Chương 43
Nằm trên chiếc giường lớn của chính mình, Nguyệt Quỳnh hưng phấn mà lăn tới lăn lui. Đệm chăn được phơi nắng đến mức vô cùng mềm mại, khô mát, nằm thật thoải mái. Hoa Chước đặt cho hắn một chiếc giường mới, có thể nằm đến ba hắn. Hoa Chước nói, chờ hài tử xuất thế, phải ngủ cùng hắn, giường lớn một chút tốt hơn, như vậy sau này hài tử sẽ không bị ngã xuống giường.
Sờ sờ cái bụng đã năm tháng, Nguyệt Quỳnh cười đến mức không khép miệng lại được, không biết tiểu yêu quái bộ dạng như thế nào, nếu có thể là một tiểu khuê nữ thì tốt, hắn muốn dạy nàng khiêu vũ, chăm sóc, bảo hộ tốt cho nàng! ! . Ai nha, hắn không phải lấy chồng nhưng muốn học nữ hồng
[may vá], nhìn hài tử mặc xiêm y do chính mình may, hạnh phúc biết bao a.
Không biết khi xưa nương hoài hắn có phải cũng mang tâm tình như vậy hay không? Vừa chờ mong, lại sợ hãi, sợ hãi bộ dạng hài tử không khỏe mạnh, sợ đau đớn khi hài tử xuất thế. Không nghĩ rằng chính mình cư nhiên sẽ có ngày làm nương, tiểu yêu quái này thật sự là rất hồ đồ.
Ôm tấm chăn mềm mại, Nguyệt Quỳnh ngáp hai cái. Hắn nên ngủ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng: “Tiểu yêu, ngươi cũng nên ngủ, không cần luyện quyền cước ở trong bụng cha.” Sờ soạng một hồi, tiểu yêu quái trong bụng thành thật nằm yên. Nguyệt Quỳnh liền thỏa mãn lại ngáp một cái, ngủ.
Ngủ a ngủ a, Nguyệt Quỳnh mơ thấy hắn ôm trong lòng một tiểu yêu quái có cái đuôi hổ thật dài. Tập trung nhìn, hắn liền hoảng sợ, tiểu yêu quái có một đôi lục mâu thâm trầm, khuôn mặt nho nhỏ thế nhưng lại có râu! Tiểu yêu quái ôm hắn, không ngừng lấy râu đâm hắn, đâm đến mức cả mặt hắn đều đau.
“Uống!”
Nguyệt Quỳnh bị giấc mộng làm cho tỉnh lại, ra một thân mồ hôi. A! Sao lại có người đang ôm lấy mặt hắn! Miệng bị chiếm lấy, không chừa chút kẽ hở, y phục không biết đã bị cởi từ lúc nào, hắn không có mặc quần! Thấy đối phương bày ra tư thế chuẩn bị “cường bạo” hắn, Nguyệt Quỳnh dùng tay trái liều mạng đẩy, lớn mật đến mức ngay cả chân cũng dùng đến. Đẩy, đẩy không ra; đá, đá không nhúc nhích; hắn cắn.
Cuối cùng cũng có được tự do, kẻ bị cự tuyệt hiển nhiên thực sinh khí. Nguyệt Quỳnh vội vàng chui từ dưới thân y ra, kéo chăn quấn lấy thân thể trần trụi của mình, thở hổn hển.
“Ngươi không thể chạm vào ta!”
“Ta không thể?”
Kẻ cũng trần trụi như hắn liền đến gần.
“Hồng Hỉ Hồng Thái!”
“Bọn họ đã bất tỉnh.”
“Hoa Chước An Bảo!”
“Bọn họ cũng bị bất tỉnh.”
Không xong.
Xem xét chung quanh, bên giường bị thân thể to lớn của người này ngăn chận, với thân thủ hiện tại của hắn, rất khó thoát ra được. Đại chưởng duỗi ra, kéo hắn qua, chòm râu thường đâm hắn liền hạ xuống.
