Chương 50
Trong phòng cực kỳ ấm áp, Nghiêm Sát chỉ mặc một kiện áo choàng ngắn, vắt bố khăn, chà lau thân thể của người đang mê man nằm trên giường một lần cuối, nhất là nơi vừa bị thương tổn nặng. Lau xong, y lại thay xiêm y nhẹ nhàng sạch sẽ cho người nọ, rồi mới ôm lấy hắn.
“Tiến vào.”
Hồng Hỉ Hồng Thái đi vào, theo bọn họ vào còn có Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỉ Uông, Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng, Hoa Chước An Bảo cùng với Nghiêm Thiết, Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân vừa nghe thấy tin tức mà đến, còn có quản gia Nghiêm Bình. Có thể nói phàm là thân tín của Nghiêm Sát
ở Giang Lăng đều đến đây. Sau khi tiến vào, bọn họ liền quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia!”
“Các ngươi cũng đã vất vả, đứng lên.” Tỏ ý bảo Hồng Hỉ
Hồng Thái đổi đệm chăn, Nghiêm Sát hạ lệnh, “Lập tức tống xuất thϊếp đầy tháng, Nghiêm Bình, bố trí vương phủ.”
“Vâng ạ, Vương gia!”
Nghiêm Bình đưa mắt nhìn tiểu thế tử đang nằm trong chiếc giường nhỏ, vui vẻ chạy đi.
Hồng Hỉ Hồng Thái tay chân lưu loát đổi đệm chăn mới, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh đặt nhẹ lên giường, đắp chăn cho hắn, rồi phát ra mệnh lệnh thứ hai: “Nghiêm Thiết, chọn lựa tử sĩ bảo hộ thế tử.”
“Vâng!”
Nghiêm Thiết đưa mắt nhìn tiểu thế tử vài cái, vừa chạy vừa kích động gào to.
“Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng, sữa hổ có chưa?”
“Bẩm Vương gia, bốn con hổ mẹ có một con ba ngày trước vừa mới sinh hổ con, sữa thực đủ. Còn có một con vài ngày nữa sẽ sinh, sẽ không thiếu sữa của thế tử điện hạ.”
“Bảo bọn họ đi lấy sữa đi, khi tiểu yêu đói bụng sẽ uống.”
“Vâng!”
Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng đưa mắt nhìn tiểu thế tử cả chục lần, mới chịu chạy đi.
“Vương gia, ” Lí Hưu lên tiếng, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, “Đây. . . . . .” Trên tờ giấy dày đặc
chữ, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Khế ước” thực to.
“Thêm vài điều nữa.”
Lí Hưu sửng sốt, Vương gia làm thật a.
Hùng Kỉ Uông nhìn Vương gia, lại nhìn nhìn Nguyệt Quỳnh, rồi đưa mắt nhìn chiếc giường nhỏ kia, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng: “Vương gia, ngài còn chưa đặt tên cho tiểu thế tử, này nên để cho Lí Hưu cùng Công Thăng hảo hảo cân nhắc.”
Nghiêm Sát đi đến bên chiếc giường nhỏ, chăm chú nhìn hài tử nằm trên giường, hài tử của y, hài tử Nguyệt Quỳnh sinh hạ vì y. “Gọi là Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu.”
“A? !” Tất cả mọi người đều choáng váng, Vương gia không phải là làm thật chứ.
Có người gõ cửa, mọi người quay lại nhìn, Nghiêm Bình vừa mới rời đi đã quay lại, bất quá trái ngược với vẻ mặt vui sướиɠ kích động ban nãy, sắc mặt hắn nhìn sao cũng không tốt, thậm chí còn có chút trắng nhợt.
“Vương gia. . . . . .” Miệng Nghiêm Bình hơi run lên, “Công chúa. . . . . . Sinh.”
“A! Công chúa!” Hùng Kỉ Uông vỗ đùi mình một cái, “Ta nói đã quên cái chuyện gì, cứ nghĩ mãi! Nghiêm Bình, công chúa sinh ra nam hay nữ?”
Miệng Nghiêm Bình càng run rẩy lợi hại hơn, lắp bắp nói: “Vương gia. . . . . . Công chúa. . . . . . Sinh, yêu quái. . . . . .”
