Chương 16

“Thời gian phụ đạo, số người phụ đạo, nội dung phụ đạo... không phải chứ, biểu mẫu này cũng quá đơn giả qua loa rồi.” Lộ Nhẫn rê chuột lên xuống, khó có thể tin nội dung trong biểu mẫu mình mở ra chỉ có một trang.

Công việc do đơn vị này sắp xếp có phải là quá nhẹ nhàng rồi hay không, căn bản không thể so với các xí nghiệp bình thường khác.

Lộ Nhẫn nhéo nhéo mũi, mở ra một file nén khác, bên trong là hồ sơ học sinh của hai lớp năm nhất, tổng cộng có năm mươi người, nội dung tỉ mỉ xác thực, còn kèm theo ảnh màu. Lộ Nhẫn tùy ý lướt qua, học sinh tương lai của hắn trông đều không giống người lương thiện, đầu tóc năm màu rực rỡ, hành xử khác người, có mấy người còn đeo dây xích vàng chóe ở trên cổ, dáng người cao to vạm vỡ, biểu tình như lang như hổ.

“Tốn cả ngày, thì ra là sào huyệt của yêu ma quỷ quái, một đám đều là nhân cách phản xã hội tiêu chuẩn." Lộ Nhẫn lầm bầm, "Mấy thanh niên trẻ bạo lực này sao có thể nghe lọt mấy thứ như phụ đạo tâm lý chứ?"

Cách một bức tường truyền đến tiếng mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy rào rào, có người đang tắm gội ở phòng vệ sinh.

“Khó trách sắp xếp công việc đơn giản như thế, có lẽ lúc phụ đạo cũng không có ai sẽ để tâm nghe.” Lộ Nhẫn gõ bàn phím, nói thì nói vậy, hắn vẫn sẽ nghiêm túc chuẩn bị công việc trong tay.

“Tôi sẽ để tâm nghe.” Có người nối tiếp câu chuyện.

Phòng vệ sinh mở, hơi nước nóng hầm hập ùa ra, như là cánh cửa của thế giới thần tiên mở rộng, khiến cho người ta có loại ảo giác bồng bềnh xuất trần. Thanh niên đi ra phô bày đường cong cơ bắp ở nửa người trên của mình một cách vô tư bằng phẳng, da thịt trắng nõn với các đường cong còn đang nhỏ nước, phía dưới bọc một khăn lông dài in hình Đôrêmon, trên khuôn mặt hồng hồng do hơi nóng mang theo nụ cười hoàn mỹ mê người.

“Khăn tắm đó --, là của tôi! Vì sao cậu phải dùng khăn tắm của tôi!” Sắc mặt Lộ Nhẫn tối sầm, biểu tình có chút tan vỡ.

“Xin lỗi, tôi không biết.” Vưu Du sửng sốt, cúi đầu cởi khăn lông quây ở phần eo.

"Đệch, cậu cởi làm gì!" Lộ Nhẫn không nhịn được thô bạo, hẳn không nghĩ tới khác biệt văn hóa trong ngoài lại lớn như thế, càng không nghĩ tới tư tưởng của bạn bè ngoại quốc đã thoáng đến trình độ gặp mặt thẳng thắn thành khẩn như thế này. Trước khi "Đôrêmon” màu lam bị vạch ra, Lộ Nhẫn bịt kín hai mắt của mình.

“Bác sĩ, vì sao anh lại bịt mắt?"

“Vậy vì sao cậu lại ở trần trong nhà người khác? Cậu là cuồng bại lộ sao?" Lộ Nhẫn không nghĩ tới đối phương còn có thể hỏi ra câu mặt dày vô sỉ như thế.

“Này không có vấn đề gì nha.” Vưu Du cúi đầu nhìn nhìn, “Mọi người đều là nam."

"Nam là có thể để trần mông chạy loạn? Đứa bé ba tuổi rưỡi còn biết mặc quần hở đũng, có lẽ nước ngoài theo đuổi hơi thở tự do, nhưng hành vi của cậu ở chỗ chúng tôi gọi là chơi lưu manh, có biết hay không?" Lộ Nhẫn nghiêm mặt nói xong, liền nghe thấy tiếng cười không kiềm chế được của thanh niên.

“Bác sĩ, đừng sợ, tôi không chơi lưu manh với anh.” Giọng nói của Vưu Du tràn đầy ý cười, nghe vào khiến người nhịn không được mặt đỏ tai hồng.

"Sao tôi sẽ sợ, thứ đàn ông đều có.” Lộ Nhẫn trấn định mở mắt ra, lúc này mới phát hiện thanh niên không giống như trong tưởng tượng của hắn, thì ra bên trong là mặc một cái quần tứ giác.

Hắn giật mình, mới biết được mình lại bị thằng nhóc xấu xa chơi.

"Bác sĩ biểu tình của anh thoạt nhìn có chút thất vọng?” Vưu Du lộ vẻ nghiền ngẫm.

"Cậu nhìn lầm rồi." Lộ Nhẫn cảm thấy mệt mỏi sâu sắc, cầm ly trà, nhìn qua giống như cụ già đã có tuổi.

“Bác sĩ, tôi có câu này vẫn luôn muốn hỏi anh.” Vưu Du phủ khăn lông Đôrêmon trên đầu, cậu lau lau mái tóc ướt đẫm, ngồi xuống ghế đối diện Lộ Nhẫn một cách tự nhiên.

"Cái gì?" Lộ Nhẫn cũng không nâng mí mắt, nhìn giáo án ở trước mặt mình.

“Tôi muốn hỏi anh có nói yêu đương chưa?"

"..." Lộ Nhẫn thầm mắng ác ý của thế giới này với chó độc thân, hắn phát hiện từ lúc hắn tới Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt. Có rất nhiều người quan tâm quá khứ tình cảm vẫn còn trống hoác kia của hắn.

"Còn có anh là xử xam sao?"

"..." Lộ Nhẫn cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó sắc bén đâm trúng, máu chảy òng ọc ra bên ngoài.

“Thật ra xử nam không có gì mất mặt, tôi cũng chưa từng làm nha.” Vưu Du giống như nhìn ra gì đó, giọng điệu tràn ngập an ủi.

“Cậu có thể an tĩnh một chốc không, hoặc là làm việc của mình đi, hiện tại tôi đang làm việc.” Mí mắt Lộ Nhẫn giật giật, lòng không ngừng khuyên bảo mình nổi giận liền thua.

"Được, tôi không quấy rầy bác sĩ làm việc.” Vưu Du gật đầu, ngồi ở kia không nói chuyện nữa, an tĩnh giống như một bức tượng điêu khắc thạch cao tuyệt đẹp trong bảo tàng nghệ thuật Châu Âu.