Chương 23
Mới vừa đi
nửa ngày, chiêu hoa công chúa nói mệt mỏi, đoàn người không thể không lại dừng lại.
Tốc độ như rùa bò làm cho người ta nóng vội, càng khiến người ta nổi trận lôi đình. Ở trong trạm dịch bị nhiều quan viên bao vây xung quanh, Nghiêm Sát sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trong phòng, Lí Hưu, Chu Công Thăng đứng gần y khuyên bảo.
“Vương gia, quan viên lễ bộ cùng nhiều người trong cung đều đang nhìn mà. Ngài nhất định phải nhẫn, chậm nhất là ngày mai có thể hồi phủ .”
Nghiêm Sát nắm chặt hai đấm, rõ ràng là đang khắc chế lửa giận.
Có người gõ cửa rồi tiến vào, chính là Nghiêm Tráng đến từ vương phủ để tiếp nhận vị trí của Nghiêm Mặc. Hắn vừa mới thu được tin tức từ vương phủ đưa đến, đem tờ giấy giao cho Vương gia, hắn thối lui đến một bên. Sau khi Nghiêm Sát đọc xong, sắc mặt càng thêm không tốt.
Chu Công Thăng hỏi: “Vương gia?”
Nghiêm Sát đem tờ giấy cất vào vạt áo, thô thanh nói: “Đêm nay ta nhất định phải chạy về vương phủ.”
Lí Hưu đưa mắt nhìn Chu Công Thăng, đối phương vội vàng nói: “Vương gia, Chiêu Hoa công chúa có tiếng điêu ngoa. Dọc theo đường đi, mặc dù nàng không có hành động gì quá lớn, nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Vương gia hôm qua hạ lệnh chạy đi, ma ma bên người Chiêu Hoa công chúa đã có phê bình kín đáo, trước khi toàn bộ đoàn người đi theo đều hồi kinh, Vương gia phải nhẫn nại. Chỉ cần bọn họ vừa đi, mọi chuyện còn lại đều do Vương gia định đoạt.”
Nghiêm Sát đập tay lên bàn, im lặng thật lâu. Nhưng Lí Hưu cùng Chu Công Thăng biết y đã nghe được. Lí Hưu nói: “Vương gia, ngài nhẫn sáu năm, hiện tại bất quá chỉ là một ngày, sẽ trôi qua rất nhanh.” Nắm tay nắm chặt của Nghiêm Sát chậm rãi thả lỏng. Chu Công Thăng túm túm Lí Hưu, sau đó đưa ánh mắt nhìn Nghiêm Tráng, ba người lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Nghiêm Tráng canh giữ ở cửa, Lí Hưu cùng Chu Công Thăng xuống lầu, ra khỏi trạm dịch, nhìn qua có vẻ như đi ra ngoài hít thở không khí. Cách xa đám thị vệ ở trong cung bên ngoài trạm dịch, Chu Công Thăng khẽ thở dài: “Mặc dù không biết Nghiêm Tráng đưa tới tin tức gì, nhưng nhất định có liên quan đến ‘hắn’.”
Lí Hưu cũng thở dài một tiếng, nói: “Trải qua hai tháng ở chung trên đảo, Vương gia đã không thể nhẫn nhịn giống như trước nữa. Mà hai tháng kia, ‘hắn’ cũng không phải vô động vu trung, dưới loại tình huống này, Vương gia lại khó có thể nhẫn nại. Nhưng Vương gia lại không thể không tiếp tục nhẫn, ai, mỗi lần nhìn thấy Vương gia như vậy, lòng ta đều rất khó chịu.”
Chu Công Thăng nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Nhanh thì hai năm, chậm thì năm năm, Vương gia sẽ không vĩnh viễn nhẫn tiếp.”
Lí Hưu nở nụ cười. Bọn họ cũng sẽ không vĩnh viễn nhẫn nữa.