“Bá!” Mọi người đồng loại nhìn về phía hài tử nằm trên chiếc giường nhỏ.
Nghiêm Bình liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: “Chính là, là yêu quái thật. . . . . .”
. . . . . . . . .
Nguyệt Quỳnh bị đau mà tỉnh dậy, nhưng hắn lại hình như là bị đói mà tỉnh, nhưng tựa hồ là bị khát mà tỉnh. Cảm giác đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại chính là đau, cảm giác thứ hai là đói, cảm giác thứ ba là khát. Khoảnh khắc hắn vừa mở
mắt ra, liền có người nâng hắn dậy, tiếp theo một chén thuốc đen tuyền nhanh chóng được uy vào miệng hắn, khi hắn cảm thấy đắng đến mức phải nhíu mày, một chén nước phong đường lại tiếp tục đưa đến miệng, sau đó là từng muỗng từng muỗng cháo, làm cho hắn ngay cả công phu nói chuyện cũng không có.
Đôi mắt to nhìn nhìn đối phương, Nguyệt Quỳnh tránh đi muỗng cháo tiếp theo: “Nước.” Lập tức, một chén nước phong đường liền tiến đến bên miệng hắn, Nguyệt Quỳnh ừng ực ừng ực uống hết.
“Uống nữa không?”
“Đủ rồi.”
Mới vừa nói xong, cháo lại uy đến. Nguyệt Quỳnh không có cự tuyệt, hắn cả người đều đau, thật sự không còn khí lực để cự tuyệt, coi như bầu trời hạ ngân phiếu xuống đi, dù sao cũng đã hạ vài lần, hắn cũng quen rồi.
Ăn hết một chén đầy cháo tổ yến, lại uống thêm một chén nhân sâm canh gà, Nguyệt Quỳnh ăn uống no đủ, thể lực không chống đỡ nổi nữa lại ngủ thϊếp đi. Kẻ vẫn canh giữ bên người hắn đem nửa bát cháo hắn chừa lại nuốt vào bụng, lấy thư qua, lật vài tờ rồi tiếp tục xem. Vừa mới lật qua một tờ, trong phòng liền vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh, y buông thư, đi qua nhìn. Chiếc giường nhỏ được đặt ở một nơi cách y không xa, y chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến hài tử.
Lê Hoa Chước kéo đũng quần của hài tử ra, nướ© ŧıểυ. An Bảo đem tã sạch sẽ đến, Lê Hoa Chước thay cho nó, lại dỗ một hồi, lúc này hài tử mới ngừng khóc. Hồng Hỉ lấy sữa hổ đến, Lê Hoa Chước ôm lấy hài tử, cùng Hồng Hỉ dùng muỗng trúc uy đứa nhỏ uống sữa hổ. Từ hôm nay trở đi, Lê Hoa Chước cùng An Bảo chính thức thăng nhiệm thành “vυ" em” của Lệ vương thế tử Nghiêm Tiểu Yêu, đây là chuyện mà Nguyệt Quỳnh đã đáp ứng trước khi sinh, Nghiêm Sát cũng không phản đối gì.
Tiểu Yêu ăn rất khỏe, nó mới vừa sinh hạ ước chừng đã nặng năm cân (cổ đại là tám lạng nửa cân), cánh tay và chân nhỏ nhắn nhưng cực kỳ rắn chắc, vừa nhìn liền biết được quyền cước nó luyện trong bụng cha nó có bao nhiêu hảo, mỗi lần nó đều muốn uống hết một chén sữa hổ lớn. May mắn là thân thể bốn con hổ mẹ Nghiêm Thiết bắt được phi thường cường tráng, hơn nữa thịt cá hầu hạ cả ngày, sữa của hổ mẹ không chỉ đủ cho Tiểu Yêu uống, mà uy hổ con của nó uống vẫn còn dư.
Uống no rồi, cho dù là một ngụm Tiểu Yêu cũng không uống nữa. Lê Hoa Chước rất thuần thục làm cho Tiểu Yêu ợ ra, sau đó thả nó trở lại tiểu giường. Đến buổi tối, vì không muốn quấy rầy Nguyệt Quỳnh nghỉ ngơi, hắn đem Tiểu Yêu ôm vào trong phòng mình, tối hôm qua hắn cùng An Bảo đã chuyển đến trong viện Nguyệt Quỳnh. May mắn Vương gia đã đồng ý cho hắn cùng An Bảo chiếu cố Tiểu Yêu, bằng không hắn cũng không yên tâm đem Tiểu Yêu giao cho người khác chiếu cố.
