Chương 9

Thân là người không có cảm giác tồn tại, Lộ Nhẫn đều duy trì thái độ lười nhác đối với hầu hết mọi vật “Việc không liên quan đến mình, treo lên thật cao".

Hẳn thích một mình, thích an tĩnh, không thích làm ầm ĩ. Đây là tính cách đã được dưỡng thành từ viện phúc lợi, từ nhỏ đến lớn, hắn liền không thích thành lập mối quan hệ quá thân mật đối với người bên ngoài.

Nhóm hộ công ở viện phúc lợi và những phụ huynh muốn nhận con nuôi đều cho rằng bé Lộ Nhẫn có khuynh hướng tự kỷ, bình thường giao lưu chưa đến mấy câu ánh mắt liền bắt đầu trở nên thương hại, bọn họ xoa xoa đầu nhỏ thô ráp đâm tay kia của Lộ Nhẫn thổn thức một phen, sau đó dưới sự dẫn dắt của viện trưởng đi về phía những đứa bé hoạt bát ngoan ngoãn khác trong hoa viên.

Cho dù bị so sánh với những bạn nhỏ khác, Lộ Nhẫn cũng không cảm thấy khổ sở, hắn vốn là không thèm để ý chuyện nhận nuôi. Dù sao ở viện phúc lợi cũng có cơm để ăn, có giường để ngủ, có lớp để học, hắn đã hoàn toàn quen thuộc với mảnh đất khoảng trời âm u hẹp hòi này.

Lộ Nhẫn biết rõ bản thân không hề hướng tới những siêu anh hùng cứu vớt thế giới cùng loại với điện ảnh Marvel.

Hắn chỉ là một người bình thường không chút quan trọng, còn là cái loại không hề có lòng tiến thủ.

......

"Chờ một chút.” Căn cứ vào biểu hiện của bản đồ điện tử, Lộ Nhẫn nhanh chóng tìm được thanh niên hỗn huyết với bề ngoài vô cùng nổi bật kia ở bên hồ.

“Ký tên lên đây.” Lộ Nhẫn gọi đối phương, lấy đơn xin đi học lại đã bị gấp thành miếng đậu hủ ở trong túi, đưa qua.

“Bác sĩ, đây là cái gì?" Thanh niên tiếp nhận tờ đơn.

“Chẳng lẽ cậu --, không biết chữ?" Đầu Lộ Nhẫn có chút đau.

"Vâng... không biết, bởi vì tôi là người nước ngoài nha, bác sĩ.” Vưu Du sờ sờ cằm, mặt lộ ra ý cười, “Chẳng lẽ trông tôi không giống sao?"

"Giống đương nhiên là rất giống.” Lộ Nhẫn có chút nghi hoặc, “Chính là, thật hay giả, rõ ràng cậu nói tiếng Trung rất lưu loát, không hề giống người nước ngoài chút nào."

“Biết nói không đại biểu biết viết.” Vưu Du nhún vai, "Chữ viết nơi này trừu tượng như vậy, học không phải khó bình thường."

“Được rồi, đây là đơn xin khôi phục lại thân phận học sinh đào tạo của cậu, đơn vị yêu cầu cậu ký tên của mình lên chỗ này.” Lộ Nhẫn thở dài tiếp nhận lý do theo như lời của Vưu Du, chỉ vào chỗ ký tên, “Cậu biết viết tên tiếng Trung của mình không? Thật sự không được ký bằng tiếng Anh cũng được..."

Thật lâu không nghe được đáp lại, Lộ Nhẫn nâng mắt, phát hiện Vưu Du căn bản không nhìn tờ đơn, đôi con ngươi màu lam nhạt giống như nước biển kia đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt mình không chớp mắt.

“Cậu có nghe tôi nói gì không?" Lộ Nhẫn nhíu mày.

Thanh niên “Vâng” khẽ một tiếng, sau đó không biết làm sao, yên lặng bụm mặt quay người đi, tránh khỏi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Lộ Nhẫn.

"Cậu... đang làm gì vậy?" Lộ Nhẫn có chút không hiểu được hành vi quái dị của thanh niên, bắt đầu hoài nghi có phải giữa mình và đối phương tồn tại sự khác biệt trong việc giao tiếp hay không.

“Tôi không muốn ký.” Giọng điệu thanh niên đột nhiên thay đổi.

“Vì sao?" Lộ Nhẫn khó hiểu.

“Bởi vì mọi người đều không muốn tôi trở về đào tạo. Hơn nữa bác sĩ Lộ... thật ra anh cũng không muốn dẫn đường cho một nhân vật nguy hiểm như tôi phải không." Thanh niên buồn bực.

Bị thanh niên xem thấu tâm tư một cách gọn gàng dứt khoát, Lộ Nhẫn cũng ngượng ngùng vô tư thừa nhận, một chút đạo đức nghề nghiệp còn sót lại trong lòng hắn khiến hắn không thể không nói vài lời phản bác trái lương tâm.

“Cậu nghĩ nhiều, không có chuyện này, cho dù là bạn học, hay là bác sĩ đều vô cùng hy vọng cậu trở về đào tạo --"

"Thật sao?" Thanh niên bỗng nhiên xoay người, ánh mắt tràn đây không tin.

“Đương nhiên... là thật." Lộ Nhẫn có loại dự cảm không tốt, căng da đầu nói.

“Vậy đi mua đồ cùng tôi đi." Khóe miệng thanh niên nhếch lên, lộ ra ý cười của hồ ly đã thực hiện được, “Chứng minh bác sĩ là thật sự hy vọng tôi trở về đào tạo.”

***

"Mua đồ xong, cậu liền sẽ ngoan ngoãn ký tên lên tờ đơn sao?" Lộ Nhẫn đẩy xe đẩy kim loại gần như sắp rơi rụng, nhìn thanh niên lưỡng lự ở khu đồ dùng cá nhân, bọn họ đã đứng ở đây mười mấy phút rồi.

“Đương nhiên, đây là hứa hẹn của chúng ta.” Vưu Du đang cầm hai hộp kem đánh răng nghiêm túc so sánh, “Bác sĩ, anh cảm thấy là vị bạc hà được, hay là trà xanh được hơn?"

“Hương vị của kem đánh răng đều không khác gì mấy. Lại nói đó không phải thứ cho cậu dùng sao? Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi." Lộ Nhẫn lộ vẻ bất đắc dĩ, không biết vì sao Vưu Du muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Hắn cảm thấy ý ngoài lời của mình đã quá rõ ràng, nhưng có thể là bởi vì đối phương thật sự là người nước ngoài, thế nhưng hoàn toàn không nhận ra được tâm tình không thoải mái của hắn lúc này.