“Rống rống ——”
Lâm Uyển hướng ra ngoài cửa rống lên hai tiếng, chen chúc ở cửa tang thi tự động tản ra, không đến một phút liền chừa ra một lối đi nhỏ cho Lâm Uyển, cậu kéo tay Lục Văn Xuyên theo đường nhỏ đi ra ngoài.
Bởi vì có Lâm Uyển tồn tại, nên những tang thi này mặc dù thèm nhỏ dãi Lục Văn Xuyên cũng chỉ dám nhìn chằm chằm hắn chảy nước miếng. Lục Văn Xuyên cũng biết rõ bọn chúng cũng sẽ không đối với mình làm cái gì, nhưng thân thể không chịu không chế mà nổi da gà, lông dựng đứng lên.
Lục Văn Xuyên lần đầu tiên trải nghiệm không mặc phòng hộ xuyên qua "rừng" tang thi. Tuy rằng nhân loại đã nghiên cứu ra kháng thể chống lại tang thi virus, nhưng kháng thể này chỉ có tác dụng đối với người vừa bị cảm nhiễm, triệu chứng còn chưa tiến triển nặng mà thôi, bị nhiều như vậy tang thi bao quanh, mỗi con chỉ cần cho hắn một móng vuốt cũng đủ làm Lục Văn Xuyên biến dị.
Nhìn cách chính mình không đến nửa mét tang thi móng vuốt, Lục Văn Xuyên không thể không cảm thán —— Tâm lý của ta thật là vững như thép.
Một người một tang thi mang theo khác nhau tâm tư cứ như vậy một đường thuận lợi nắm tay đi tới hang ổ của chỉ tang thi vương hệ tinh thần kia.
Trước khi mạt thế đến, thành phố A là đô thị cấp 1, lượng người sinh sống và làm việc tại đây rất lớn. Bệnh viện Nhân dân thành phố A liền không cần phải nói, khi virus tang thi bùng phát thì nơi đây hiển nhiên trở thành một trong những khu tai họa nặng. Và tang thi vương hang ổ liền ở tại tòa nhà lớn của bệnh viện này.
“Rống ——”
Lâm Uyển rống to một tiếng, tang thi xung quanh từ cấp thấp đến cấp cao tự động lùi lại nhường ra một vòng tròn đường kính hơn hai mươi mét, Lâm Uyển nắm lấy Lục Văn Xuyên đứng giữa trung tâm vòng, Bất Nhạc và Vô Đầu một trước một sau cẩn thận đứng ở Lâm Uyển bên cạnh.
“Rống rống ——”
Một tiếng rống khác trầm hơn từ trong tòa nhà lớn truyền ra, Lâm Uyển và chỉ tang thi vương kia cách không đối rống mấy câu, cũng không biết câu nào của Lâm Uyển chọc tới đối phương, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tang thi vương kia đã tông phá phòng khám bệnh lầu một lướt tới bên cạnh Lâm Uyển, Bất Nhạc bị tang thi vương đá ngã vào đàn tang thi xung quanh.
“Rống rống! Rống rống rống rống!”
Chỉ tang thi vương này rõ ràng rất là tức giận, hắn rống lên liên tiếp chất vấn Lâm Uyển: ‘Chẳng lẽ ngươi muốn đứng về phe của nhân loại? Hôm nay nếu ngươi không gϊếŧ chết hắn, ngày mai hắn liền sẽ quay lại gϊếŧ chết ngươi! Nhân loại cùng với tang thi nhất định là thế bất lưỡng lập!
*thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
Lâm Uyển cúi đầu ngơ ngác ‘cúi đầu’ nhìn bé tang thi vương trước mắt, chiều cao thì không bằng chân cậu, tóc thì thắt bím hai bên, cậu há to miệng, vừa nãy thiếu chút nữa cậu liền không nhìn thấy nhóc tang thi vương này ở đâu.
“Ngươi câm miệng” Lâm Uyển đối với nhóc tang thi trước mặt quát: “Ngươi giúp hay không giúp?”
“Rống!” Ngươi đang sỉ nhục ta sao!
Bím tóc thi vương tức giận gầm lên một tiếng, nhảy lên giơ cao móng vuốt trảo về phía Lâm Uyển.
Lâm Uyển đẩy nhẹ Lục Văn Xuyên về phía sau, rồi nghiêng người tránh thoát bím tóc thi vương một kích này. Bất Nhạc cùng Vô Đầu xông lên muôn gia nhập chiến đấu nhưng bị Lâm Uyển ra lệnh bảo hộ Lục Văn Xuyên.
Lâm Uyển biết, hôm nay nếu không đem chỉ thi vương này thu thập một trận, cậu sẽ không có kết cục tốt, cấp bậc trong giới tang thi rất nghiêm ngặt, tạo thành vòng tròn các tang thi dù ở cấp thấp hay cấp cao cũng sẽ không nhập trận chiến này.
Hai vị lão đại chiến tranh, bọn họ này mấy chỉ yếu ớt tang thi gia nhập chỉ có thể làm pháo hôi bị giải quyết hết, trong mắt bọn họ Lâm Uyển và bím tóc tang thi đều có thực lực cấp bậc vương. Cho dù bọn họ cảm thấy uy áp trên người Lâm Uyển mạnh hơn, nhưng bọn họ đã đi theo bím tóc tang thi vương thời gian dài, nếu thực lực của Lâm Uyển không thể nghiền áp bím tóc thi vương, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường.
Tác giả có lời muốn nói:
Bím tóc thi vương ( bạo nộ ) ( mặt bộ vặn vẹo ): Ta đường đường là tang thi vương, ngươi lại muốn ta trở thành người truyền lời? Ngươi đang sỉ nhục ta sao!
Lâm Uyển ( chống nạnh ) ( ngẩng đầu ): Đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi chỉ là hạt thóc nhỏ!
Lục Văn Xuyên ( vỗ tay ) ( tự tin ): Lão bà thật lợi hại!