Chương 44

Dù cho Diệp Hỏa đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thởi điểm thật sự nhìn thấy Diệp Viêm cũng có chút ngỡ ngàng.

Ngụy Trừng ném cho hắn một bộ đồng phục của đội cảnh vệ bảo hắn thay, một bên nói sơ qua về chuyện của Diệp Viêm, một bên giống như bà mẹ già thu thập đồ dùng hàng ngày cùng thuốc uống của Diệp Viêm.

Giống với dự đoán của Diệp Hỏa, Diệp Cảnh Ưng quả thật trộm di thể của Diệp Viêm giấu đi, đợi đến khi ông đã thành thục kỹ thuật thì phục sinh cho Diệp Viêm.

Ngụy Trừng nói với hai người: “Diệp Cảnh Ưng đã phát hiện hai người, nhanh hơn đi.”

“Còn Diệp Diễm?” Diệp Hỏa hỏi, từ trong lời nói của đám người vừa nãy, Diệp Diễm cũng đã bị bắt lại.

“Trong tù. Anh ấy bị bắt khi ở trong phòng thí nghiệm của Diệp Cảnh Ưng.” Ngụy Trừng thu thập xong mấy thứ, giúp Diệp Viêm cài lại nút áo: “Tớ cũng nghe được tin Diệp Diễm bị bắt mới chạy đến phòng thí nghiệm, không nghĩ tới vừa vặn gặp cậu.” Cậu nói: “Chúng ta đi đón anh ấy trước, sau đó tớ dẫn cha mẹ cùng đi.”

Cậu nói xong liền đẩy Diệp Viêm cùng Diệp Hỏa ra ngoài: “Đi đi đi, đi mau.”

Ngụy Trừng đẩy hai người ra cửa mới chú ý tới, Diệp Viêm từ đầu tới cuối đều không nói gì, Ngụy Trừng đột nhiên sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới cái gì. Cậu khom người nắm lấy vai Diệp Viêm: “Thật xin lỗi.” Cậu nói. “Anh chưa hỏi ý kiến của em liền tự tiện quyết định.”

Ngụy Trừng bản năng muốn dẫn Diệp Viêm đi, mà không để ý đến suy nghĩ của em ấy: “Diệp nhị hỏa, em là muốn cùng một chỗ với ba ba em, hay là muốn đi cùng bọn anh?” Cậu nói tiếp: “Bên ngoài rất nguy hiểm, sinh hoạt cũng không an nhàn giống chỗ này —— “Ngụy Trừng còn chưa nói hết đã bị Diệp Viêm xoa đầu: “Em theo thầy cùng một chỗ. Thầy ở chỗ nào em liền tới chỗ đó.”

Diệp Viêm từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Diệp Cảnh Ưng, nhưng đối với Diệp Cảnh Ưng kỳ thật không có bao nhiêu tình cảm. Ký ức gặp chuyện không may lúc trước đã mơ hồ không rõ, sau khi tỉnh lại lần nữa Diệp Cảnh Ưng biến thành ác mộng của Diệp Viêm, những việc làm cùng thái độ của Diệp Cảnh Ưng đối với cậu cũng đều khiến cậu muốn thoát khỏi đây.

Trên thực tế, là Diệp Viêm vẫn cùng muốn Ngụy Trừng rời đi, nhưng bởi vì thế lực đơn mỏng nên không có cách nào.

“Đi thôi.” Diệp Hỏa nói: “Để em ấy ở lại chỗ này về sau sẽ rất phiền toái.”

Ngụy Trừng dẫn theo anh em Diệp gia giả bộ như không có chuyện gì đi đến khu nhà giam của Trung Quốc, trong “Thuyền cứu nạn đầy đủ mọi phương tiện, dĩ nhiên cũng chuẩn bị nhà giam để xử lý những thành viên không nghe lời. Diệp Diễm vừa bị bắt vào có lẽ còn bị giam ở đó, một khi nộp đế ngục giam của thế giới, hết thảy liền phiền phức rồi.

Canh gác ngục giam là nhận biết Ngụy Trừng, khi bọn họ nhìn thấy Ngụy Trừng liền cúi chào cậu, ánh mắt rồi lại né tránh: “Ngụy cục phó.”

Ngụy Trừng gật đầu với bọn họ, hỏi: “Nghe nói có người giả mạo người của cục cảnh vệ chúng ta?”

“A… phải… vừa đưa tới…” Một canh ngục trong đó nói.

“Dẫn tôi đi nhìn.” Ngụy Trừng nghiêm mặt nói: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy.”

“Nhưng ở trên nói là trọng phạm, ai cũng không thể…”

Ngụy Trừng nhíu mày. Phía trên? Nói như vậy, Diệp Cảnh Ưng nhất định đã phát hiện bọn họ.