Ở trạm dịch nghỉ ngơi ước chừng nửa canh giờ, đoàn người
mới lại chậm rãi đi trước. Nghiêm Sát không có kỵ mã, mà là ngồi ở trong xe ngựa. Nghiêm Tráng biết Vương gia là phiền lòng, nên cưỡi kỵ mã đi theo bên cạnh xe, không hề quấy rầy. Nhóm tâm phúc của Nghiêm Sát đi theo các quan viên cùng vài vị công công trong cung nói chuyện phiếm, rất là hòa hợp.
Triệu công công cưỡi kỵ mã đi theo phía sau thỉnh thoảng lại nhìn xe ngựa của Nghiêm Sát, nhỏ giọng nói với Từ đại phu ở bên cạnh: “Hai ngày nay, tâm tình Vương gia tựa hồ không vui, ta sẽ không nói gì, có thể có kẻ sẽ hiểu lầm.” Hắn phiêu mắt đến chỗ các ma ma cùng thị nữ bên cạnh xe công chúa.
Từ đại phu sờ sờ bộ râu dài cực kỳ không tương xứng với niên kỷ của hắn, cười nói: “Vương gia tính tình nôn nóng, đi đâu đều hấp tấp, giục ngựa bay nhanh. Hiện tại đoàn người
đi chậm, Vương gia có chút không quen. Làm cho Triệu công công chê cười rồi.”
“Hì hì.” Triệu công công hé miệng cười nói, “Ta nào dám. Trở về cung, ta sẽ ở
trước mặt Thánh Thượng nói Vương gia thật là tốt. Vương gia đã cứu mạng ta, trong lòng ta luôn nhớ rõ mà.” Hắn giục ngựa tới gần Từ Khai Viễn, nhẹ giọng nói: “Bốn vị ma ma bên người công chúa cũng không phải là đèn tỉnh du
[không rõ, chỉ biết nghĩa ở đây là: lợi hại hơn vẻ bề ngoài], dưới tay người nào cũng có hơn mười nô tài nghe lệnh. Sáu thị nữ kia lớn lên cùng công chúa từ nhỏ, võ nghệ rất cao. Hai mươi tên thị vệ lưu lại đều thuộc hàng đầu ở trong cung. Ta nói thật, công chúa khẳng định sẽ gây họa cho Vương gia, ngài nói Vương gia cẩn thận một chút, nếu công chúa ở vương phủ chịu nửa điểm ủy khuất, không đến hai ngày, Hoàng Thượng liền có thể biết.”
Trong mắt Từ Khai Viễn hiện lên lệ quang, ha ha cười nói, dùng âm lượng mà người chung quanh đều có thể nghe được: “Triệu công công quá lo lắng, đó chẳng qua là chút bệnh vặt. Lấy chút lá liễu, phơi nắng rồi nấu nước uống, hạ hỏa thanh nhiệt, không quá mười ngày, giọng nói sẽ trở lại bình thường.”
Triệu công công cười cười, cũng lớn tiếng nói: “Có những lời này của Từ đại phu, ta liền an tâm. Cổ họng ta đau gần một tháng, uống thuốc mãi mà không thấy khỏi, sợ là bị bệnh gì phiền toái.”
Sau đó, Từ Khai Viễn nhẹ giọng nói: “Khai Viễn thay mặt Vương gia cảm tạ công công.”
“Hì hì. Vương gia chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta luôn nhớ mà.”
Từ Khai Viễn mỉm cười, nhớ được là tốt rồi.
Đêm đó, ở “Phú Dương trấn” cách Giang Lăng chỉ còn hai lý, đoàn người
lại ngừng lại, công chúa mệt mỏi. Nghiêm Sát nhẫn nhịn, xuống xe vào phủ đệ của tri huyện “Phú Dương trấn” nghỉ ngơi. Sau khi đoàn người ăn uống xong, Từ Khai Viễn đem tin tức nghe được từ Triệu công công nói cho Nghiêm Sát cùng những người khác.
Lí Hưu lạnh lùng cười: “Đã sớm biết Hoàng Thượng đem công chúa gả cho Vương gia là muốn gây họa cho Vương gia. Bất quá biết được những kẻ bên người công chúa có võ, chúng ta cũng dễ dàng phòng bị.”