“Ngô ngô ngô. . . . . .” Ta đã không còn là công tử của ngươi!
Bộ râu rơi xuống trên cổ hắn, Nguyệt Quỳnh vội vàng nói: “Ta không phải công tử của ngươi! Ngươi, ngô! Aha. . . . . . Ngươi không thể, chạm vào ta. . . . . .”
“Ta không thể?”
Một người cường tráng giống như ngọn núi nhỏ đem hắn đặt dưới thân, tách hai chân hắn ra, chuẩn bị cầm thương lên ngựa.
“Từ từ!” Nguyệt Quỳnh đè tay đối phương lại, “Nghiêm Sát, ta có chuyện, nói với ngươi, rất trọng yếu, ngươi chờ đã.” Nghiêm Sát nhìn hắn một hồi, thu thương thối lui. Nguyệt Quỳnh nhanh chóng rút chân ra, lấy chăn che bụng mình lại.
“Chuyện gì.”
Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Ân, ngươi, sao lại đến đây.” Hắn cùng y không phải sẽ không tái kiến sao? Bóng đêm khiến bọn họ không thấy rõ gương mặt của nhau, đối phương xuống giường thắp nến. Thân ảnh cường tráng như ngọn núi vô cùng quen thuộc tinh tường rơi vào trong mắt, đầu Nguyệt Quỳnh choáng váng, trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm. Người kia thân thể trần trụi thắp nến xong, thoải mái trở lại trên giường, lợi khí
[vũ khí sắc bén]
giữa hai chân vẫn đang bừng bừng phấn chấn, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy, da đầu liền run lên. Nếu định xông tới, tiểu yêu của hắn sẽ chết mất.
Không dám nhìn nữa, Nguyệt Quỳnh lại hỏi: “Ngươi, ngô, sao lại đến đây?”
“Tiện đường.”
A? Sao lại chính xác vừa lúc hắn đến đây?
Nguyệt Quỳnh che kỹ bụng: “Ta đã không phải là. . . . . .”
“Ta muốn ngươi hay không không có liên quan với chuyện ngươi không phải là nam sủng của ta.” Một câu chặn chết Nguyệt Quỳnh.
Nguyệt Quỳnh khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, thấy đối phương lại đến gần, hắn nhanh chóng vươn tay trái ngăn lại. “Nghiêm, Nghiêm Sát, cái kia, ta, có chuyện, này, ngươi hiện tại, không thể muốn ta.”
“Lý do.”
Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, dưới ánh nhìn chằm chằm từ lục mâu của đối phương, hắn khẽ cắn môi. Xốc chăn lên, lộ ra cái bụng béo tròn trịa của mình. Đây là lý do.
“Là bởi vì ngươi béo?” Nghiêm Sát làm ra vẻ lại áp đảo hắn.
“Không phải!” Nguyệt Quỳnh khẩn trương đến mức không biết nói như thế nào cho phải, người này có thể tin hắn hay không?
“Ta, ta không phải là béo . . . . . .” Nguyệt Quỳnh một tay che bụng mình, “Ta, trong bụng. . . . . . Có một, có một. . . . . . Tiểu yêu quái, cho nên ngươi không thể muốn ta.”
Lục mâu nháy mắt trở nên sâu thẳm. Nguyệt Quỳnh lui về phía sau, chưa quên người này không cho phép bất cứ kẻ nào sinh hạ hài tử của y, nhưng vấn đề là . . . . .”Đây không phải hài tử của ngươi. Ta không có khả năng mang thai. Lại như thế này là bởi vì, đây là một tiểu yêu quái hồ đồ, chưa thấy rõ ta là nam tử đã chạy đến đầu thai trong bụng ta. Nó không phải hài tử của ngươi, ngươi không được thương tổn nó.”
“Không được?”
