Chương 8

“Thư ký Tống!” Lộ Nhẫn vẫy vẫy tay với người phụ nữ đi ra từ trong đám người.

“Bác sĩ Lộ, xin đứng yên tại chỗ đừng lộn xộn, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải cứu ngài.” Giọng điệu không chút phập phồng của thư ký Tống truyền xuống dưới thông qua loa phóng thanh, "Vưu Du, khống chế cảm xúc của mình, hiện tại rời khỏi con tin, không cần làm ra bất cứ hành động nguy hiểm gì."

"Con tin? Không phải, thư ký Tống, cô nghĩ sai rồi --" Lộ Nhẫn vừa định giải thích, bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai hắn.

“Vưu Du, lặp lại lần nữa, thả con tin bên cạnh ra.” Thư ký Tống rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng, “Đây là lời cảnh cáo đầu tiên của đơn vị giám sát."

"Không.” Phía sau Lộ Nhẫn truyền đến lời từ chối đầy dứt khoát.

"Vưu Du.” Vẻ mặt thư ký Tống nghiêm túc, “Cậu biết phản kháng bạo lực với đơn vị giám sát sẽ mang đến kết quả gì không? Nếu tình huống vạn bất đắc dĩ, chúng tôi có quyền giải quyết cậu ngay tại chỗ."

“Giải quyết tại chỗ? Chờ một chút, có phải ở đây có hiểu lầm gì hay không?" Lộ Nhẫn có chút không theo kịp câu chuyện, sao chỉ một chốc đã biến thành tiết tấu đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

“Nói chuyện với bác sĩ Lộ cũng xem như phản kháng bạo lực sao?" Mặt Vưu Du đầy vô tội, giang hai tay về phía thư ký Tống, “Trên người tôi không có đồ vật nguy hiểm."

Thư ký Tống nhíu mày: “Súng lục của cảnh sát Trương đâu?”

“Này không phải nên hỏi thăm bản thân cảnh sát Trương sao?” Giọng Vưu Du có chút lười nhác.

“Sau khi tôi và cậu đi ra khỏi khu giam giữ, súng lục đã không thấy tăm hơi. Nếu không phải cậu lấy, vậy vì sao phải nhân lúc tôi quay đầu tìm cậu lại chạy trốn." Người đàn ông mặc đồng phục chỉ vào Vưu Du chất vấn.

"Bởi vì quý ngài không bảo tôi chờ ngài nha, không phải sao?" Vưu Du nói không chút hoang mang, “Hơn nữa tôi muốn gặp bác sĩ tương lai của mình gấp không chờ nổi.”

Muốn gặp hắn gấp không chờ nổi? Này vừa nghe chính là nói dối gạt người, rõ ràng bọn họ mới gặp mặt lần đầu.

Lộ Nhẫn nghiêng đầu nhìn vai trái của mình, bàn tay đặt ở trên thon dài sạch sẽ, không hề giống như bàn tay nếm qua khổ.

Ngay cả một cái kén đều không nhìn thấy, người như vậy thật sự đã trải qua năm năm mạt thế sao?

“Thư ký Tống, đã tìm được súng lục của cảnh sát Trương.” Lúc này trong đám người có giọng nói báo tin.

“Tìm được ở đâu?"

"Dưới gầm giường của một phòng đơn trong khu giam giữ."

“Sao có thể?” Sắc mặt cảnh sát Trương cứng lại, nhất thời nói không nên lời.

Đã tìm được súng lục, trò khôi hài rốt cuộc hạ màn. Thư ký Tống nâng tay, mấy trăm người phía trên lần lượt cất súng ống đi, Lộ Nhẫn thở phào nhẹ nhõm, lòng lại không hề nhẹ nhõm chút nào.

Bởi vì sau khi rời khỏi phòng giám sát, hắn liền phải đối phó với người học sinh học lại tràn đầy bí ẩn kia một mình.

“Bác sĩ, kế tiếp chúng ta đi đâu?" Cho tới bây giờ, đối phương đều biểu hiện ngoan ngoãn một cách ngoài ý muốn.

“Có nơi nào cậu có thể đến không?"

"Hẳn là có, nếu đơn vị không tịch thu ký túc xá năm ngoái của tôi mà nói." Vưu Du cào cào mái tóc màu trà.

"Nếu là vậy, vậy hôm nay cậu liền về nghỉ ngơi đi. Chuyện khác chúng ta lại chờ đến sau khai giảng lại nói." Lộ Nhẫn gật đầu, tuy rằng đến bây giờ đối phương đều biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng hắn vẫn không muốn có liên lụy quá sâu đối với người nguy hiểm rắc rối.

“Đợi lát nữa tôi muốn đến sau phố mua mấy đồ dùng hàng ngày, bác sĩ có muốn đi cùng tôi không?"

“Không được, tôi còn có việc.” Lộ Nhẫn từ chối.

“Được rồi, bác sĩ hẹn gặp lại." Vưu Du nhún vai, cũng không có ý tứ cưỡng cầu.

"Hẹn gặp lại.” Lộ Nhẫn đáp.

Mặt trời chiều ngã về tây, bóng dáng của hai người kéo dài ở trên đường, chia ra đi về hai phía hoàn toàn ngược nhau.

“Thật là, trí nhớ này của mình, thế nhưng quên bảo cậu ấy ký tên.” Đi được nửa đường, Lộ Nhẫn dừng bước, lầm bầm lầu bầu, “Thật là phiền phức, vẫn là phải quay lại tìm cậu ấy mới được."

Sau Phố là một dãy nhà ở phía nam của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt, bên trong có không ít cửa hàng liên quan đến ăn uống giải trí mua sắm, là nơi nghỉ ngơi lúc bình thường của học sinh nhân viên, bởi vì là cơ sở do đơn vị phân phối, cho nên khác với trung tâm thương mại bình thường, trong thời gian lên lớp do đơn vị quy định, Sau Phố là không được mở ra bên ngoài.

Hiện tại là cuối tháng tám, đơn vị còn chưa bắt đầu chương trình đào tạo, Lộ Nhẫn cũng không biết cái gọi là Sau Phố có mở hay không. Hắn mở di động, một chấm sáng màu lam nhấp nháy ở trên bản đồ điện tử của hắn.

Đây là hệ thống theo dõi thư ký Tống kích hoạt cho hắn, chấm màu lam không ngừng di động kia chính là vị trí hiện tại của Vưu Du mục tiêu hắn giám sát.

“Thật phiền.” Những lời này xem như câu nói cửa miệng của Lộ Nhẫn.