Chương 34
Ban đêm, một người xốc màn lên, Nguyệt Quỳnh đã vì y mà chừa ra khoảng trống trên giường. Thấy hắn còn chưa ngủ, người vừa đến có chút không hài lòng, nhưng chỉ hôn lên môi Nguyệt Quỳnh, hôn đến mức khiến hắn tỉnh táo, tựa hồ tâm tình của y không tồi.
Vào trong chăn, Nghiêm Sát theo thường lệ kéo Nguyệt Quỳnh vào lòng mình, ôm hắn ngủ. Tựa vào ***g ngực cứng rắn của y, Nguyệt Quỳnh cũng dần có thói quen này. Tay trái đặt nơi ngực Nghiêm Sát có thể tinh tường cảm nhận được nhịp đập trái tim của y, thình thịch thình thịch, từng nhịp đều mạnh mẽ hữu lực hơn hắn.
“Nghiêm Sát.”
“Ngủ.”
“Nàng là công chúa.”
Cằm bị nâng lên. Tay trái của Nguyệt Quỳnh khẽ nắm tay Nghiêm Sát, thở dài: “Bên phía Hoàng Thượng, ngươi định giải thích làm sao đây? Trên đời không có bức tường nào có thể chắn được gió. Trong phủ nhiều người như thế, tin tức nhất định sẽ bị truyền ra.” Lấy tay Nguyệt Quỳnh đặt lên những cọng râu vừa mới nhú trên mặt mình, Nghiêm Sát thô giọng nói: “Công chúa hoài hài tử của người khác, lục mạo
[mũ xanh = bị cắm sừng]
không minh bạch này, Hoàng Thượng giải thích cho ta thế nào?”
Nguyệt Quỳnh nhíu mày, hắn đã quên chuyện này .”Mấy tháng?”
“Hơn ba tháng.”
Hơn ba tháng, chẳng lẽ là nàng hoài thai khi còn ở trong cung sao? Nguyệt Quỳnh ngạc nhiên, công chúa đã có người thích, tại sao còn muốn gả cho Nghiêm Sát? Giương mắt, thấy Nghiêm Sát đang trừng hắn, hắn buồn bã nói: “Cho dù Hoàng Thượng biết công chúa có hài tử của người khác, hắn cũng không thể trách cứ công chúa, đó là nữ nhi duy nhất của hắn a. Chuyện này dù nói thế nào, ngươi đều đã chọc giận Hoàng Thượng. Hơn nữa. . . . . . Ngươi cũng không thể giam giữ nàng mãi.”
“Ta muốn phản, ngươi đi hay là lưu?” Nghiêm Sát lại hỏi câu này một lần nữa.
Nguyệt Quỳnh cố rút tay trái, nhưng rút không ra. Hắn nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một chữ: “Đi.” Còn không chờ hắn giải thích, hắn đã bị đặt ở dưới thân người nào đó, bị ai đó hôn một cách hung hăng.
Khi hắn sắp nghẹt thở, Nghiêm Sát đang phẫn nộ mới buông hắn ra, Nguyệt Quỳnh liếʍ liếʍ đôi môi đang run rẩy của mình, thở dốc nói: “Nếu ngươi thất bại, bất quá cũng chỉ là tử; nhưng nếu ngươi chiến thắng, làm hoàng đế, rất nhiều chuyện ngươi sẽ thân bất do kỷ. Ngươi phải lập hậu, phải nạp phi, phải cân nhắc chỗ lợi và hại trong mọi chuyện. Cạnh ngươi sẽ xuất hiện rất nhiều loại trạng huống, ngươi cũng biết, khả năng thích ứng của ta luôn luôn … có chút kém, chỉ thích hợp nơi nào đơn giản một chút. Ngô. . . . . . Ngươi không phản đương nhiên là tốt nhất, đương kim hoàng thượng coi như là minh quân.”
Nghiêm Sát sờ lên đôi mắt của Nguyệt Quỳnh, ánh mắt y u ám. Qua hồi lâu, y xoay người, thu đại chưởng lại: “Ngủ.”
“Công chúa. . . . . .”
“Chờ nàng ta sinh hạ hài tử rồi nói sau. Ngủ!”
Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ, không rõ người này có nghe lọt những gì hắn nói không. Nghĩ đến chuyện mà mình muốn làm, trong lòng Nguyệt Quỳnh loạn loạn, quyết tâm rời đi không biết khi nào đã có chút dao động. Nếu không, chờ một thời gian đi. Chờ dạ dày hắn tốt hơn đã.
Rúc vào lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ thật sự ngon. Nghiêm Sát chăm chú nhìn đỉnh giường, có chút đăm chiêu, đưa tay sờ lên bụng Nguyệt Quỳnh, có thai hai tháng, nơi này còn chưa có biến hóa rõ ràng.
. . . . . .
Duỗi người, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, vừa mở mắt liền nhìn thấy người bên cạnh còn chưa rời đi, hắn giật mình hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?” Lục mâu nổi giận, trừng lên, hắn vội vàng nói: “Trời đã sáng.” Người này không phải đến hừng đông sẽ rời đi sao? Trước đây trong phủ có lệnh cấm, y ở trong này sẽ không có ai phát hiện, nhưng hiện tại lệnh cấm đã bãi bỏ, vạn nhất Hoa Chước đến, nhìn thấy y sẽ không tốt lắm.
