Chương 12

Lần này gã rốt cuộc nghe rõ lời thì thầm của thanh niên.

"Mày mẹ nó đầu óc hỏng rồi! Mày điên cái quỷ gì--" Giống như một cái pháo lép ỉu xỉu, lửa giận ngập trời của Mao ca còn chưa kịp phát tiết, lời thô tục còn chưa kịp ra khỏi miệng gã liền đột nhiên im bặt.

Mao ca có chút tiếng tăm trong đám học sinh đào tạo năm hai, trước khi còn chưa bị cưỡng chế chuyển đến Cục tài nguyên nhân lực đặc biệt, gã cũng là một thủ lĩnh nho nhỏ trà trộn trong khu an toàn lúc mạt thế, bản thân mang theo mấy chục huynh đệ ở bên ngoài thu phí bảo vệ.

Trong năm năm trật tự xã hội hỗn loạn, làm thịt mười mấy xác sống, súng gϊếŧ mấy người, cũng xem như là ác bá không sợ trời không sợ đất.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, ngay vào khoảnh khắc sau khi đối diện với thanh niên, Mao ca phát hiện thân thể gã run rẩy một cách không chịu khống chế, tứ chi chậm rãi lạnh lẽo, thẳng đến khớp xương của cái chân gác lên tường kia. Gã trơ mắt nhìn ngón tay trắng nõn phía sau thanh niên thọc sâu vào nền xi măng cứng rắn không chút trở ngại, mặt đất bằng phẳng xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện.

Chuyện này đã vượt quá phạm vi thể năng của con người...

Ít nhất lấy móng vuốt của bản thân Mao ca là không thể thọc vào mặt xi măng, nhưng thanh niên quá mức xinh đẹp trước mặt gã này thế nhưng làm được, có được ngón tay có sức mạnh như vậy... nếu muốn trực tiếp chọc thủng đầu người, hẳn là đơn giản giống như nghiền đậu phộng.

Không phải là gã đang nằm mơ chứ.

Mao ca dứt khoát nhắm nghiền mắt, lại nhéo mình một cái thật mạnh, không đợi gã mở mắt ra, một vật cứng đập vào gáy gã một cách không khách khí.

“Đệch!” Mao ca căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, giống quả bóng trắng trong bowling, chính là bị đập xuống đất bởi cú va chạm.

Động tác trên tay Vưu Du ngừng lại, một lon coca bị bóp đến méo mó không còn hình dạng lăn leng keng đến bên cạnh cậu.

Cậu ngửa đầu dựa vào ven tường, ngơ ngác nhìn về phía bóng người đã bỏ đi rồi lại quay về.

Cánh tay giơ cao của đối phương còn chưa kịp thu về, tư thế hiện tại nhìn có chút buồn cười, cực kỳ giống vận động viên ném bóng trên sân đấu bóng chày.

Nhưng mà, bởi vì cú tấn công bất ngờ không theo quy tắc nào vừa rồi, nhất thời ở đây không có ai dám bỏ qua người đàn ông đến đây phá đám này.

“Xin lỗi, có lẽ là tôi ném hơi mạnh.” Lộ Nhẫn chậm rãi giơ hai tay lên, nhìn Mao ca ngã dưới đất không dậy nổi, sắc mặt xấu hổ nói, “Vốn là muốn nhắc nhở cậu ta một chút, kết quả không khống chế được sức lực."

"Mày mẹ nó là thằng chó nào? Cũng dám đánh lén Mao ca? Muốn chết!” Hai tiểu đệ thấy một khuôn mặt hiền lành thành thật kia của Lộ Nhẫn, liền đoán rằng đối phương không phải người biết đánh nhau, lập tức lấy lại tinh thần.

(*鸟人 điểu nhân: mắng đối phương giống như cái xxx. Từ này hơi tục nên tui đổi sang cái trên ^^.)

Bọn họ bỏ qua Vưu Du, bẻ khớp tay răng rắc, đi về phía Lộ Nhẫn.

“Tuy rằng có lẽ các cậu sẽ không nghe, nhưng làm giáo viên hướng dẫn, tôi không thể không nói cho các cậu, đánh nhau là hành vi không tốt." Lộ Nhẫn nhìn cánh tay xăm trổ vung lên của đối phương, “Còn có... hình xăm dọa người cũng không phù hợp với thân phận hiện tại của các cậu."

"Mày mẹ nó lấy giáo viên hướng dẫn nhảm nhí này ra để lừa ai --" Hai người trong miệng hùng hùng hổ hổ, đang chuẩn bị dạy cho Lộ Nhẫn một bài học.

Lúc này một luồng hơi cay vô cùng sặc người bắn thẳng đến trong mắt của bọn họ.

“Thứ gì! Đệch!" Hai người kia khom người xuống một cách cực kỳ đồng bộ, bụm kín hai mắt đỏ bừng kêu cha gọi mẹ.

Toàn bộ đều xảy ra quá nhanh, Vưu Du nhìn cảnh tượng hỗn loạn có chút xuất thần.

“Vòng tay này còn rất có ích, chính là động tĩnh có hơi lớn.” Trong màn sương trắng đυ.c, Lộ Nhẫn bịt mũi đi ra.

"Đi thôi, còn thất thần cái gì, chờ bọn họ tới tìm cậu gây phiền toái hay sao!” Lộ Nhẫn không nói hai lời túm thanh niên còn đang ăn vạ dưới đất dậy.

Vẻ mặt Vưu Du vẫn còn ở trạng thái đờ đẫn, giống một con rối tinh xảo, ngoan ngoãn đứng lên đi ra ngoài, Lộ Nhẫn nằm cổ tay của cậu, nơi da thịt tiếp xúc truyền đến nhiệt độ lành lạnh, loại cảm giác này lại quen thuộc ngoài ý muốn.

Vưu Du nghiêm túc nhớ lại, xác định trong trí nhớ của mình tuyệt đối không có người thứ hai chủ động nắm tay cậu giống Lộ Nhẫn như vậy.

Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là chuyện xảy ra lần đầu tiên, lại giống như đã từng tưởng tượng ngàn ngàn vạn vạn lần ở trong mộng.

Toàn bộ đều như cái bóng hoa lệ, mờ mịt hoảng hốt lại vĩnh viễn không biến mất.

Sắc trời ngoài siêu thị đã đen kịt, ánh sáng mờ ảo phát ra từ đèn bảng hiệu, chiếu vào từng khuôn mặt của những người đi ngang qua đều là màu sắc sáng lạng rực rỡ, ánh sáng màu đỏ, ánh sáng màu vàng, màu xanh lam, màu xanh lá.... đan xen hội tụ để lộ ra một loại lãng mạn lạnh băng của hơi thở điện tử.