Chương 20

“Cậu làm gì vậy? Tôi còn chưa nghe điện thoại xong.” Giọng Lộ Nhẫn có chút tức giận.

"Anh nghe lâu quá, bữa sáng lạnh rồi." Vưu Du nhìn thẳng vào mắt Lộ Nhẫn nói một cách bình tĩnh.

“Cái đó có liên quan gì sao?” Lộ Nhẫn nhíu mày, hắn không thể lý giải Vưu Du, đồ ăn đối với Lộ Nhẫn vốn là không cần thiết, hơn nữa vẫn có thể ăn cho dù đó là bữa sáng lạnh đối với người thường, thật sự không được còn có thể hâm lại, loại chuyện này so với công việc căn bản là râu ria. Trong quá trình giao tiếp, tầng ngăn cách trong suốt giữa hai người lại càng rõ ràng hơn.

“Lạnh sẽ không thể ăn, tôi muốn ăn cùng anh, vào lúc đồ ăn ở trạng thái tốt nhất." Vưu Du dừng một chút, “Như vậy khi nhớ lại mới là tốt nhất, hoàn mỹ nhất."

"..." Lý do theo như lời Vưu Du vẫn là khiến Lộ Nhẫn không có cách nào tiếp thu, thật giống như cố ý gây chuyện, chính là sau khi nghe xong, Lộ Nhẫn không thể tức giận thật sự.

Rốt cuộc hắn đã hiểu, thanh niên trước mắt đã quen tùy tâm sở dục trong năm năm mạt thế, trong đầu chỉ biết suy xét yêu thích của mình, sẽ không quan tâm cảm xúc của người khác, càng sẽ không suy xét cái gọi là quy tắc ngầm trong đối nhân xử thế.

Hy vọng ăn bữa sáng với hắn là thật, không hy vọng hắn tiếp tục nghe điện thoại cũng là thật.

Toàn bộ hành vi thanh niên làm ra chính là xuất phát từ lý do đơn giản trực tiếp như vậy.

“Anh giận tôi à? Bởi vì người vừa mới gọi.” Tay Vưu Du siết chặt ở nơi Lộ Nhẫn không nhìn thấy.

"Không có.” Lộ Nhẫn thở dài, nhìn về phía Vưu Du giọng điệu nhẹ hơn, “Nhưng làm bác sĩ của cậu, tôi muốn nói cho cậu trực tiếp cúp máy của người khác rất không lễ phép, cúp máy của người khác càng quá mức hơn.”

Vưu Du không nói gì.

“Hứa với tôi lần sau không cần làm vậy nữa, được không?” Lộ Nhẫn tới gần thanh niên, vỗ vỗ vai đối phương.

Qua thật lâu, Vưu Du gật đầu: “Tôi hứa với anh."

“Hứa hẹn liền phải giữ đúng lời.” Lộ Nhẫn bổ sung.

“Chuyện tôi nhận lời nhất định sẽ làm được, sẽ không dễ quên giống bác sĩ vậy.”

Vưu Du xụ mặt ngồi trở lại bàn ăn, cầm một cái bánh mì và trứng gà chưa ăn miếng nào lên.

“Tôi quên cái gì?" Lộ Nhẫn sửng sốt, không nhớ rõ mình có từng hứa hẹn chuyện gì.

"Không có gì.” Vưu Du hỏi bâng quơ, “Người kia nói gì với bác sĩ vậy? Hình như tôi nghe được tên của mình.”

Lộ Nhẫn uống sữa bò, trong đầu không khỏi nhớ tới câu cuối cùng còn chưa nói xong của chủ nhiệm Triệu: “Ồ, đơn vị bảo cậu buổi chiều đến chỗ hậu cần một chuyến xử lý thủ tục đi học lại.” Lộ Nhẫn buông ly xuống dò hỏi, “Cậu sẽ đi chứ?”

“Bác sĩ sẽ đi cùng tôi sao?" Vưu Du nhàn nhạt hỏi.

“Hiện giờ còn chưa bắt đầu đào tạo, nếu cậu cần, tôi có thể đi cùng cậu." Lộ Nhẫn nói.

“Bác sĩ muốn tôi đi, tôi liền đi." Vưu Du uống hết ngụm sữa bò cuối cùng.

"Chuyện này... thật ra còn phải suy xét chính suy nghĩ của cậu." Lộ Nhẫn nói.

“Anh làm việc ở đây, tôi liền đào tạo ở chỗ này, ý nghĩ của tôi chính là muốn ở bên cạnh anh.” Vưu Du không nhìn biểu tình trên mặt Lộ Nhẫn, sau khi bỏ bộ đồ ăn vào phòng bếp, quay trở lại phòng ngủ một mình.

(Ỏ~~ Mợ nó cứ thính mãi. Tiểu Lộ chưa đổ t đổ rồi đó.)

"Sẽ có lúc căng buồm vượt sóng, giăng cánh buồm mây vượt biển khơi" Một bức thư pháp rồng bay phượng múa treo ngang trên bức tường trong căn phòng trắng tinh sạch sẽ của Cục trưởng.

(*Xuất phát từ bài thơ Hành lộ nan kỳ của Lý Bạch.长风破浪会有时,直挂云帆济沧 海.)

Lộ Nhẫn ngồi trên ghế sô pha bằng da màu đen, trong lòng có chút bất an.

Sau khi giải quyết cơm trưa một mình bằng một gói mì đơn giản, Lộ Nhẫn liền dẫn thanh niên cảm xúc nặng nề đi vào bộ phận hành chính của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt. Bọn họ mới bước vào, sau lưng đã có người ra đón, sau đó hắn và Vưu Du đã bị chia ra dẫn tới hai nơi khác nhau. Vưu Du đi theo chủ nhiệm Triệu đi xử lý thủ tục, mà lúc hắn chờ ở ngoài sảnh, bị một chú lớn tuổi hơn nửa trăm xin được hỗ trợ.

Ông chú tinh anh mái tóc hoa râm, mặc tây trang cắt may thủ công, đạp lên giày da nhãn hiệu đắt tiền, tay ôm ba thùng giấy lớn chồng lên nhau. Làm một tay mơ mới vừa vào chức, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, Lộ Nhẫn vui vẻ đồng ý giúp ông chú bưng thùng giấy vào chỗ làm việc.

Mới đầu, Lộ Nhẫn đoán đối phương là vị tiền bối có chức vị không khác chủ nhiệm Triệu là mấy, sau lại, khi ông chú móc thẻ từ dẫn hắn bước vào thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng cao nhất, hắn mới phát hiện cách nhìn nhận của mình quá nhỏ, ý tưởng sai vô cùng.

Ông chú tinh anh không phải ai khác, chính là BOSS lớn của Lộ Nhẫn, Cục trưởng của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt.

Ngày thứ hai sau khi nhận chức đã được mời vào văn phòng riêng của Cục trưởng, Lộ Nhẫn ngoài cảm khái vận khí của mình ra, cũng chỉ có thể mặt mang mỉm cười tiếp thu hiện thực.