Không xong, sơ suất. Lộ Nhẫn run rẩy, kiều diễm trong đầu lập tức biến mất không còn, nhanh chóng rụt tay về, mà thanh niên trước mặt hắn... giống như những đóa anh đào của công viên Matsumae* dừng ở trên mặt cậu, lộ ra một loại biểu tình khiến lòng người ngo ngoe rục rịch, ngứa ngáy khó nhịn.
(*Công viên hoa anh đào ở Nhật.)
“Cậu, cậu đỏ mặt cái gì? Làm cho tôi giống như đã làm chuyện gì đó kỳ quái với cậu vậy!” Lộ Nhẫn ánh mắt láo liêng, vì che giấu thất thố trong lúc vô tình của mình, lựa chọn đánh đòn phủ đầu một cách không biết xấu hổ.
“Vừa rồi bác sĩ mới xoa nhẹ tôi...” Giọng điệu thanh niên thế nhưng mang theo chút ủy khuất.
“Câm miệng, đừng nói bậy bạ.” Lộ Nhẫn thấp giọng quát một cách tức giận, đánh gãy những lời lẽ nhạy cảm mà đối phương định nói tiếp một cách thô bạo.
(*Nguyên văn 恶声恶气ác thanh ác khí: giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.)
Mạnh bạo cắt ngang những lời nhạy cảm mà bên kia định nói tiếp theo.
Vưu Du sau khi bị mắng cũng không buồn bực, ngược lại ngoan ngoan im miệng.
Vưu Du không nói gì nữa, nhưng chỉ với đôi mắt màu lam nhạt tràn đầy ái muội kia của cậu cũng đã khiến cho Lộ Nhẫn có chút không chống đỡ được.
Lộ Nhẫn dời mắt, lòng thầm nói, một người đàn ông trưởng thành sao dung mạo có thể tinh xảo đẹp mắt hơn cả nữ như vậy chứ, thật sự là không có thiên lý.
"Đi thôi, ở đây cho muỗi ăn sao?" Lộ Nhẫn có chút bực bội bóp tắt tàn thuốc, quay đầu đi lên cầu vượt.
"Bác sĩ, anh muốn đi đâu?" Vưu Du theo sát phía sau giống như kẹo mạch nha.
“Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.” Lộ Nhẫn cúi đầu nhìn mình bước qua từng bậc thang một, cũng lười để ý chuyện từ đơn kia, giọng điệu thất thần.
“Nhưng hiện tại tôi không có nơi để đi.”
"Bớt lừa tôi, trước đó cậu cũng không phải nói như vậy.” Trải qua mấy lần giao phong, Lộ Nhẫn không còn dễ dàng mắc mưu.
“Tôi không lừa bác sĩ, mấy đồ dùng cá nhân vừa mua đều bị mất rồi, phòng ký túc xá kia của tôi cả một năm không có quét dọn khẳng định đêm nay không thể ở." Vưu Du giải thích.
“Đều là người trải qua tai nạn mạt thế rồi, nơi nào không thể ở chứ, nói đến yếu ớt như vậy.” Lần này Lộ Nhẫn hạ quyết tâm canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt không nhả ra, “Cậu tốt xấu gì cũng là người sống sót duy nhất ở khu A, anh hùng hảo hán ở trong ổ xác sống cũng có thể ở được năm năm."
“Được rồi, tôi cũng có thể quay về ký túc xá của mình. Chính là tôi thật sự muốn tắm nước nóng, trong phòng quản giáo chỉ cho phép chúng tôi dùng nước lạnh tùy tiện lau mình, hơn nữa chỉ có thể dùng một tay lau, tay còn lại còn phải bị khóa, căn bản tắm không sạch, tôi đều cảm thấy trên người mình khó ngửi." Vưu Du cố ý kéo dài âm cuối, nghe vào đáng thương vô cùng.
"......"
“Bác sĩ, đừng nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ là muốn tắm rửa một chút, anh xem như là vừa rồi xoa tôi --" Người cắm đầu đi ở đằng trước đột nhiên dừng lại, Vưu Du như là đã sớm đoán được phản ứng của người đàn ông, ngậm miệng một cách vô cùng thức thời.
“Chỉ một lần thôi, không có lần sau.” Lộ Nhẫn xoay người, đứng ở bậc thang liếc nhìn Vưu Du, “Không được nhắc lại chuyện lúc trước."
“Được.” Vưu Du mỉm cười đồng ý.
Da đầu Lộ Nhẫn có chút tê dại, dời mắt không nhìn thanh niên phía sau nữa, tiếp tục tiến nhanh lên phía trước.
“Bác sĩ, anh đỏ mặt, là vì ngượng ngùng sao?" Mặt sau truyền đến nghi vấn tò mò của thanh niên.
Lộ Nhẫn vô thức sờ mặt, sau đó phản bác như là lẩm bẩm một mình: “Đỏ mặt cái quỷ gì, tôi là xác sống sao có thể đỏ mặt?"
"Bác sĩ, anh nói gì vậy? Tôi không nghe thấy.” Vưu Du một bước lên ba bậc, sóng vai đi cùng Lộ Nhẫn.
"Còn hỏi mấy thứ không thể hiểu được nữa, đêm nay cậu cũng đừng muốn tắm rửa." Lộ Nhẫn cố ý hạ giọng uy hϊếp, muốn cho lời của mình nghe vào có lực uy hϊếp hơn, "Mình thích ở đâu thì ở đó đi.”
“Anh là bác sĩ, nghe anh.” Vưu Du sờ sờ mũi mình, “Tôi không hỏi nữa, bác sĩ đừng nóng giận, được không."
Lộ Nhẫn bĩu môi, lời này nói ra lại có vẻ như là hắn vô cớ gây rối Vưu Du đang dỗ hắn vậy, Hắn có chút buồn bực ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ hy vọng một ngày gian nan này qua thật mau.
Cho nên, vì sao hắn phải đồng ý yêu cầu ở nhờ của đối phương? Một ngày không tắm cũng sẽ không thế nào?
Đầu óc hắn thật là có vấn đề, vừa rồi mới có thể mềm lòng đối với tiểu gia hỏa khùng khùng điên điên này.
Trong ký túc xá nhân viên của Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt, Lộ Nhẫn tựa vào sô pha xem laptop.
Khai giảng lớp đào tạo đã gần kề, làm một giáo viên hướng dẫn mới tới, Lộ Nhẫn muốn nhanh chóng sắp xếp công việc và giáo án phụ đạo tâm lý. Này không tính là một chuyện rất khó, trước kia Lộ Nhẫn đã có kinh nghiệm phụ đạo tâm lý ở xí nghiệp, huống chi Chủ nhiệm Triệu còn rất tri kỷ mà gửi biểu mẫu công việc vào trong hòm thư cho hắn, hắn phải làm chỉ là lấp đầy những nơi còn trống mà thôi.
(*Nguyên văn 迫在眉睫: lửa sém lông mày, chuyện khẩn cấp đã đến trước mắt.)