Chương 11

“Cậu làm gì đó! Làm cái quỷ gì?" Xuất phát từ bản năng tự vệ của bản thân, Lộ Nhẫn trở tay đẩy mạnh người đằng sau ra.

"Nghe lời bác sĩ, ký tên nha." Lưng thanh niên đυ.ng phải bức tường cứng rắn, chậm rãi ngã ngồi xuống đất, cổ họng cậu phát ra tiếng cười trầm thấp.

Không sai, đúng là ký tên, chỉ là cậu ký tên của mình lên trên cổ Lộ Nhẫn.

“Bệnh tâm thần." Lộ Nhẫn hoàn toàn không thể nhịn được nữa, nhìn về phía người không rõ biểu tình ở trong góc, sắc mặt lạnh băng.

Hắn không bố thí cho đối phương thêm một ánh mắt nào nữa, che cổ rời đi cũng không hề ngoảnh đầu lại.

Trong toilet đơn sơ của trung tâm mua sắm, Lộ Nhẫn đối diện gương, xốc cổ áo sơ mi lên, nhìn dấu vết màu đen như chạc cây trên cổ mình.

Yoyo, có lẽ là tên tiếng Anh của tên học sinh đi học lại kia, nghe thật giống như tên chó con.

“Thật là một tên điên.” Lộ Nhẫn cầm khăn tay dính nước ý đồ lau đi vết bẩn kia, nhưng hẳn lau đỏ cổ, dấu bút "Yoyo” màu đen vẫn ở lại trên làn da hắn một cách bướng bỉnh.

"Đùa à, chất lượng của bút kia tốt như vậy? Thế nhưng không lau sạch?" Sau khi lau mười phút, Lộ Nhẫn rốt cuộc từ bỏ chống cự, lựa chọn dựng cổ áo sơ mi lên để che đậy.

Hắn nhìn khuôn mặt có chút thối của mình trong gương, vẻ mặt tôi tăm, ánh mắt hung ác, nhất thời có chút xa lạ ngoài ý muốn.

Sau khi trải qua năm năm mạt thế như địa ngục nhân gian, hắn cho rằng mình không bao giờ sẽ để lộ ra biểu tình ghê tởm hung tàn như vậy nữa.

Vì sao phải tức giận như vậy chứ? Chỉ là một trò trêu chọc nhàm chán mà thôi. Vị học sinh ngoại quốc kia chính là đứa nhỏ vừa mới hai mươi, nghĩ kỹ một chút, lúc mạt thế buông xuống đối phương cũng mới là số tuổi thành niên, một đứa bé trưởng thành trong hoàn cảnh tàn khốc máu tanh như vậy, không hiểu được lễ nghĩa đối nhân xử thế của xã hội căn bản là một chuyện hết sức bình thường.

Thiếu niên lẻ loi một mình lăn lê bò lết ở khu luân hãm, mỗi ngày đều phải lo lắng hãi hùng trong hoàn cảnh tuyệt vọng, thật vất vả sống sót, bởi vì tâm lý bóng ma, còn phải bị đồng loại buộc vào một l*иg sắt không có tự do.

Thật đáng thương, nếu là một người bình thường mà nói, đều sẽ sinh ra loại tâm lý đồng cảm như vậy.

Không sai, thật sự là quá đáng thương.

Hắn nên bao dung đối với vị học sinh tên Vưu Du này hơn một chút.

“Phấn chấn lên, Lộ Nhẫn. Như vậy không thể được, hiện tại mày chính là một bác sĩ được tôn kính, không phải là tên gϊếŧ người không bị quản thúc, càng không phải một xác sống không có đầu óc. Đừng quên, mày thề phải làm một người bình thường trước khi chết.” Người đàn ông trong gương lẩm bẩm, rốt cuộc thuyết phục mình, hắn vỗ vỗ má mình, nếm thử nhếch khóe miệng cứng đờ lên, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười không mấy dễ nhìn.

Lộ Nhẫn cầm lon coca đi ra khỏi toilet, mấy tiếng kêu kêu quát quát đập vào bên tai hắn giống như chiêng trống, "Mao ca, Mao ca, anh nhìn người kia không phải là người sống sót của khu A, tên điên trong đám học sinh mới năm ngoái sao...."

Ở lối đi của trung tâm mua sắm, có ba bóng người to lớn đứng thành một hàng ở cách đó không xa, ngậm thuốc lá hít mây nhả khói, ánh mắt Lộ Nhẫn hơi trầm xuống.

“Nghe đồn là thần chắn gϊếŧ thần, phật chắn gϊếŧ phật gì gì đó, nghe như là cao siêu lắm*, kết quả năm ấy bắt đầu đào đạo còn chưa chạm mặt đã phạm tội bị nhốt vào phòng giám thị.” Có người cười xấu xa, “Không nghĩ tới, mới một năm đã được thả rồi, xem ra chuyện ra tay với giáo viên hướng dẫn có khi cũng là đám nhãi ranh kia thổi phồng lên."

(*牛皮哄哄 ngưu bì hống hống: khoác lác mạnh miệng, khoe khoang bản thân.)

"Nhìn bộ dạng chật vật của nó, còn dám cuồng như vậy. Vừa lúc cho nó một bài học, dạy nó sau khi đào tạo gập cái đuôi mà làm người.” Mao ca híp híp mắt, hai người khác trao đổi ánh mắt đạt thành ăn ý, đi qua bao vây thanh niên đang lạc đàn* ở góc tường.

(*落单: cô đơn, bởi vì nguyên nhân đặc biệt bị thoát ly khỏi quần thể.)

Vưu Du vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế lúc Lộ Nhẫn rời đi, bao nilon của siêu thị rơi ở một bên, con ngươi thâm trầm như nước biển nhìn qua hộp kem đánh răng nhỏ dài kia giống như đang ngẩn người.

“Này, đứng lên cho ông! Quỷ nước ngoài!" Tàn thuốc lấm tấm liên tục dừng lại ở giữa các ngón tay của Vưu Du, "Mao đại ca của bọn tao có chút đạo lý muốn dạy cho mày."

Vưu Du nâng mắt, đối với kêu gào, không biểu hiện ra phản ứng quá lớn.

"Con mẹ nó! Mao ca nói chuyện với mày đó! Mày điếc à?! Không nghe thấy sao! Còn không mau bò dậy!”

Lần này người ngồi dưới đất có một chút phản ứng, giật giật môi: “Cút, rác rưởi, bằng không gϊếŧ mày.”

“Ghê tởm! Thằng nhãi mày lầm bầm gì đó.” Mao ca gỡ điếu thuốc bên miệng xuống, một chân đạp lên bức tường trắng tuyết, cúi đầu ghé đến trước mặt thanh niên.