Chương 18

Hắn vỗ vỗ đầu thanh niên, đưa người tới phòng ngủ, dùng khăn lông chậm rãi lau khô mái tóc ngắn màu trà, cảm xúc của Vưu Du cũng bắt đầu bình phục.

“Bác sĩ, thật xin lỗi, chuyện siêu thị." Thanh niên ghé vào trên giường, khuôn mặt ụp vào gối phát ra giọng rầu rĩ.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng không nên ném mặt* liền đi.” Lộ Nhẫn thở ra một hơi, hắn rất lười, không phải tính cách mang thù.

(*甩脸: đổi sắc mặt, lộ ra vẻ không vui.)

“Bác sĩ vẫn luôn ôn nhu như vậy sao?"

"Ngoài cậu ra, còn chưa có ai dùng từ này hình dung tôi."

"Đó chính là nói, bác sĩ chỉ ôn nhu với một mình tôi sao?"

“Tôi cảm thấy là cậu suy nghĩ nhiều.” Lộ Nhẫn nói. Hắn tự nhận thái độ đối với mọi người đều là không nóng không lạnh, có đôi khi sẽ làm chút chuyện tốt không tốn sức lại giúp người làm niềm vui, nhưng cũng không đại biểu được gì. Trên thế giới rất nhiều người đều là như vậy, hắn cảm thấy Vưu Du đã có sự hiểu lầm nào đó đối với định nghĩa về sự ôn nhu.

Trong phòng ngủ an tĩnh không tiếng động, lần này Vưu Du lại không tiếp lời.

Lộ Nhẫn có chút không quen cúi đầu nhìn, phát hiện Vưu Du nghiêng người cuộn tròn, lông mi thật dài rũ xuống, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, có vẻ như không chỉ chìm vào giấc ngủ yên bình, còn làm mộng đẹp không tồi.

“Lần đầu tiên đến chỗ lạ liền ngủ như vậy rồi, có phải là quá mức tùy tiện rồi hay không.” Nghĩ đến thời tiết nóng bức lúc này, Lộ Nhẫn vẫn là mở ra điều hòa chưa bao giờ dùng tới, phủ một tấm chăn mỏng lên trên người Vưu Du.

(*Nguyên văn 心太大 tâm đại: ý là k để bụng chuyện gì hết.)

Lộ Nhẫn chậm rãi mở mắt ra, nắng sớm chiếu vào trán hắn từ khe hở của bức màn, đập vào mắt là đèn treo hình vuông kiểu tối giản* ở trên trần nhà, một vòng sáng mờ trên chụp đèn màu xám trắng.

Có lẽ là thay đổi một địa điểm hoàn toàn mới, trong nhất thời hắn có chút xa lạ hoảng hốt, không nhớ nổi mình đang ở nơi nào, khóe mắt là khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, không chút tì vết, rực rỡ lấp lánh giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh xảo, hắn dụi dụi mắt, mới nhận rõ khuôn mặt ngủ say ở trước mặt kia.

Lộ Nhẫn nhìn di động, thời gian biểu hiện trên màn hình là sáu giờ đúng, hắn tay chân nhẹ nhàng rời giường xuống đất, xỏ dép lê rời khỏi phòng ngủ.

Cho dù làn da sẽ không bài tiết mồ hôi hoặc là dầu trơn, mỗi ngày Lộ Nhẫn cũng sẽ đánh răng rửa mặt giống như người thường. Tuy rằng đều là mấy thói quen nhỏ vụn vặt vô dụng, nhưng đối với Lộ Nhẫn mà nói, cũng đều là những chi tiết cần phải làm trong sinh hoạt giống như người bình thường.

Lộ Nhẫn dùng một băng dán cá nhân che khuất dấu bút lông còn chưa mờ ở trên cổ, tiếp đó mang lên kính áp tròng màu đen, sau khi soi gương xác nhận trang phục không có chỗ nào sơ suất, mới mở khóa phòng vệ sinh đi ra ngoài.

“Buổi sáng tốt lành, bác sĩ." Vưu Du mang theo một đầu tóc màu trà xõa tung ngáp một cách lười biếng.

Lộ Nhẫn "ừ” một tiếng vô cùng có lệ đi vào phòng bếp, như là không nhìn thấy người sống sờ sờ trước mắt.

Đôi mắt lam nhạt của Vưu Du híp lại, phản ứng lãnh đạm của Lộ Nhẫn khiến tâm tình vốn không tồi của cậu thoáng cái ngã vào đáy cốc, cảm xúc âm u âm thầm xao động một cách không thể khống chế.

Vì sao ngay cả ánh mắt đều không muốn bố thí? Rõ ràng tối qua còn xoa đầu an ủi mình. Khóe miệng Vưu Du mím chặt, một loại ủy khuất phẫn nộ khó tả lấp kín cổ họng giống như đá cứng, khó có thể giảm bớt tiêu hóa.

Gương mặt gần như hoa lệ trở nên vặn vẹo bởi vì cảm xúc, Vưu Du nhìn chằm chẳm mình trong gương, thậm chí trong đầu còn sinh ra cảm xúc bạo ngược muốn đánh nát tất cả.

Cậu cắn răng đè cảm xúc đột nhiên tới xuống, xoay mở vòi nước, ngụp mặt mình vào dưới dòng nước.

Lạnh lẽo hít thở không thông.

Đối với những người khác gần như là hoàn cảnh chết chóc đầy tuyệt vọng, lại là phương pháp duy nhất khiến Vưu Du khống chế cảm xúc của mình.

Tiếng nước vang lên không ngừng ở bên tai.

Thẳng đến khi không khí trong phổi sắp hết gần như không còn, Vưu Du mới chống hai tay ở bồn rửa ngẩng mặt lên, dòng nước dài mảnh tụ thành tấm màn chảy xuống dọc theo mái tóc của cậu, cảm xúc xao động rốt cuộc được làm lạnh. Cậu cầm khăn lông lau mặt, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, yên lặng bắt đầu rửa mặt.

Bàn chải đánh răng là được trét kem đánh răng từ lúc nào? Vưu Du bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Phòng vệ sinh an tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy trái tim đang nảy lên mạnh mẽ.

***

Lộ Nhẫn đứng ở trong phòng bếp, cầm xẻng gỗ lật hai quả trứng ốp la vàng óng ở trong chảo, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn tắt bếp gas, đặt trứng ốp la lên trên bánh mì đã nướng trước đó.