Cậu giả bộ cả giận nói: “Giả mạo người của tôi, tôi với tư cách phó cục trưởng còn không có quyền nhìn?”

Ngụy Trừng từ sau khi lên “Thuyền cứu nạn”, bởi vì thuốc mà tính cách biến đổi không ít, thiếu kiên nhẫn dễ nổi nóng, người ở bên ngoài hay trước mặt cấp dưới đều là một bộ nghiêm túc lạnh lẽo, có không ít người sợ cậu.

Canh ngục miễn cưỡng nói: “Phía trên nói, cũng bởi vì giả mạo chính là người của cục cảnh vệ, cho nên Ngụy phó cục người mới đặc biệt… để tránh hiềm nghi” Gã ta nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Ngụy Trừng, cúi đầu nói: “Đây là quyết định của phía trên, chúng tôi chỉ là làm việc theo lệnh, mong Ngụy phó cục không nên làm khó chúng tôi.” Ngụy Trừng híp mắt, cậu vừa muốn nổi nóng, chỉ nghe đằng sau truyền tới một giọng nói hùng hậu.

“Cậu nói Ngụy phó cục không có quyền, còn tôi thì sao?”

Ngụy Trừng vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới là cha của Sở Hạ Lâm – Sở Lăng Hằng.

Sở Lăng Hằng lại nói: “Lãnh đạo rất xem trọng chuyện này, cố ý bảo tôi đến tra một chút.” Sở Lăng Hằng chuyên bảo vệ an toàn cho mấy lãnh đạo quan trọng của Trung Quốc, mặc dù nói không có thực quyền nhưng cũng không phải là người dễ đắc tội. Đám canh ngục không dám đối nghịch với ông, bọn họ nhìn nhau, đành phải mở cửa để cho Sở Lăng Hằng đi vào nhà giam.

“Ngụy phó cục.” Sở Lăng Hằng cười với Ngụy Trừng: “Mời cậu đi trước.”

Ngụy Trừng thoáng cái nhận được sủng mà lo sợ, biết rõ Sở Lăng Hằng bán cho cậu một nhân tình, dùng tay ra hiệu liền theo sau ông.

Đám canh ngục nhìn ý tứ của Sở Lăng Hằng cũng không dám nói gì, đành phải cho qua.

Diệp Hỏa nhìn Sở Lăng Hằng, vẫn đang đoán có lẽ người của Sở gia trong tiểu đội tiên phong nói chuyện này cho ông biết, lúc này Sở Lăng Hằng mới cố ý chạy tới giúp bọn hắn một tay.

Sở Lăng Hằng lấy cớ thẩm vấn dẫn đám người Diệp Diễm ra, thuận tiện còn cho Diệp Diễm mang theo thành phần X làm vật chứng. Diệp Hỏa Diệp Viêm làm bộ một trái một phải ở phía sau áp giải Diệp Diễm, vẫn luôn được Sở Hạo Lăng che chở đưa người tới nơi ít người.

“Chú không đi cùng bọn cháu sao?” Ngụy Trừng thấy Sở Lăng Hằng phải đi, hỏi.

Sở Lăng Hằng nói: “Chú còn có nhiệm vụ.” Ông nói: “Sau này sẽ còn gặp mấy đứa.”

Lúc Sở Lăng hằng sắp rời đi Diệp Diễm nói với ông: “Sở Hạ lâm còn ở trên chờ chú.”

Sở Lăng Hằng gật đầu nói: “Chú biết rồi. Cứ bảo nó yên tâm.”

Người của Sở Hạ Lâm, há lại chỉ có một Sở Lăng hằng? “Chú nói hai đứa còn muốn áp giải chú đến khi nào?” Diệp Diễm chờ cho Sở Lăng Hằng rời đi mới cười mắng, anh nói: “Dù thế nào chú cũng là trưởng bối của hai đứa nha.” Diệp Hỏa cùng Diệp Viêm liền cười cười buông Diệp Diễm ra, lúc này mới nâng lên vành mũ vẫn luôn đè thấp.

Lúc Diệp Diễm được buông ra thuận thế một trái một phải bá cổ Ngụy Trừng cùng Diệp Hỏa, đưa bọn họ qua cửa. Ba người cười ngây ngô trong chốc lát, trăm điều muốn nói còn ở trong lòng, giờ phút này lại không nói ra một lời.

Diệp Hỏa đột nhiên nhớ tới cái gì, tháo xuống đồng hồ hắn vẫn luôn đeo ở cổ tay đưa cho Ngụy Trừng, nói: “Cậu đánh rơi ở đồn cảnh sát, tớ mang về cho cậu.”

Ngụy Trừng nhận lại đồng hồ trong tay Diệp Hỏa, đã lâu như vậy, bên ngoài chẳng những còn nguyên lại được lau đến sáng bóng.

