Chương 13

“Có phải cậu quên cầm mấy thứ cậu mua rồi hay không?” Người đi đằng trước bỗng nhiên mở miệng.

“Hình như quên rồi." Vưu Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lộ Nhẫn, môi mấp máy.

“Cái gì gọi là hình như đã quên, cậu chính là đã quên đó. Một túi đồ lớn như vậy phải tốn không ít tiền... hiện tại hai tay cậu không có gì, rỗng tuếch nha." Lộ Nhẫn quay đầu nhìn thanh niên đằng sau nhịn không được lại thở dài.

Từ sau khi gặp Vưu Du, hắn đã không nhớ đây là lần thở dài thứ mấy của mình trong ngày hôm nay.

“Bác sĩ, tay của tôi không trống rỗng." Vưu Du khẽ nói.

"Không phải trống rỗng?" Lộ Nhẫn nhíu mày, không biết đối phương lại muốn nói ra lời khϊếp sợ gì nữa.

"Hiện tại trong tay tôi chính là tay bác sĩ nha." Mái tóc màu trà lắc nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra dưới ánh đèn, lại hiện ra nụ cười của thiên sứ.

Giống như điện giật, Lộ Nhẫn lập tức buông lỏng bàn tay mình đang nắm, nhân tiện dịch một bước ra sau, duy trì khoảng cách vượt qua hai mét cùng với thanh niên quá mức xinh đẹp trước mặt này.

"Bạn học Vưu Du, xin cậu đừng dùng giọng điệu tùy tiện như vậy để nói chuyện với bác sĩ của mình.” Lộ Nhẫn tính toán lấy cái mác nhân viên chuyên nghiệp của mình ra, nhưng hẳn biết ngụy trang của mình không tính đặc biệt thành công.

Đôi con ngươi màu lam nhạt kia giống như có ma lực nào đó, khiến hắn không có cách nào dễ dàng dời mắt.

“Xin lỗi, bác sĩ, là thái độ nói chuyện của tôi không đúng.” Vưu Du gật đầu, thái độ nhận sai tốt ngoài ý muốn, “Tôi nói lại lần nữa."

"Nói lại liền không cần...” Lộ Nhẫn xua xua tay.

“Bác sĩ Lộ Nhẫn, tôi nghĩ tôi thích anh rồi, thích vô cùng.” Giọng nói ôn nhu của Vưu Du giống một chùm ánh sáng mạnh đánh vào trên người Lộ Nhẫn.

“Cái gì?” Đại não Lộ Nhẫn trực tiếp chết máy.

Hắn, hắn được tỏ tình? Này sao có thể?

Lộ Nhẫn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương làm thế nào cũng không nghĩ tới trong đời lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình nồng cháy sẽ đến từ người bệnh tương lai của mình.

Qua thật lâu, Lộ Nhẫn mới tìm về chút lý trí, gian nan mở miệng: "Bạn học Vưu Du, cậu nói thích chính là chỉ quan hệ hữu ái giữa bác sĩ và bệnh nhân sao?"

"Không, là loại thích của muốn được làʍ t̠ìиɦ.” Bên kia trả lời dứt khoát lưu loát.

(Mé. Kkkk nhanh, gọn, dứt khoát hahahhaha.)

Lộ Nhẫn hoàn toàn trầm mặc, hắn bị câu nói kinh người của thanh niên khiến giật mình không nhẹ, chút lý trí mới tìm về vừa rồi cũng đã lập tức không còn tồn tại.

Trong bóng đêm, hai bóng người một trước một sau tiến lên phía trước ngược với dòng người. Lộ Nhẫn đút hai tay vào túi, mắt nhìn thẳng, vẫn luôn đi đến cầu vượt cho người đi bộ vắng vẻ mới bỗng nhiên dừng bước.

Lộ Nhẫn liếc mắt nhìn cái đuôi nhỏ còn đi theo sau hắn, nhịn du͙© vọиɠ thở ngắn than dài xuống, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng.

Tạch một tiếng, Vưu Du đã giơ ngọn lửa mỏng manh đến bên cạnh hắn.

"Sao trên người cậu lại có loại đồ vật như bật lửa hả?" Lộ Nhẫn nhíu mày không mượn lửa của đối phương.

“Vừa mua từ trung tâm mua sắm bỏ ở trong túi."

“Mua bật lửa làm gì? Cậu hút thuốc?"

"Sẽ hút lúc tâm tình không tốt.” Vưu Du trả lời một cách thành thật.

"Tịch thu, người bệnh không thể hút thuốc." Lộ Nhẫn liếc nhìn khuôn mặt Vưu Du, lấy bật lửa qua châm thuốc, "Đối với thân thể cũng không tốt, nhân lúc còn trẻ mau bỏ đi."

"Bác sĩ, hẳn là anh đã xem qua hồ sơ của tôi rồi.” Vưu Du nói.

"Như thế nào?"

“Vậy bác sĩ nên biết, tuổi của tôi là hai mươi ba." Giọng Vưu Du có chút bất đắc đĩ, "Không phải là vị thành niên mười lăm, mười sáu tuổi."

"Ồ, hai ba thì sao? Còn không phải là tiểu quỷ." Lộ Nhẫn lẩm bẩm, “Tôi hai mươi ba cũng không cảm thấy mình ghê gớm thế nào."

"Hai mươi ba tuổi không có gì ghê gớm, nhưng mà bác sĩ, tuổi này có thể hút thuốc.” Vưu Du ngồi trên một chiếc ghế vứt đi, nghiêng đầu nói, “Có thể yêu đương, có thể quan hệ, cũng có thể kết hôn hợp pháp, cho nên bác sĩ và tôi ở bên nhau hoàn toàn không cần lo lắng dư thừa, chúng ta yêu nhau kết hợp đều là hợp pháp.”

"Khụ khụ, đệch, khụ khụ...” Lộ Nhẫn lần đầu bị mình hút thuốc làm cho sặc đến không xong.

Khóe miệng Vưu Du nhếch lên, đi qua vỗ vỗ lưng người đàn ông, “Bác sĩ, biểu hiện của anh có chút gấp không dằn nổi."

Lộ Nhẫn lắc đầu, hất cánh tay dán ở sau lưng hắn qua bên cạnh, thân thể dịch ra một bước dài.

"Chờ đã, chờ đã, cậu đừng trộm đổi khái niệm, nói đều là mấy thứ lung tung rối loạn." Lộ Nhẫn thẳng lưng, não có chút đau, "Nghe, đầu tiên hai chúng ta đều là nam, tiếp theo tôi là bác sĩ, cậu là học sinh, còn có tôi lớn hơn cậu chín tuổi, quan trọng nhất là thời gian quen biết của chúng ta còn chưa tới 24 giờ. Sau đó cậu liền nói cậu thích tôi, muốn... yêu đương với tôi?"