Núi nhỏ đến gần, Nguyệt Quỳnh sợ đến mức kêu la: “Gϊếŧ ta ta cũng không uống thuốc sẩy thai, ngươi không được thương tổn tiểu yêu quái, nó là hài tử của ta!” Đại chưởng duỗi ra, bộ râu dán lên trán hắn, Nguyệt Quỳnh không ngừng kêu “ngô ngô ngô”: không được thương tổn tiểu yêu quái của ta.
Đâm khắp mặt Nguyệt Quỳnh một lần, Nghiêm Sát tiếp tục đâm cổ hắn, đâm lên ngực hắn, Nguyệt Quỳnh sắp bị dọa chết : “Nghiêm Sát, không cần thương tổn tiểu yêu quái, ta là nam tử, không thể có thai, nó quả thật chỉ là tiểu yêu quái chạy nhầm nơi thôi.”
Chòm râu đang đâm hắn dừng lại, Nguyệt Quỳnh sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Đại chưởng của y đặt trên bụng hắn thực lâu, Nguyệt Quỳnh sợ đến mức không dám hé răng, thầm khẩn cầu trong lòng mong người này sẽ buông tha tiểu yêu quái của hắn.
“Mấy tháng?”
“Năm tháng.”
Người này sẽ lưu lại tiểu yêu quái của hắn, sẽ thế.
“Năm tháng. . . . . . Vậy là khi còn ở trong phủ ngươi đã có, thế sao Khai Viễn không phát hiện?”
Ta làm sao biết. “Hẳn là, là do tiểu yêu quái, làm pháp thuật.”
“Là nam hay là nữ?”
“Ta không cho đại phu nói, chờ đến lúc sinh mới có kinh hỉ.” Nguyệt Quỳnh đè lại bàn tay Nghiêm Sát không ngừng sờ bụng hắn, khiến da hắn đau. “Nghiêm Sát, lưu lại tiểu yêu quái này.”
“Ngươi lấy gì đổi nó?” Lục mâu đang nhìn chằm chằm bụng hắn khẽ lóe sáng.
“Đổi?” Lấy gì đổi, hắn không có bạc, “Hồng Thái, hình như, còn có một thỏi mỹ kim.”
“Ta thiếu bạc?”
Không thiếu, vậy sao ngươi lại cắt xén bạc của ta? “Vậy, ngươi nói đi.”
Nghiêm Sát đứng thẳng dậy: “Cách ngày ngươi sinh hạ yêu quái này còn ít nhất bốn tháng, ta nghĩ muốn.”
Nghĩ muốn cái gì mà lâu như thế? Trực giác của Nguyệt Quỳnh cảm thấy nguy hiểm. Chỉ thấy Nghiêm Sát lại áp chế thân thể, hắn kinh hô, người này thế nhưng lại hôn lên bụng hắn, y không sợ tiểu yêu quái này?
“Ngô. . . . . .” Nguyệt Quỳnh đá đá chân, “Ngươi không thể muốn ta.”
“Ta không gây thương tổn nó.” Liếʍ bụng Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát tách hai chân hắn ra.
“Không được, ngươi sẽ làm nó bị thương.”
“Nó là yêu quái, sao lại có thể dễ dàng bị thương như thế.” Trực tiếp chặn miệng Nguyệt Quỳnh lại, ngón tay của Nghiêm Sát dây dưa nơi động khẩu trơn mềm. Bên trong đã không có ruột dê, bất quá nơi được ruột dê làm dịu nhiều năm qua cho dù không có ruột dê, cũng vẫn trơn mềm như cũ.
“Ngô!” Nguyệt Quỳnh bị khơi mào *** lại thực sợ hãi, sợ Nghiêm Sát tổn thương tiểu yêu quái của hắn. Đầu ngón tay thô ráp thong thả ra vào trong cơ thể hắn, chầm chậm chầm chậm, Nguyệt Quỳnh vẫn không yên tâm, ngược lại càng khẩn trương, chỉ sợ Nghiêm Sát tổn thương tiểu yêu quái của hắn. Rút đầu ngón tay ướt sũng ra, Nghiêm Sát cầm thương lên ngựa. Khi cái đáng sợ gì đó tiến vào, Nguyệt Quỳnh liều mạng thở dốc, làm cho bản thân thả lỏng, tay trái càng không ngừng sờ bụng, muốn bảo tiểu yêu quái bên trong không phải sợ.
