Chương 5

Hắn là trường hợp xảy ra biến dị sau khi bị nhiễm bệnh. Lúc sau, hắn phát hiện mình không chỉ có thể chủ động suy nghĩ giống như con người, còn có thể tùy tâm sở dục khống chế những xác sống khác trong phạm vi nhất định.

Cho dù là giơ tay đá chân, hay là khiêu vũ biểu diễn xiếc, chỉ cần hắn mệnh lệnh trong đầu, những xác sống hành động chậm chạp đó đều sẽ hành động theo bộ dạng hắn suy nghĩ.

Hắn ý thức được hình như mình có năng lực khống chế không giống người thường.

Ngày đó, Lộ Nhẫn ngồi cả ngày ở mái nhà cao ốc Trung Tâm thương mại cao nhất xa hoa nhất ở khu A, chống cằm nhìn xuống đàn xác sống nằm rạp xuống đất bởi vì mệnh lệnh của hắn.

Cảm giác trên trời dưới đất bản thân là người duy nhất vô cùng sảng khoái, nhưng phong cảnh đầy tử khí này thật sự không thú vị, trái tim Lộ Nhẫn vẫn luôn trống rỗng.

Nghĩ lại nhân gian mỹ vị trước kia, hắn bỗng nhiên muốn làm cái gì đó, nếm thử làm cho thế giới vết thương chồng chất trước mắt này có khả năng sống lại lần nữa.

***

Trưa hôm sau, trong phòng giám thị của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt.

Đây là nơi bảo vệ kiểm soát nghiêm ngặt nhất trong cả đơn vị, bốn phía bị lưới sắt kim loại lạnh băng bao quanh, Lộ Nhẫn đã nhìn thấy từ xa lúc ở trên xe buýt vào ngày phỏng vấn, lúc ấy hắn còn tưởng rằng là một pháo đài quân sự bí mật do nhà nước mới xây.

Mấy chùm sáng đỏ đảo qua, Lộ Nhẫn đi ở con đường bốn phía kín mít, nhìn quanh trái phải một cách không được tự nhiên.

Nơi này thật sự là người thường có thể vào sao! Đừng nói là hẳn đi đến vùng cấm quân sự gì nhé. Lộ Nhẫn nghĩ thầm.

Hắn đi vào toàn kiến trúc đầy cảm giác khoa học kỹ thuật này một mình, không có ai tới dò hỏi thân phận của hắn, ngọn đèn dẫn đường màu xanh lục trên tường lập lòe, chỉ dẫn hắn đi vào một sảnh mái vòm rộng lớn.

“Là bác sĩ Lộ ở phòng hậu cần sao?” Cánh cửa của một gian phòng làm việc được đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy đi ra.

"Đúng vậy.” Lộ Nhẫn hỏi, “Ngài là?"

“Tôi là Tống Dịch Giai thư ký của phòng giám thị, mời đi theo tôi.” Người phụ nữ lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.

“Thư ký Tống, chào ngài.” Lộ Nhẫn đi theo Thư ký Tống vào văn phòng. Trong phòng còn có hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước máy tính, ăn mặc cùng một bộ đồng phục màu đen giống với Thư ký Tống.

Lộ Nhẫn tò mò nhìn lướt qua, phát hiện trên màn hình máy tính là hình ảnh camera theo dõi chia làm chín ô, trong từng ô nhỏ đều có một hai bóng người di động, bọn họ đều mặc áo sọc giống nhau.

"Đây là mạng giám sát của chúng tôi, có thể phòng ngừa bọn họ làm ra một vài chuyện nguy hiểm" Thư ký Tống ngồi ở đối diện Lộ Nhẫn, mở laptop ra, “Nếu cậu cảm thấy hứng thú với phòng giám thị, chờ bàn giao công việc xong chúng tôi có thể sắp xếp tham quan giải thích cho ngài."

“Không cần, không cần." Lộ Nhẫn lập tức dời mắt, “Thư ký Tống, chúng ta bàn chính sự trước đi."

Thư ký Tống gật đầu, khẽ nói: “Tôi nghĩ có lẽ ngài đã xem qua phần hồ sơ kia ngày hôm qua rồi."

“Đúng vậy, tôi đối với... vị học sinh tên Vưu Du kia đã có một sự hiểu biết nhất định." Lộ Nhẫn dừng một chút, "Dường như lúc trước cậu ấy chính là học sinh đào tạo của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt, tôi có chút tò mò, vì sao cậu ấy bị nhốt vào phòng quản giáo."

"Có hành vi bạo lực cực kỳ nghiêm trọng.” Thư ký Tống nâng mắt nói, “Thiếu chút nữa thì cậu ta gϊếŧ chết một nhân viên."

Khóe miệng Lộ Nhẫn giật giật: “Đó là xuất phát từ nguyên nhân gì?"

“Không rõ lắm, người nhân viên kia cũng là giáo viên cố vấn, lúc ấy anh ta đang dạy ở trong phòng, đang giảng liền trực tiếp bị cái ghế ném tới đánh ngất.” Thư ký Tống nhàn nhạt nói, “Có thể là cậu ta bị câu nào đó đâm trúng điểm mẫn cảm trong lòng."

“Hiện tại người nhân viên kia thế nào?" Lộ Nhẫn hít sâu một hơi.

"Thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng còn chưa khỏi hẳn. Hẳn là nhận được hỗ trợ tài chính của chính phủ, xem như về hưu sớm." Thư ký Tống nghĩ nghĩ nói.

“Vậy còn rất thoải mái..." Lộ Nhẫn khụ một cái, nghiêm mặt nói, “Không, tôi là nói, vậy có khả năng anh ta cảm thấy không thoải mái lắm, dù sao phải rời khỏi ngành sản xuất tâm lý một thời gian, không thể góp một viên gạch để xây dựng nhân tài cho chính phủ."

“Tay gãy xương đầu xương quay lệch vị trí, hiện tại anh ta chính là không nâng nổi cục gạch."

“Xem ra tiền bối bị thương vô cùng nghiêm trọng." Lộ Nhẫn cân nhắc tìm từ, "Vậy Thư ký Tống, vị bạn học Vưu Du này... cậu ấy ở đây có rút kinh nghiệm sâu sắc từ sai lầm của mình chưa?"

“Kiểm tra sức khỏe tâm lý trong một năm qua của cậu ta đều thông qua với điểm số cao, biểu hiện trong phòng quản giáo cũng rất tốt.” Thư ký Tống xoay màn hình laptop về phía Lộ Nhẫn.