Chương 14

Lộ Nhẫn thuật lại những lời này đều cảm thấy còn vớ vẩn hơn phim truyền hình cẩu huyết: "Cậu không cảm thấy phát triển này quá khiêu thoát sao?"

"Bác sĩ, khiêu thoát là có ý gì?" Vưu Du sửng sốt hỏi.

“Chính là không đâu vào đâu, đột nhiên thay đổi...” Lộ Nhẫn gãi gãi đầu chỉ sợ thanh niên ngoại quốc này không thể lý giải mấy từ ngữ lưu hành cao cấp này, “Tóm lại, quá trình quen biết nhau của hai người là tiến triển từng bước một, cậu không cảm thấy nói lời thích với một người không quen thuộc như thế này là tiến triển quá nhanh sao?"

“Sẽ không nha,” Cổ họng Vưu Du phát ra tiếng cười trầm thấp,” Bởi vì tôi đối với bác sĩ là nhất kiến chung tình đó.”

“Này, không hiểu thành ngữ liền không cần dùng bừa bãi chứ.” Lòng Lộ Nhẫn đột nhiên trầm xuống, giọng không khỏi cao hơn.

"Nhất kiến chung tình chỉ chính là vừa thấy mặt liền thích anh ta (cô ta), tôi nhớ rõ từ đồng nghĩa còn có nhất kiến khuynh tâm, nhất phác tức hợp, nhất kiến như cố..." Vưu Du gập ngón tay đếm.

“Được rồi, được rồi, thật là càng nói càng thái quá.” Lộ Nhẫn cúi đầu, hắn thoạt nhìn thật hỗn loạn, lòng lại tỉnh táo giống như gương sáng.

Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm tình cảm thực tế gì, nhưng hiểu biết của hắn về canh gà cảm xúc* là tuyệt đối không ít. Mà thứ hắn ấn tượng sâu nhất chính là câu nói đã truyền khắp trên mạng từ lâu "Nhất kiến chung tình, rõ ràng là thấy sắc nảy lòng tham. Lâu ngày sinh tình, cũng chỉ là cân nhắc lợi hại..."

(*感情鸡汤: ngôn ngữ và văn bản chuyên dùng để trấn an sự hoang mang về cảm xúc.:专门安抚情感困惑的语言文字。)

Tuy rằng lời này có chút vơ đũa cả nắm, nhưng Lộ Nhẫn cảm thấy loại giải thích khác này vẫn là rất có tư duy phản biện, kết hợp với câu chuyện tình yêu trong và ngoài nước, càng là có thể phát hiện câu này "lời như châu ngọc, toàn trúng chỗ hiểm.

(*字字珠玑,全中要害: tự tự châu ki, toàn trung yếu hại.)

Tiền đề của được nhất kiến chung tình là có một bộ túi da không tồi, Lộ Nhẫn soi gương mấy chục năm, lại làm chó độc thân mấy chục năm, biết rất rõ diện mạo thường thường của mình hiển nhiên khôn g đạt được điều kiện hà khắc như vậy.

Hắn không biết Vưu Du nói ra lời như vậy là xuất phát từ mục đích gì.

Dù sao Lộ Nhẫn chính là một câu cũng không xem là thật.

"Cho nên cậu là đồng tính? Thích nam?" Lộ Nhẫn trầm mặc một lúc, quyết định đổi hướng đột phá.

“Không phải, tôi không có hứng thú với nam, cũng không có hứng thú với nữ.” Vưu Du không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra, "Anh là duy nhất, người tôi thích."

"Làm ơn, đừng xem bác sĩ của cậu thành thiếu nữ hoa quý* tình yêu nảy nở** được không? Ai dạy cậu mấy lời âu yếm cũ rích này hả, nghe vào da gà đều phải nổi lên.” Lộ Nhẫn khẩy khẩy tàn thuốc sắp rớt, bắt đầu dùng giọng điệu trưởng bối để giảng đạo lý, “Còn có đàn ông phải phụ trách với lời nói của mình, đừng hở một chút liền dùng từ "duy nhất cực đoan như vậy, cậu còn chưa đi hết một phần tư cuộc đời, nói đến tuyệt đối như vậy ai sẽ tin chứ --"

(*花季少女: thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.)

(**春心萌动 xuân tâm manh động: tâm động với ai đó.)

Lộ Nhẫn nói đến một nửa liền ngừng, hắn hạ mắt, phát hiện cổ tay trái của mình bị thanh niên nắm chặt.

Như thế nào lại động tay chân?

Lộ Nhẫn còn chưa kịp mở miệng, thanh niên cũng đã kéo tay Lộ Nhẫn đặt ở trên ngực mình, khóe mắt đuôi lông mày toát ra một loại thâm tình khó có thể kiềm chế, “Bác sĩ, anh thật sự không cảm nhận được sao?"

“Cảm nhận cái gì, tôi cảnh cáo cậu đừng làm loạn..." Lộ Nhẫn lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, hắn không phải bị sắc đẹp dụ dỗ, mà là bị dọa bởi suy nghĩ lung tung rối loạn của mình. Tình cảnh này, không biết sao làm hắn liên tưởng đến tin tức hiếm thấy đưa tin về mỹ nữ vu khống nhân viên chính phủ quấy rối ném mất bát cơm ở lúc trước, vội vàng nhìn quanh bốn phía, xác định gần đây có cất giấu máy móc chụp lén gì không.

“Tiếng tim đập của tôi là thật, sẽ không nói dối.” Vưu Du nhìn chăm chú vào Lộ Nhẫn, giọng điệu chắc chắn, “Vừa rồi lúc anh nắm tay tôi đi ra khỏi trung tâm mua sắm, tần suất của nó cũng là nhanh như thế này, có một con nai chạy tới chạy lui không có phương hướng ở trong thân thể."

"Đó gọi là nai con chạy loạn.” Lộ Nhẫn ngoài miệng thì oán giận, tinh thần lại thật sự tập trung trên xúc cảm ở lòng bàn tay theo như lời của Vưu Du.

Bộ ngực của nam hoàn toàn khác biệt với thân thể nữ tính do Lộ Nhẫn tưởng tượng ở tuổi dậy thì, cho dù không thể xưng là mềm mại, vân da tinh tế lại ẩn chứa độ co dẫn đầy sức sống, có hơi giống sô pha làm bằng da đà điểu được đặt theo yêu cầu, xúc cảm thật sự không tồi một cách ngoài ý muốn.

“Bác sĩ, anh như vậy tôi sẽ không nhịn được,” Giọng Vưu Du bắt đầu trở nên vi diệu, “Tôi sẽ hiểu thành anh đang ám chỉ gì đó.”