Chương 17

Lỗ tai Lộ Nhẫn rốt cuộc an tĩnh, hai mắt hắn nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, tinh thần lại vẫn không cách nào tập trung.

“Cậu có muốn đi ngủ trước không?" Lộ Nhẫn không chịu nổi ánh mắt trần trụi kia ngẩng đầu lên.

Vưu Du lắc lắc đầu: “Không, tóc tôi còn chưa khô."

“Vậy cậu lấy quyển sách đọc đi?" Lộ Nhẫn bẹp miệng, "Tóm lại, tùy tiện làm cái gì đó, đừng nhìn chằm chằm vào tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi."

“Chính là bên cạnh tôi không có sách."

Lộ Nhẫn chỉ chỉ vào góc của phòng chứa đồ: “Bên kia có giá sách, cậu có thể tìm một quyển tới đọc từ bên trong."

“Được rồi." Vưu Du nhún nhún vai, đi vào phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp.

“Mấy quyển sách này đều là của bác sĩ sao?"

Lộ Nhẫn ngậm thuốc trong miệng hít mây nhả khói, gõ bàn phím, lơ đãng “ừ” một tiếng.

“Bác sĩ, tôi có thể đọc quyển sách này không?" Vưu Du xem kệ nhỏ chỉ có ba hàng, nhanh chóng rút ra một quyển từ bên trong.

Lộ Nhẫn dừng động tác trong tay, nhìn về phía bìa cứng Vưu Du cầm trong tay, ánh mắt có chút xúc động: “Ồ, của Oscar Wilde, quyển đó là bản dịch tiếng Trung, không nhất định cậu có thể đọc hiểu.”

"Không sao, tôi có thể đọc thử, xem như luyện tập tiếng Trung của mình.” Vưu Du ngồi trở lại vị trí, “Bác sĩ anh đọc quyển sách này chưa?"

“Ừ, một câu chuyện cổ tích của người lớn, cảm thấy rất hứng thú đối với câu chuyện này khi vừa tốt nghiệp, tôi nhớ rõ mình còn cố ý sưu tầm nhiều phiên bản khác nhau, bao gồm bản gốc tiếng Anh.” Lộ Nhẫn cố gắng nhớ lại chuyện cũ trước kia, có vài hình ảnh đều đã phai màu đến mơ hồ giống như bị cục tẩy cọ qua.

“Vậy quyển gốc tiếng Anh ở chỗ nào? Là tặng cho ai sao?" Vưu Du thấp giọng hỏi.

“Không nhớ rõ.” Lộ Nhẫn bị hỏi ngây ngẩn cả người, “Thứ mua từ rất lâu rồi, có thể là mất trong khoảng thời gian ở mạt thế.”

Vưu Du rũ đầu, lẩm bẩm một câu gì đó nhỏ xíu.

"Cậu nói gì?" Lộ Nhẫn không nghe rõ.

Vưu Du lắc đầu cười cười, cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.

Lộ Nhẫn có chút kỳ quái, hắn quan sát thanh niên ngồi ở đối diện, bộ dạng giống như nhìn thấy lần đầu qua màn hình giám thị, chỉ là lần này cách gần hơn, thanh niên ôm sách một cách an an tĩnh tĩnh, đầu hơi cúi, cần cổ xinh đẹp lộ ra dưới mái tóc màu trà, giống như những học sinh trẻ trung yêu thích văn học trong thư viện.

“Này, này, đây làm làm sao vậy?” Đồng tử Lộ Nhẫn co lại, tận mắt nhìn thấy một vệt nước mắt chậm rãi trượt xuống từ khóe mắt thanh niên, “Không đến mức chứ, tự nhiên cậu khóc gì nha.”

“Xin lỗi bác sĩ, tôi không muốn như vậy... nhưng câu chuyện này thật cảm động.” Vưu Du dời mắt quay mặt sang một bên, tuy rằng đã cố gắng đè nén, nhưng vẫn sẽ nhịn không được phát ra tiếng nức nở giống như động vật nhỏ.

Lộ Nhẫn có chút chân tay luống cuống, hắn không am hiểu giao tiếp với người sống, đặc biệt là loại khóc nhè. Về phần nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lộ Nhẫn từ nhỏ đến lớn liền chưa từng khóc vì bất cứ chuyện gì. Cho dù là ở viện phúc lợi, hay là ở khu luân hãm, cho dù là phát huy ngoài ý muốn thi đậu đại học, hay là lâm vào tuyệt cảnh kề cận tử vong, hẳn đều dùng một loại tâm lý cực kỳ bình thường để vượt qua, trước giờ chưa từng thật sự trải qua cảm xúc phập phồng quá lớn.

Này có lẽ xem như một loại bệnh tâm lý, Lộ Nhẫn cũng nghĩ tới các phương pháp chữa trị, chỉ là sau đó lại mạt thế năm năm, hắn trở thành xác sống, thế giới tinh thần của hắn cũng bởi vậy trở nên càng thêm lạnh băng khép kín.

Theo lý thuyết, Lộ Nhẫn có thể bắt chước vui buồn giận hờn giống người thường, học tập phương pháp xử sự của người thường, lại viễn viễn không có cách nào có thể cộng tình với người thường.

Nhưng, hôm nay hình như hắn có chút không giống --

Lúc trước đối với bất cứ chuyện gì đều không hề xúc động, lần này hắn nhìn thanh niên đỏ hốc mắt, không biết sao trong lòng cảm thấy quái quái, giống như bị cái gì đó nhéo có chút không thoải mái.

Tay Lộ Nhẫn đặt nhẹ lên khăn lông Đôrêmon kia, cách khăn lông xoa xoa đầu thanh niên một cách không được tự nhiên: “Được rồi, đừng khóc, không cần đa sầu đa cảm."

“Tôi rất khó chịu."

“Vậy đi ngủ một giấc."

Lộ Nhẫn cảm thấy lời an ủi của bản thân thật tệ, hắn cũng là không có cách nào, dù sao một người chưa từng bi thương sao có thể chỉ ra bí quyết trở nên vui vẻ chứ.

Lộ Nhẫn chỉ biết ngủ đối với bản thân hẳn mà nói là biện pháp vạn năng, lúc buồn bực nhàm chán, hẳn sẽ để tư tưởng của mình bay xa, chìm vào giấc ngủ thật sâu. Giống như lựa chọn khởi động lại máy tính, màn hình xanh* cũng vậy, chết máy cũng vậy, chỉ cần nhấn nguồn điện khởi động lại lần nữa, phần lớn tật xấu đều có thể giải quyết dễ dàng thông qua phương pháp đơn giản này.

(*蓝屏: màn hình xanh báo lỗi í.)