Bất quá có một việc đã làm cho tất cả mọi người khó hiểu. Từ khi Tiểu Yêu sinh ra, Nghiêm Sát chưa từng ôm nó. Mọi người cũng không dám hỏi, không ai hoài nghi lòng yêu thương cùng chờ đợi của Vương gia đối với Tiểu Yêu, bằng không trong phòng đã không có chiếc giường nhỏ, võng, nôi. . . . . . Nhưng sao Vương gia lại không ôm Tiểu Yêu a?
Gương mặt của hài tử còn chưa nẩy nở, cũng chưa có mở mắt, trước mắt vẫn nhìn không ra hài tử giống ai. Bất quá khi nhìn gương mặt say ngủ của hài tử, tạm thời không phát hiện chỗ nào giống Nghiêm Sát, cũng không phát hiện chỗ nào giống Nguyệt Quỳnh, khiến Hùng Kỉ Uông thẳng nói thầm trong lòng, hài tử này giống ai a.
Đến khi bầu trời tối đen, Nguyệt Quỳnh lại tỉnh dậy, trên người vẫn vô cùng đau đớn, Nghiêm Sát uy hắn uống thuốc, ăn cháo. Bụng no rồi, Nguyệt Quỳnh thật cẩn thận nhìn bốn phía: “Tiểu Yêu đâu?”
Nghiêm Sát đưa mắt nhìn Lê Hoa Chước, Lê Hoa Chước liền ôm hài tử đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy hài tử, Nguyệt Quỳnh suýt nữa rơi lệ, hình dạng tiểu yêu là dạng người, không có dư ra hai cái sừng, một con mắt.
“Đây là tiểu yêu a. . . . . .” Tay trái nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé của hài tử, Nguyệt Quỳnh rất kích động, “Tiểu yêu quái hồ đồ ngươi, may mắn đã bình an sinh hạ ngươi ra.” Lê Hoa Chước cùng An Bảo đứng ở một bên suýt nữa cười ra tiếng. Nghiêm Sát phất tay, hai người lặng lẽ lui ra ngoài.
Nhìn chằm chằm hài tử một hồi, Nguyệt Quỳnh giương mắt, trong mắt ngập đầy vui sướиɠ. Lục mâu nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy. Sau đó một gương mặt ập đến, miệng Nguyệt Quỳnh lại bị râu đâm.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch thình thịch. . . . . .
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, khác với những nụ hôn kịch liệt trước kia, lúc này Nghiêm Sát hôn thật sự bình thản, tuy rằng bộ râu cứng mấy ngày chưa cắt của y đâm cho miệng Nguyệt Quỳnh sưng đỏ, nhưng nụ hôn này lại suýt chút nữa hôn đến mức
đem tâm Nguyệt Quỳnh nhảy ra ngoài. Buông Nguyệt Quỳnh ra, Nghiêm Sát hô hấp không chút rối loạn, rất bình tĩnh, nhưng Nguyệt Quỳnh lại không giống vậy, không nói đến việc thở gấp một cách lợi hại, mặt hắn lại đỏ như một trái táo chín.
“Tiến vào.”
Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái tiến vào. Hoa Chước ôm Tiểu Yêu đi, Hồng Hỉ cầm xiêm y sạch sẽ, Hồng Thái nâng bồn gỗ bốc đầy khí nóng vào. Màn buông, Nghiêm Sát chà lau nơi còn đang xuất huyết của Nguyệt Quỳnh, cũng thay xiêm y khô mát cho hắn, sau đó mới thoát y lên giường.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có hai người, nằm trong lòng ngực dày rộng của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh hỏi: “Tiểu yêu là nam hay là nữ?” Hắn chỉ nhớ là rất đau, sau đó tiểu yêu đi ra.
“Chính là nhi tử.”
Nguyệt Quỳnh có chút thất vọng: “Sao lại không phải khuê nữ?”
“Ta thích nhi tử.”