Chu Công Thăng nói: “Triệu công công nói, công chúa có chuyện gì, Hoàng Thượng liền nhanh chóng biết được. Chúng ta cần phải làm cho công chúa có chuyện gì, qua một năm rưỡi Hoàng Thượng cũng sẽ không biết.” Hắn nhìn về phía Vương gia.
Nghiêm Sát mở miệng: “Những kẻ không tin tưởng được, toàn bộ đuổi ra phủ.”
Mọi người gật đầu.
Sau khi thương nghị đơn giản một phen, tất cả mọi người lui xuống. Nghiêm Sát ngồi ở bên cạnh bàn, mặt nhăn mày nhíu, một đêm chưa nhắm mắt. Mà lúc này, ở Lệ vương phủ đồng dạng có một người ở trên giường lăn qua lộn lại vỉ không ngủ được. Hơn hai mươi ngày ngủ không ngon, hai má hắn hóp lại rõ ràng, khiến Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nóng lòng không thôi.
“Trái cây gì chứ, ăn xong một chút tác dụng cũng không có.”
Sờ sờ cái bụng nóng nóng, Nguyệt Quỳnh ngủ không được đơn giản xuống giường. Lấy kiếm của hắn ra, hắn phủ áo đơn ra khỏi ốc, cố gắng luyện luyện kiếm để có thể thấy buồn ngủ.
Khi gà trống gáy, Nguyệt Quỳnh mệt mỏi đem kiếm trở về ốc. Đầu vừa chạm gối, hắn liền ngủ. Hồng Hỉ nhẹ nhàng cởi giày cho công tử, đắp chăn, buông màn. . . . . . .
Giờ Mùi ngày hai mươi ba tháng ba, khi Nguyệt Quỳnh vừa mới tỉnh dậy, đoàn người đưa tiễn cuối cùng cũng đến vương phủ. Chợt nghe tiếng pháo rung trời vang dội bên trong phủ, Nguyệt Quỳnh mới vừa mang một chiếc vớ
ngơ ngác lắng nghe tiếng pháo, tim đập thình thịch. Người nọ, đã trở về.
“Công tử, Từ đại phu đã trở lại, ta tìm hắn nhìn giúp công tử một cái đi.” Hồng Hỉ
vừa mang chiếc vớ còn lại
cho công tử, vừa hỏi.
Nguyệt Quỳnh nói: “Không được. Từ đại phu đến, sẽ phải uống thuốc khổ người, mà ta lại không có bệnh.”
Hồng Thái lập tức nói: “Công tử ngài khó ngủ, cứ tiếp tục như vậy thân thể ngài sẽ suy sụp. Vẫn là để Từ đại phu nhìn một cái đi.”
“Không cần.” Nguyệt Quỳnh tỏ thái độ kiên quyết, “Các ngươi không được nói gì với Từ đại phu, cũng không được đi gặp Hành công công để xin cái gì giúp ngủ ngon. Hiện tại trong phủ có nữ chủ nhân, chúng ta có thể không rước lấy phiền toái thì sẽ không đi rước lấy phiền toái. Càng không bị người khác để ý càng tốt.”
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái gật đầu.
Đứng dậy để Hồng Hỉ
giúp hắn mặc xiêm y, Nguyệt Quỳnh nghĩ nghĩ, nói: “Hồng Hỉ, Hồng Thái, các ngươi thu thập hành lý đi, chúng ta tùy thời bỏ trốn.”
“Công tử ?!”
“Hồng Thái, ngươi đi nói với Hoa Chước, bảo hắn cũng thu thập hành lý cuả hắn và An Bảo, vạn nhất tình huống không tốt, chúng ta phải ngay lập tức chạy trối chết.”
Hồng Hỉ cùng Hồng Thái kinh ngạc nhìn công tử, thấy vẻ mặt công tử nghiêm túc, Hồng Hỉ
nói thanh “Dạ vâng”, rồi xoay người đi Thanh uyển của Lê Hoa Chước thông tri chủ tớ hai người bọn họ.
“Công tử, công chúa thực sự đáng sợ như vậy sao?”
