Chương 10

Vưu Du trầm mặc một lúc: "Nếu bác sĩ muốn kết thúc nhanh hơn, vậy liền giúp tôi chọn đi."

Lộ Nhẫn quét mắt nhìn lướt qua kệ để hàng nhiều vô số kể kia, giọng điệu có lệ: "Vị hoa đào kia cũng được."

“Vị hoa đào ngọt ngào sao? Lựa chọn của bác sĩ thật sự là ngoài dự đoán, tôi cho rằng anh sẽ thích khẩu vị nhẹ nhàng thanh mát hơn chứ.” Vưu Du cầm kem đánh răng vị hoa đào từ trên kệ để hàng xuống, nhướng mày như có điều suy nghĩ.

“Sở thích của tôi không liên quan đến cậu. Nếu không thích, cậu có thể đổi cái khác, không cần tham khảo lời của tôi.” Lộ Nhẫn đẩy xe rời khỏi kệ hàng chất đầy vật dụng hàng ngày.

Tâm tình của Lộ Nhẫn thật không tốt. Đây là tình huống vô cùng hiếm thấy, hắn là người gần như không nổi giận, nhưng vừa rồi không biết làm sao, có thể là giọng điệu trêu đùa của thanh niên quá chọc người chán ghét, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác bị trêu ghẹo đầy ác ý.

Tóm lại, mượn lý luận của tổ tiên, bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, hắn đã có dự cảm bản thân tuyệt đối không hợp bát tự cùng với người học sinh đi học lại không giống bình thường này.

"Bác sĩ, sao anh lại đột nhiên đi nhanh như vậy, cũng không đợi tôi --" Sau lưng truyền đến giọng nói của Vưu Du.

Lộ Nhẫn im lặng không lên tiếng, không phản ứng thanh niên, cắm đầu đẩy xe đến chỗ tính tiền. Có lẽ là bởi vì lửa giận phừng phừng, cổ họng hắn khô lợi hại, thuận tay cầm một lon coca màu lam từ trong tủ lạnh đưa đến bàn tính tiền.

"Bác sĩ khát nước sao? Tôi mời bác sĩ uống nha." Dường như là cảm nhận được giọng điệu không tốt lắm của Lộ Nhẫn, Vưu Du đứng bên cạnh dùng giọng điệu mềm hơn rất nhiều.

“Không cần đâu." Lộ Nhẫn trực tiếp móc hai đồng tiền xu từ trong túi ra, “Tôi không muốn thiếu cậu."

“Không sao, tôi nguyện ý mời bác sĩ uống."

“Tôi không muốn.” Lộ Nhẫn hít vào một hơi thật sâu, cắt ngang lời còn chưa nói hết của thanh niên xong lập tức đi ra khỏi trung tâm thương mại, hắn đã không muốn bị đối phương dắt mũi đi nữa rồi, "Bạn học Vưu Du, đừng quên, hôm nay mới là ngày gặp mặt đầu tiên của chúng ta."

“Lần đầu gặp mặt thì sao?" Vưu Du trả tiền xong liền nhanh chóng đuổi theo.

“Cho nên, chúng ta không thân chút nào, nói là người xa lạ cũng không có gì khác nhau." Lộ Nhẫn xoay người nhìn chăm chú vào thanh niên xinh đẹp xách theo bao nilon ở trước mặt, lạnh lùng mở miệng, “Cho dù cậu là người nước ngoài, đã đến đây rồi, làm việc cũng niên hiểu đúng mực."

Bầu không khí nào đó không thể giải thích được giữa hai người bị phá vỡ, giống như có người dùng móng tay cào qua bảng đen, phát ra tiếng ê răng.

Trong an tĩnh ngắn ngủi, Lộ Nhẫn chính mắt thấy nụ cười cảnh đẹp ý vui trên mặt thanh niên biến mất không còn, khóe miệng mím thành một đường lạnh băng. Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn không thích người học sinh học lại phiền toái này, nhưng giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy lời mình nói ra có chút quá mức.

“Đúng mực là gì? Tôi không biết. Nhưng mà, nếu bác sĩ đã nói vậy, đó chính là cũng thật chán ghét tôi giống như những người khác, đúng không?" Vưu Du rầu rĩ, mái tóc màu trà che khuất biểu tình của cậu.

Lộ Nhẫn hé miệng, cho dù còn xa mới tới trình độ chán ghét, cuối cùng hắn cũng không mở miệng giải thích.

“Bác sĩ không cần phải nói, tôi biết rồi." Vưu Du ngẩng đầu lên với khuôn mặt không biểu tình, ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhẫn không còn sáng lấp lánh, trở nên bình đạm xa lạ, “Mấy điều anh nói về sau tôi sẽ chú ý.”

“Cậu biết là được rồi.” Lộ Nhẫn vặn bung nắp lon che giấu xấu hổ, thấy hai người không còn lời nào để nói hắn xoay người muốn rời đi, đối phương lại nâng tay lên ngăn hắn lại.

Lộ Nhẫn nâng mắt, hơi siết tay, cho rằng đối phương rốt cuộc muốn bày ra khuôn mặt thật.

“Bác sĩ, không phải muốn tôi ký tên vào tờ đơn sao?” Giọng Vưu Du thật bình tĩnh, "Đưa tôi một cây bút.”

“Hiện giờ cậu đồng ý ký rồi?"

"Ừ."

Lộ Nhẫn sửng sốt một chút, không nghĩ tới thái độ đối phương trở nên phối hợp như thế, lấy ra tờ đơn và bút đen luôn mang theo bên người.

“Tôi viết chữ không thành thạo lắm, nơi này không có bàn, có thể mượn bả vai bác sĩ một chút không?” Vưu Du mở tờ đơn, mở nắp bút.

Không có bàn, cậu có thể dựa vào tường viết nha. Lộ Nhẫn nghĩ thầm, cuối cùng vẫn là gật đầu ngầm đồng ý thanh niên đi đến sau lưng hắn.

Lộ Nhẫn cứng đờ đứng yên tại chỗ, hắn có thể cảm giác được Vưu Du trải tờ đơn lên phía sau lưng hắn, còn có một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai của hắn.

Sao động tác lại chậm như vậy chứ? Ký hai chữ phải lâu như vậy sao? Lộ Nhẫn không quen đυ.ng chạm thân mật với người khác, không được tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo bén nhọn cọ qua da thịt trơn trượt ở trên cổ hắn một cách lưu loát.