Chương 19

“Cậu uống sữa bò, hay là sữa chua?" Lộ Nhẫn kéo cửa tủ lạnh, hỏi thanh niên đằng sau.

"Sữa chua."

"Đáp sai rồi, nơi này chỉ có sữa bò." Lộ Nhẫn một tay cầm hộp sữa bò, một tay bưng bữa sáng đến bên bàn ăn, hẳn ngẩng đầu phát hiện Vưu Du đang dùng một loại ánh mắt quái dị khó có thể diễn tả nhìn chằm chằm vào hắn.

“Buổi sáng cậu gội đầu?" Lộ Nhẫn ngồi xuống, nhìn mái tóc bết vào nhau.

“Lúc rửa mặt không cẩn thận bị ướt.” Vưu Du chống cằm, ánh mắt ôn nhu như nước, Lộ Nhẫn bị nhìn đến lỗ chân lông co rút.

"Không ăn sao?"

“Không nỡ ăn, đây là bữa sáng đầu tiên bác sĩ làm cho tôi." Vưu Du khảy trứng chiên vàng óng kia, tâm tình cậu thật tốt, lời nói ra giống như đang đọc thơ, “Muốn giấu kín nó đi, bảo tồn vĩnh viễn.”

"Đừng lãng phí đồ ăn, cậu không ăn, liền cho tôi."

“Không được, đây là của tôi." Vưu Du gom đĩa đến trước mặt mình.

Lộ Nhẫn nhìn bộ dạng chó con bảo vệ đồ ăn của thanh niên, cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng vô thức cong lên.

“Bác sĩ Lộ, cười lên thật đẹp.” Vưu Du nhạy bén phát hiện biểu tình của người đàn ông thay đổi, cười tủm tỉm nói.

Lộ Nhẫn ngơ ngẩn, đầu hơi cúi, biểu tình khôi phục như lúc ban đầu, môi nhấp thành một đường thẳng bình thường.

Hắn vẫn không quen ở chung với một người xinh đẹp sôi động như Vưu Du, bọn họ khác nhau rất xa, nếu như so sánh toàn bộ xã hội với một khu rừng nhiệt đới cạnh tranh kịch liệt, Lộ Nhẫn là con lười chậm rì rì, ăn không ngồi rồi, Vưu Du chính là một con báo châu mỹ hoa văn xinh đẹp, tràn đầy sức sống, một sinh vật lười biếng thích phát ngốc với một kẻ săn mồi linh hoạt đỉnh cao, hiển nhiên rất khó để có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.

Tiếng chuông di động vang lên, có một cuộc gọi.

“Chào ngài, Chủ nhiệm Triệu, vâng, không quấy rầy. Có chuyện gì mời ngài nói.” Lộ Nhẫn nhìn tên người liên hệ, dùng giọng điệu thân thiện thường dùng ở nơi làm việc để nghe máy, đi đến ban công của ký túc xá.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của chủ nhiệm Triệu: “Bác sĩ Lộ, cuộc gặp mặt của ngài và bạn học sinh đi học lại có thuận lợi không?"

“Vâng, tôi đã đón cậu ấy ra khỏi phòng giám sát.” Hai ngón tay Lộ Nhẫn kẹp điếu thuốc.

“Vậy xem ra các cậu đã tiếp xúc rồi. Nhớ rõ báo cho cậu ta chiều nay đến chỗ hậu cần để nộp đơn, hoàn thành thủ tục đi học lại."

“Vâng, tôi sẽ dẫn cậu ấy qua." Lộ Nhẫn nhéo nhéo mũi, lòng có chút mệt.

“Thế nào? Cảm thấy ổn không?” Chủ nhiệm Triệu hỏi một cách quan tâm, “Vòng tay SOS của cậu biểu hiện cậu đã sử dụng biện pháp tự vệ, nếu cậu ta có làm ra hành vi nguy hiểm gì-- “

"Không có, tất cả đều rất tốt." Lộ Nhẫn cắt ngang lời nói giải thích, “Vòng tay kia là tôi không cẩn thận đè trúng, biểu hiện cho tới lúc này của Vưu Du đều rất bình thường, không làm ra bất cứ hành vi nguy hiểm gì."

“Vậy sao?” Chủ nhiệm Triệu có chút kinh ngạc, “Vưu Du và cậu ở chung rất tốt sao?"

Nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm qua, khóe miệng Lộ Nhẫn không khỏi lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: "Còn được, trên thực tế, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, đêm qua cậu ấy ở tạm trong ký túc xá của tôi."

Không có âm thanh truyền đến, đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu.

“Chủ nhiệm Triệu?" Lộ Nhẫn nghi hoặc.

“Bác sĩ Lộ, cậu có năng lực kết nối rất mạnh, là một nhân tài hiếm có.” Chủ nhiệm Triệu nói một cách đầy ý tứ sâu xa, “Ban đầu lúc cử cậu đi làm nhiệm vụ này, tôi còn lo lắng cậu có khả năng hoàn thành hay không."

"Không, thật ra tôi cũng không--" Được vị lãnh đạo trực tiếp gọi là "Nhân tài hiếm có", Lộ Nhẫn có chút thừa nhận không nổi.

“Này cũng nói rõ cậu có sức hút cá nhân vô cùng mạnh, hệ thống AL và nhóm phỏng vấn của đơn vị đều lựa chọn cậu quả nhiên là có nguyên nhân.” Lời nói của chủ nhiệm Triệu không hề che giấu thưởng thức đối với Lộ Nhẫn.

“Chủ nhiệm, quá khen rồi, tôi chỉ là làm tốt công việc của mình mà thôi.” Lộ Nhẫn cười ngượng ngùng, không giải thích quá nhiều. Quả thật là sức hút cá nhân mạnh, nhưng hắn cũng không thể nói rằng nhân vật nguy hiểm trong miệng chủ nhiệm đang muốn phát triển một mối quan hệ sâu hơn thân mật hơn với hắn.

“Bác sĩ Lộ, đừng tự coi nhẹ mình. Lãnh đạo của đơn vị giao bạn học sinh đi học lại cho cậu phụ trách, cũng đủ thuyết minh sự tin tưởng và thưởng thức đối với cậu." Giọng của chủ nhiệm Triệu trở nên nhẹ hơn, “Lúc trước quên nói cho cậu, thật ra Vưu Du cậu ta là...."

Còn chưa nghe được nội dung mấu chốt, di động của Lộ Nhẫn bị người cướp rồi.

"Đừng gọi tới đây nữa.” Vưu Du lạnh lùng nói.

Lộ Nhẫn cướp di động lại, điện thoại của chủ nhiệm Triệu đã ngắt. Hắn tính toán gọi qua, di động ting một tiếng, chủ nhiệm Triệu gửi thời gian báo cáo cụ thể vào buổi chiều tới, lại dặn dò hắn để ý cảm xúc của Vưu Du.