Nguyệt Quỳnh thở dài một tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Có đáng sợ hay không, ta không rõ lắm. Nhưng nếu công chúa đúng như lời Hoa Chước nói, mặc dù ta là công tử không được sủng nhất, cũng sợ những ngày sau này sẽ không thể sống khá giả. Bạc của ta tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để năm người chúng ta đánh cược một trận tử. Chờ ra phủ rồi chúng ta sẽ cùng nhau tìm biện pháp, trước tiên bảo mệnh quan trọng hơn.”
Mũi Hồng Thái khẽ cay cay, nói: “Công tử, Vương gia sẽ không để cho công chúa làm gì đâu.”
Nguyệt Quỳnh cười khổ, chỉ nói: “Hồng Thái, ngươi không hiểu. Nghe ta, thu thập hành lý, tùy thời chuẩn bị rời đi.” Đôi mắt Hồng Thái phiếm hồng, gật gật đầu, xoay người đi thu thập hành lý của hắn cùng Hồng Hỉ.
Thở dài thật sâu, Nguyệt Quỳnh sờ lên mặt mình, đầu ngón tay phát run.
. . . . . .
Ngày đại hôn được định sẵn là ba ngày sau, công chúa được tạm thời an trí ở “Lan uyển” không gần tứ uyển, cách “Tùng uyển” của Nghiêm Sát một khoảng không tính là gần. Mà chủ ốc của hai người tân hôn thiết lập tại “Thu uyển”, ở phía sau Tùng uyển của Nghiêm Sát, chính là một nơi biệt lập, tọa lạc tại giữa hồ, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong Lệ vương phủ.
Nghiêm Sát vừa hồi phủ, những kẻ đến chúc mừng liền nối liền không dứt, tiến vào trong phủ. Công chúa đường dài bôn ba, ở trong “Lan uyển” nghỉ tạm, không tiếp khách. Nghiêm Sát chính là Lệ vương, không phải ai cũng có thể gặp, hơn nữa tâm tình của y không tốt, Nhâm Phữu, Lí Hưu cùng Chu Công Thăng cùng nhau đảm nhận trọng trách tiếp đãi khách nhân. Nghiêm Bình bận tối mày tối mặt, nhóm công công cùng ma ma tứ uyển cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Đêm đó, Nghiêm Sát ở trong phủ thiết yến khoản đãi đoàn người đưa tiễn, Triệu công công đi nhà vệ sinh, trên đường trở về bị người ngăn cản, ước chừng một khắc chung
[15’]
hắn mới trở lại bên bàn, mặt mày mang cười.
Rất nhanh đã đến giờ tý, không khí trong vương phủ mới dần dần trở nên yên lặng. Các công tử, phu nhân tứ uyển không được tính là chủ tử của vương phủ, cho nên không có tư cách chiêu đãi khách nhân, toàn bộ đều ở trong viện của mình. Điều này khiến cho Nguyệt Quỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu ngày đại hôn hắn cũng không cần lộ diện thì sẽ rất tốt.
Nằm ở trên giường, Nguyệt Quỳnh vẫn không ngủ được. Trong óc đều là những cảnh tượng từng xuất hiện, cùng những chuyện làm tim hắn đập loạn. Tận đáy lòng Nguyệt Quỳnh luôn hoài niệm những ngày trên đảo, tuy rằng hành động của Nghiêm Sát làm cho hắn hồ đồ, thị tẩm thường xuyên làm cho hắn khổ sở, nhưng đoạn thời gian đó chính là những ngày hắn an tâm nhất.
Hồng Hỉ Hồng Thái đã đi ngủ, ánh nến cũng đã tắt, trong giường thực tối, Nguyệt Quỳnh tĩnh mắt, ngẩn người. Hắn có muốn rời đi trước không? Hay là đợi cho Nghiêm Sát phóng hắn ra phủ hoặc công chúa làm khó dễ rồi hắn mới đi? Nhưng nếu đi trước, hắn phải đi như thế nào đây? Thủ vệ trong phủ rất nghiêm ngặt, thân phận của hắn lại không thể quang minh chính đại ra phủ. Phải đem Hồng Hỉ
Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ra phủ an toàn lại không bị Nghiêm Sát truy nã bằng cách nào? Nghiêm Sát thú công chúa, chỉ sợ là vẫn không để hắn đi.
