chín vạn binh mã trên tay

Dương Tư Khải, tổng cộng là hai mươi ba vạn binh mã. Hơn nữa Hằng vương Giang Di quá cố cũng có sáu vạn, ước chừng có gần ba mươi vạn binh mã.

Dù là Nghiêm Sát, hay Dương Tư Khải, Giang Bùi Chiêu, mấy năm này đều lén chiêu binh mãi mã, đề phòng ngày này. Tề vương Giải Ứng Tông báo với triều đình là mình có

sáu vạn binh mã, bất quá ai lại tin tưởng? Trong tay hắn ít nhất cũng có mười lăm vạn binh mã, còn trên tay Cổ Niên thì có ba mươi vạn binh mã cộng thêm tám vạn cấm quân. Ba mươi vạn đối địch với năm mươi bảy vạn, phần thắng khó dò.

Hai tay khoanh sau lưng, Nghiêm Sát cao giọng nói: “Nếu có một ngày nào đó, muốn các ngươi ra sa trường, các ngươi có sợ không!”

Năm vạn người cùng hô lớn: “Thề sống chết đi theo Vương gia!” Tiếng la vang vọng khắp chân trời.

”Nếu có kẻ nào đó muốn đoạt thê và tử của các ngươi, các ngươi làm thế nào ?!”

”Sát! Sát! Sát!”

Tiếng “sát” rung trời, Chu Công Thăng hai tay dâng lên một chén rượu, năm vạn người mỗi người cũng cầm một chén rượu. Nghiêm Sát ngửa đầu uống hết, ném vỡ

bát rượu. Năm vạn người cũng ngửa đầu uống hết, tiếng vỡ nát rung trời.

Tại thời điểm này, có người cước bộ vội vàng đi đến

bên cạnh

Nghiêm Sát, thấp giọng nói nói mấy câu, Nghiêm Sát đột nhiên quay đầu, chỉ thấy ở cửa sân tập có một người không nên cũng không thể xuất hiện tại đây đang đứng. Những người khác đều nhìn theo, kinh lăng

[kinh ngạc đến ngây người]

tại chỗ.

Lục mâu ám trầm, Nghiêm Sát gật nhẹ, kẻ kia vội vàng chạy về, phân phó lính gác tả hữu cho vào. Người vừa đến mặc một thân

nghê thường

đỏ thẫm, ôm trong lòng một tiểu oa nhi đáng yêu đội mũ lão hổ. Tiểu oa nhi hôm nay rất ngoan, nhiều kẻ đằng đằng sát khí đứng gần đấy như vậy,

nó cũng không chút e ngại, ngược lại còn tò mò ngó đông ngó tay.

Nhìn thấy người quen, nó đưa tay muốn ôm. Hàm Nghiêm Sát buộc chặt, cho tới bây giờ ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi gương mặt của người đang ôm tiểu oa nhi trong lòng. Những người đứng trên đài duyệt binh, không người nào không nhìn chằm chằm vào gương mặt người vừa tới, vì trang dung[gương mặt trang điểm]

quỷ dị kia.

Giao tiểu hài tử cho Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xoay người nhìn về phía binh sĩ đông nghìn nghịt, không bị loại tình cảnh này dọa sợ đến mức run rẩy, ngược lại còn bình tĩnh

dị thường. Mái tóc đen nhánh, chỉ dùng một cây trâm gỗ đào buộc lại phân nửa khẽ bay bay trong gió lạnh,

nam tử

này luôn sợ lạnh, nhưng lúc này đây, trên thái dương hắn đã lấm tấm

mồ hôi. Nghê thường màu đỏ, những tia sáng kỳ dị phát ra từ hắn khiến gương mặt càng thêm quỷ dị.

Trên gương mặt trắng như tờ giấy là quỷ phù

màu đỏ,

răng nanh

màu đen dọc theo khóe miệng kéo dài đến lỗ tai, bên mắt phải có một giọt lệ

màu vàng, hình như là

nước mắt của

quỷ thần, có người nhận ra hắn

là ai, biểu tình liền kinh biến.

Thản nhiên nhìn lướt qua

năm vạn binh mã tràn

ngập sát khí, người vừa đến khẽ cười, gương mặt trông giống như quỷ kia càng thêm khϊếp người. Ánh mắt hắn mờ ảo, tựa hồ thứ đang nhìn không phải là binh mã phía dưới mà là

chiến quỷ đang đến từ phía

xa. Nhìn xa xăm như vậy một hồi, hắn mở miệng: “Chu mưu sĩ có biết đánh trống không?”

”Có.” Chu Công Thăng đứng phía sau hắn, cung kính hành lễ.

“Có biết ‘Quỷ Khóc’ không?”

”. . . . . . Biết.”

”Có thể thỉnh Chu mưu sĩ đánh trống cho ta?” Hắn chỉ có một cánh tay, thật sự bất tiện.

”Tại hạ hân hạnh.” Chu Công Thăng đi đến trước cái trống, xoa nó lại, sau đó bước

lên. Cầm lấy

dùi trống

hai bên, tay không khống chế được mà run rẩy.

Sau khi người đứng phía trước hơi gật đầu,

dùi trống

trong tay

Chu Công Thăng gõ xuống. Toàn bộ binh sĩ lui về phía sau, lưu lại sân tập cho kẻ đột nhiên xuất hiện kia.

”Đông.”

”Đông.”

”Đông.”

Thêm Bình Luận