Quá trình lần hoan ái này cực kỳ thong thả, Nguyệt Quỳnh dần dần có cảm giác, thấy Nghiêm Sát tựa hồ thực sự sẽ không tổn thương tiểu yêu quái của hắn, hắn lúc này mới yên lòng. Nghiêm Sát nhìn hắn chăm chú, nhìn đến mức khiến tim hắn đập nhanh. Một bàn tay to và thô ráp nắm lấy tay phải của hắn, tay kia vuốt bụng hắn. Trận hoan ái thong thả này so với trước kia có chút bất đồng, lúc này đây, Nghiêm Sát vẫn đều đang nhìn hắn.
“A!”
Trong đầu nháy mắt trống rộng, thứ đáng sợ gì đó nhanh chóng rút ra ngoài, Nghiêm Sát tiết lên bụng hắn. Nguyệt Quỳnh không rảnh suy nghĩ y vì sao lại làm như thế, mà chỉ rêи ɾỉ một tiếng, đưa tay che mặt.
Người đã trút xuống hết kéo tay hắn ra: “Hiện tại xấu hổ đã muộn.”
Nguyệt Quỳnh rút tay ra, tiếp tục che mặt: “Tiểu yêu nhất định thấy được.”
“Nó có thể nhìn thấy cái rắm.” Nghiêm Sát xuống giường.
Nguyệt Quỳnh buông tay ra, sao lại có thể nói thô ngôn trước mặt tiểu yêu. Lệ vương thô bỉ tùy tiện choàng ngoại sam: “Nằm.” Sau đó y ra phòng ngủ. Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn nằm, còn đang ngượng ngùng, tiểu yêu sẽ không nhìn thấy đi.
Chỉ chốc lát, Nghiêm Sát đã trở lại, bưng một chậu nước ấm, cầm theo bố khăn. Chà lau sạch sẽ cho hai người, y thổi tắt ánh nến bên giường. Nguyệt Quỳnh cầm gối đầu nằm trên giường, hảo tâm nhắc nhở: “Chỉ có một cái gối đầu.” Tiếp theo, hắn bất khả tư nghị
[không thể tin được]
trừng mắt nhìn Nghiêm Sát. Nghiêm Sát đoạt lấy gối đầu của hắn!
Nằm hảo, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh vào trong lòng, làm cho hắn gối lên vai mình: “Ngủ.” Cái bụng mập mạp đυ.ng vào y, Nghiêm Sát nắm cả tay Nguyệt Quỳnh khẽ sờ.
Nhắm mắt lại, Nguyệt Quỳnh lại không ngủ được. Y sao lại thuận đường đến nơi đây? Y ngày mai sẽ đi sao? Vì sao y còn muốn bính hắn? Không phải y đã cho hắn ra khỏi phủ sao? Y có thể nào bắt hắn trở về hay không? Vạn nhất lại bị bắt trở về, “đại sự” của hắn phải tính sao đây? Phiền a, phiền a.
“Hài tử trong bụng nữ nhân kia chính là của Hoàng Thượng.”
Đầu óc Nguyệt Quỳnh đầy chuyện phiền não nhất thời không phản ứng lại kịp, đến khi hắn phản ứng lại, hắn đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Nghiêm Sát, người này nói gì? ! Nghiêm Sát chăm chú nhìn hắn, một lúc sau, y sờ lên đôi mắt Nguyệt Quỳnh: “Ngươi tựa hồ rất để ý cái nữ nhân kia.”
Ách! Thân thể Nguyệt Quỳnh liền run lên. “Nàng là công chúa, ta, nhát gan.”