Phiền a phiền a, Nguyệt Quỳnh xoay người nhắm mắt lại, khi ngủ sẽ không phiền, chỉ là hắn không ngủ được. Mặt mở thật to, thái dương cũng rất đau nhức, nhưng hắn vẫn không ngủ được. Thật hoài niệm những ngày vừa nằm xuống liền ngủ trước kia, khoảng thời gian hắn không ngủ được tựa hồ càng ngày càng dài, hôm qua hắn chỉ ngủ được hai canh giờ
[4h].
“Bá”
Màn phía sau đột nhiên bị người xốc lên. Nguyệt Quỳnh mở mắt ra, tưởng là Hồng Hỉ hoặc Hồng Thái, hắn xoay người sang chỗ khác. “A!” Tiếng kinh hô thoát khỏi miệng, Nguyệt Quỳnh sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài. Đại chưởng thô ráp che lấy miệng hắn, một người giống như ngọn núi nhỏ thả giường trướng xuống, ngồi ở
bên giường. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, đối phương biết hắn thấy rõ mình là ai, buông tay ra.
“Tướng quân?” Nguyệt Quỳnh không có nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy. Ngọn núi chụp xuống, miệng bị người thô bạo cắn lấy, lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, tàn sát bừa bãi, mặt bị râu đâm sinh đau, khi Nguyệt Quỳnh nghĩ chính mình sẽ bị đối phương “tra tấn”, đối phương đột nhiên buông hắn ra.
Nghiêm Sát thô thanh thở gấp cởi giày, thoát y, thoát khố, Nguyệt Quỳnh đã thở gấp, nằm ở nơi đó lăng lăng nhìn hắn, bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của bản thân. Người chỉ còn một cái tiết khố khẽ đẩy đẩy hắn, Nguyệt Quỳnh nhích vào phía trong, chừa ra phân nửa giường cho y. Nghiêm Sát hào phóng chui vào ổ chăn của Nguyệt Quỳnh, tay phải nhấc lên, Nguyệt Quỳnh liền ghé vào trên người y.
“Tướng quân?” Y, vì cái gì lại đến nơi này? Sao y tới được? Có ai nhìn thấy không? Trong đầu Nguyệt Quỳnh loạn loạn, loạn đến mức khiến hắn choáng váng. Nghiêm Sát kéo xiêm y của hắn.
“Ngủ.” Tướng quân thô giọng hạ lệnh, đôi mắt khô khốc của Nguyệt Quỳnh chớp chớp, nhắm lại. Đại chưởng thô ráp dao động ở trên người hắn, Nguyệt Quỳnh nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, một lúc sau, ý thức của hắn lại bắt đầu mơ hồ. Ước chừng qua nửa canh giờ, Nguyệt Quỳnh nằm ở khuỷu tay của Nghiêm Sát phát ra tiếng thở đều đều, Nghiêm Sát hít một hơi thật dài, nhắm mắt lại.
Nguyệt Quỳnh ngủ ngon đến mức không biết Nghiêm Sát rời đi khi nào. Khi hắn tỉnh lại mặt trời đã lên cao, càng khoa trương hơn chính là nước miếng của hắn khiến gối đầu ướt một mảng lớn. Hắn vừa tỉnh dậy, Hồng Hỉ
cùng Hồng Thái canh giữ bên giường
quả thực hỉ cực mà khóc, vì công tử cuối cùng cũng có thể an ổn ngủ mà kích động.
Nguyệt Quỳnh thẹn thùng chùi chùi khóe miệng, hắn sao lại ngủ ngon như thế? Rất, rất dọa người. Phiêu mắt nhìn Hồng Hỉ
Hồng Thái một cái, thấy thần sắc bọn họ bình thường, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở phào, chắc là không ai phát hiện người nọ đã đến đâu. Trong lòng có một loại tư vị không rõ, Nguyệt Quỳnh cũng không suy nghĩ sâu xa, hắn đỏ mặt mặc quần áo xuống giường, rửa mặt dùng cơm, chẳng lẽ là “trái vải” kia cuối cùng cũng phát huy công hiệu?