“Tiến vào.” Nghiêm Sát ngồi trên giường, lên tiếng. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái
đẩy cửa tiến vào, Nghiêm Sát xuống giường mặc y phục, Nguyệt Quỳnh cũng xuống giường,để Hồng Thái
giúp hắn mặc
xiêm y. Hồng Hỉ
đem điểm tâm đặt lên bàn, mở cửa sổ ra, Hồng Thái
hầu hạ Vương gia cùng công tử rửa mặt. Làm xong hết thảy, hai người lui ra, Nghiêm Sát kéo Nguyệt Quỳnh đến bên bàn dùng bữa.
Trước tiên ăn hai chén canh hạt sen, Nguyệt Quỳnh nói: “Ta cảm thấy dạ dày đã tốt hơn nhiều. Lượng cơm ăn được đều nhiều hơn trước kia.” Nói xong, hắn liền cắn một miếng bánh thịt, bụng đã thấy đói.
“Đói bụng thì bảo Hồng Hỉ Hồng Thái nấu cho ngươi ăn.” Nghiêm Sát nâng lên cái bát rất lớn được đặc chế của y, gấp cho Nguyệt Quỳnh vài món ăn.
“Hồng Hỉ
Hồng Thái mỗi ngày đều nấu nhiều món ăn đa dạng cho ta, ta cảm thấy mình béo .” Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn eo mình, “Không thể ăn nữa.”
Nghiêm Sát “rầm” một tiếng, buông bát xuống, dọa Nguyệt Quỳnh nhảy dựng. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy y lấy một phần của mỗi món ăn trên bàn bỏ vào cái bát to của mình, rồi liền đem toàn bộ thức ăn còn lại đổ vào cái chén trước mặt hắn: “Không được sót lại.”
Thật sự là quá nhiều. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, thấy Nghiêm Sát còn đang trừng hắn, hắn liền nhanh chóng cầm lấy đôi đũa, vội ăn bánh ăn canh. Người này cũng muốn uy hắn mập mạp sao? Nếu béo hắn sẽ không thể khiêu vũ. Đúng rồi, hắn đã lâu không nhảy, chờ người này đi rồi, hắn sẽ luyện tập.
Đầu ngón tay phải của Nguyệt Quỳnh có thể cử động một chút, nhưng mà bởi vì toàn bộ cánh tay phải cơ hồ không có khí lực gì, cho nên tay phải của hắn tương đối gầy yếu hơn so với tay trái. Mỗi ngày, sau khi ăn sáng xong, Hồng Hỉ hoặc Hồng Thái sẽ xoa bóp cánh tay phải cho hắn, để tay phải của hắn sẽ không trở nên càng gầy hơn. Những ngày mưa dầm, cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh sẽ lại đau nhức, Hồng Hỉ
hoặc Hồng Thái mượn thêm nhiệt diêm túi cho hắn đỡ đau, xoa bóp đương nhiên là không thể thiếu.
Ăn điểm tâm xong, sau khi xoa bóp tay phải cho công tử, Hồng Hỉ vội rời đi. Vương gia còn tại trong phòng của công tử, có vẻ sẽ không trở về, bữa trưa hắn phải làm nhiều một chút. Hôm nay trời rất đẹp, Giang Lăng tháng sáu có chút nóng, bất quá trong sân của Nguyệt Quỳnh lại rất mát mẻ, Nghiêm Sát đem đại ghế đặt ngoài sân, Nguyệt Quỳnh hơi cảm thấy nhờn nhợn gối lên bụng Nghiêm Sát, nhắm mắt dưỡng thần. Tay phải của Nghiêm Sát bao lấy tay phải Nguyệt Quỳnh, nhẹ nhàng xoa bóp, tay trái cầm binh thư. Bầu không khí giữa hai người vừa thanh bình vừa yên tĩnh, từ sau khi Nguyệt Quỳnh nhập phủ, hắn chưa từng nghĩ đến hắn còn có thể cùng Nghiêm Sát ở cạnh nhau như thế này.
“Xin hỏi có Nguyệt Quỳnh ở đây không?”
Thanh âm truyền đến từ ngoài sân, Nguyệt Quỳnh kinh ngạc mở mắt ra, trừ bỏ Hoa Chước, còn người nào tìm đến hắn? Nhớ đến Nghiêm Sát vẫn còn ở đây, Nguyệt Quỳnh đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương.
“Ngươi mau đi trốn đi!”
Lục mâu u ám không thấy đáy.
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đang ở trong tiểu táo phòng bận việc cũng đi ra. Hồng Hỉ đi đến cửa nhỏ ở góc sân dần đến đại môn, hỏi: “Là ai a?”
“Lâu Vũ.”
Nguyệt Quỳnh vừa nghe liền dùng sức đẩy Nghiêm Sát, muốn y đi trốn. Nghiêm Sát không nhúc nhích, bàn tay to ôm lấy Nguyệt Quỳnh, liếc mắt nhìn Hồng Thái một cái. Hồng Thái
liền xoay người, đi đến cửa nhỏ.
Sân của Nguyệt Quỳnh có hai cửa. Vào cửa chính còn phải qua một lối đi nhỏ, mới có thể tiến vào sân, cho nên người ở bên ngoài không thể nhìn thấy trong sân.
“Nghiêm Sát!” Nguyệt Quỳnh sắp bị dọa chết rồi. Hắn không sợ Nghiêm Sát bị Hồng Hỉ
Hồng Thái Hoa Chước An Bảo nhìn thấy, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Nghiêm Sát bị người khác nhìn thấy. Khuôn mặt dần hạ xuống, Nghiêm Sát trực tiếp ngăn chận cái miệng nhỏ của hắn.
“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô. . . . . .” Ngươi mau đi trốn a!