“Nhát gan?” Y không nhìn ra. Nguyệt Quỳnh rũ mắt, không dám nhìn Nghiêm Sát, ánh mắt Nghiêm Sát rất sắc bén, khiến hắn hoảng hốt. Vùi đầu vào khuỷu tay Nghiêm Sát, hắn né tránh.
Nghiêm Sát ôm chặt hắn, không tiếp tục ép hỏi, mà là nói: “Phụ tử lσạи ɭυâи. Chờ lời gièm pha truyền ra, không cần ta ra tay, Hoàng Thượng cũng sẽ gϊếŧ Cổ Phi Yến diệt khẩu.”
Thân thể Nguyệt Quỳnh lại run lên, không hé răng.
“Nguyệt Quỳnh.”
Trong lòng rối loạn, hắn cúi đầu “ân” một tiếng. Công chúa làm thế nào cùng Hoàng Thượng. . . . . . Dạ dày có chút không thoải mái. “Hắn” thế nhưng đã trở nên đáng sợ như vậy.
“Ngươi nếu lại đi nghĩ chuyện của cái nữ nhân kia, ta liền bảo Khai Viễn chuẩn bị thuốc sẩy thai cho ngươi.”
“Không được!” Kẻ nhát như chuột kia nháy mắt trở nên to gan lớn mật.
Nghiêm Sát nắm lấy cằm hắn: “Nói cho ngươi, chính là để ngươi không còn để ý sự uy hϊếp của nữ nhân kia, không phải để ngươi lo lắng nàng sống chết ra sao.”
“Nàng chính là, công chúa.” Trong mắt Nguyệt Quỳnh đột nhiên toát ra một màn sương mù, lục mâu thâm thúy.
Nguyệt Quỳnh vội vàng che đậy màn sương mù trong mắt lại, lắp bắp nói: “Mỗi một khuê nữ, đều nên được người ta yêu thương che chở, nàng, tính tình xấu một chút, nhưng nàng, cũng hy vọng có người yêu thương nàng, bảo hộ nàng nha.” Vừa nói xong, hắn lại vội vàng nói: “Đây là nương ta từng nói với ta. Ta cảm thấy công chúa, thực đáng thương.”
Nghiêm Sát buông cằm hắn ra, sờ lên bụng hắn: “Người ngươi nên quan tâm chính là tiểu yêu trong bụng ngươi, mà không phải là ngoại nhân không có quan hệ gì.”
Nguyệt Quỳnh nằm xuống, gạt đi những giọt lệ sắp trào ra: “Nghiêm Sát, bảo người ta hảo hảo chiếu cố nàng đi, nói thế nào nàng cũng là công chúa, hơn nữa nàng còn có thai.”
“Ngủ.”
“Nghiêm Sát. . . . . .”
“Ngủ!”
Nghiêm Sát tức giận, Nguyệt Quỳnh vội vàng nhắm mắt lại, thuận thế chùi nước mắt lên tay áo, không dám để Nghiêm Sát phát hiện. Không nên như thế, “nàng” không nên rơi vào loại tình trạng này.
Rất lâu sau đó, Nguyệt Quỳnh tâm tình dị thường trầm trọng nghe thấy Nghiêm Sát lên tiếng: “Ta sẽ tìm hai cái thị nữ kín miệng chiếu cố nàng, chỉ cần nàng không gây phiền toái cho ta, ta sẽ không khó xử nàng.”
Trong mắt Nguyệt Quỳnh hiện lên sự cảm kích, tay trái duy nhất có thể động ôm chặt
Nghiêm Sát.
“Ngủ.”
“Ân.”
Rất nhanh, Nguyệt Quỳnh đã ngủ, sau khi hắn ngủ, Nghiêm Sát đưa tay sờ lên mặt hắn, chạm đến giọt lệ ẩm ướt mà hắn còn chưa lau, lục mâu sâu thẳm.
────