Thình thịch, thình thịch. “Tiểu yêu. . . . . .” Không phải con của ngươi, những lời này không biết vì sao, Nguyệt Quỳnh nói không nên lời, chỉ lại nói tiếp: “Ta vẫn thích khuê nữ.”
Dù sao cũng đã là nam, Nghiêm Sát không lên tiếng trả lời nữa. Y muốn nhi tử.
“Nghiêm Sát, tên của tiểu yêu ngươi đã suy nghĩ chưa? Ta cảm thấy “Tiểu Yêu” nghe rất êm tai.”
“Nghiêm Tiểu Yêu, đợi sau khi nó lớn lên nếu nó không thích thì … đặt đại danh cho nó.”
Đôi mắt to hiện lên nét vui mừng, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, khi Nghiêm Sát nghĩ rằng hắn đã ngủ, y nghe thấy Nguyệt Quỳnh nói: “Nghiêm Sát, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã nhận Tiểu Yêu.”
Lục mâu thâm trầm, đại chưởng siết chặt: “Ngủ.”
. . . . . .
Nhìn tiểu yêu quái ngủ bên người hắn, Nguyệt Quỳnh rất tin tưởng mình đã bị nương lừa. Hài tử hoàn toàn không phải là chui ra từ rốn! Hại hắn mất mặt trước Nghiêm Sát không nói, còn suýt chút khiến cho hắn nghĩ mình khi đó là muốn thượng nhà vệ sinh, suýt nữa không biết Tiểu Yêu sinh ra. May mắn may mắn, Tiểu Yêu thuận thuận lợi lợi từ trong bụng hắn chui ra, may mắn may mắn, hắn cố ý không cho Từ đại phu một dao rạch bụng hắn, bằng không sẽ đau lắm a.
“Nghiêm Sát.”
Người đang ngồi bên giường đọc sách buông thư xuống.
“Công chúa. . . . . . đã sinh chưa?”
Lục mắt lạnh lùng, Nguyệt Quỳnh vội nói tiếp: “Ta đã sinh, công chúa cũng nên sinh rồi, không biết là nam hay nữ.”
“Chính là yêu quái.”
“A?” Đôi mắt to mở lớn hơn nữa, “Công chúa cũng sinh tiểu yêu quái?”
Gì mà kêu “cũng”, Nghiêm Sát trừng mắt nhìn thẳng Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh rủ mắt nhìn tiểu yêu quái. Qua một lúc, hắn nghe thấy Nghiêm Sát “ân” một tiếng.
“Là nam hay nữ?” Tốt nhất là khuê nữ.
Lục mâu sâu thẳm: “Ngươi dụng tâm cho nàng, nàng cùng ngươi có quan hệ sao?”
Nguyệt Quỳnh rõ ràng giật mình một cái, cúi đầu nói: “Nàng thực đáng thương. . . . . . Có hài tử, vậy nên, được rồi.”
Ngón tay thô ráp nâng cằm Nguyệt Quỳnh lên, không được trốn tránh y, Nguyệt Quỳnh khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. “Công chúa sinh hạ nam hay nữ, sống hay chết, là người hay yêu đều không liên quan đến ngươi. Còn nghĩ ngợi lo lắng đến những kẻ không liên quan, ta sẽ đưa Tiểu Yêu đi.”
“Không được đưa Tiểu Yêu đi!” Thân thể nguyên bản còn có chút run run nháy mắt trở nên căng thẳng, công tử lớn mật còn đưa hai tay chống vào hông.
“Không được nhắc đến công chúa nữa!” Buông Nguyệt Quỳnh ra, Nghiêm Sát hạ lệnh, “Ngủ!”
“Ta không buồn ngủ.”
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ!”
Nhắm mắt lại, khuôn mặt Nguyệt Quỳnh dán lên mặt Tiểu Yêu, hài tử mà công chúa sinh hạ là yêu quái thật hay là yêu quái giả? Hắn có cảm giác không tốt.
“Ngủ!”
“Ngủ.”
Ngửi thấy mùi sữa trên người hài tử, Nguyệt Quỳnh chỉ chốc lát liền ngủ thϊếp đi. Ngón tay thô ráp vén sợi tóc trên mặt hắn lên, mu bàn tay cực kỳ nhẹ nhàng, khẽ cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của Tiểu Yêu, sợ làm nó bị thương.