“Chỉ là hiện tại tớ không đeo được nữa rồi.” Cậu tháo bao tay xuống, giơ cánh tay bằng máy ra cho Diệp Hỏa xem.

Hô hấp của Diệp Hỏa cứng lại: “Thật có lỗi.” Hắn nói.

Ngụy Trừng rồi lại không để ý chút nào, cậu cười nói: “Bóng rổ vẫn có thể hành hạ cậu.” Cậu nói tiếp: “Tớ còn chưa dùng nó đánh bóng rổ lần nào, chờ thêm đi, chúng ta đánh một trận.”

Ngụy Trừng nắm lấy vai Diệp Hỏa, nhớ tới lời Diệp Cảnh Ưng đã nói.

【 Ba người các cậu rồi cũng sẽ gặp nhau trên thuyền 】

Quả nhiên.

Mà Diệp Cảnh Ưng lúc này, khi chạy về nhà phát hiện trong phòng không một bóng người, phẫn nộ đến đỏ cả hai mắt.

Bốn người đi đến nhà của Ngụy Trừng đón cha mẹ Ngụy Trừng rồi cùng nhau xuất phát về phía lối đi. Bởi vì Diệp Cảnh Ưng thường xuyên phân phó dẫn người đi, cảnh vệ trông coi cha mẹ Ngụy Trừng ngược lại cũng không hoài nghi gì.

Một đoàn người đi theo Ngụy Trừng đến một góc nhỏ. Phía trong góc có một hàng tủ, là nơi công nhân làm vệ sinh đặt đồ sạch. Ngụy Trừng từ tủ đồ trong cùng lấy ra trang phục bảo hộ đã sớm chuẩn bị từ trước, bảo bọn họ thay. “Thuyền cứu nạn” đang xây dựng một lối đi dự bị thông đến đất liền, cho nên gần nhất thường xuyên có công nhân mặc trang phục bảo hộ đi tới đi lui trong “Thuyền cứu nạn”. Mặc đồ bảo hộ giả như công nhân một là không dễ bị nhận ra tướng mạo, hai là cũng dễ dàng để di chuyển.

Dọc đường đi trôi chảy đến khiến cho người ta không thể tin được. Bọn họ đều cẩn thận cúi đầu không dám nói một lời nào, lại phát hiện số người gặp được càng lúc càng ít, nghi hoặc cùng bất an trong lòng Diệp Hỏa càng lúc càng lớn.

Đường trở về cảm giác so với lúc đến dùng thời gian ít hơn nhiều, không biết có phải là do Ngụy Trừng dẫn đường, bớt được thời gian tìm đường, hay là bởi vì người thiếu rất nhiều.

Sau một đoạn đường, mọi người rốt cuộc đi tới lối giao nhau với “Thuyền cứu nạn”.

Ngay sau đó…. ngay sau đó liền muốn tới cửa ra…

Rốt cuộc có thể thoát khỏi nơi này rồi… trong lòng mọi người đều tràn đầy hy vọng đối với tương lai.

Cửa ra gần ngay trước mắt, Diệp Hỏa rồi lại ngăn cản bọn họ.

“Chờ một chút.” Hắn nói: “Có gì đó không đúng.”

Quá an tĩnh, tất cả đây đều an tĩnh đến đáng sợ.

Diệp Hỏa nhìn chằm chằm hai lính canh trước cửa, lại nhìn tới tổ viên bọn họ phái tới.

Là lạ… ở đâu?! Rốt cuộc là ở đâu?!

Diệp Hỏa đột nhiên tập trung nhìn vào mắt bọn họ.

Mắt… mắt của bọn họ…

Là màu đỏ máu!

Diệp Hỏa ra hiệu với Diệp Diễm cùng Ngụy Trừng nhìn về phía hai lính canh, hai người kia cũng phát hiện manh mối.

“Hóa xác sống?” Ngụy Trừng dùng khẩu hình miệng nói với Diệp Hỏa.

Trong “Thuyền cứu nạn”? Làm sao có thể… virus ở nơi nào…

Vừa rồi dọc đường đi an tĩnh như vậy… chẳng lẽ…

Virus này đến cùng là như thế nào…

Nhưng hiện tại Diệp Hỏa không có thời gian nghĩ đến những thứ này. Hắn dùng tay ra hiệu với mọi người chớ có lên tiếng, rón rén đi về phía cửa. Hắn ra hiệu hắn sẽ mở cửa, nhưng bởi vì tiếng mở cửa sẽ kinh động đến xác sống, cho nên bọn hắn cần thừa dịp trong khoảnh khắc mở cửa nhanh chóng ra ngoài.

Mọi người hiểu ý, Diệp Hỏa nín thở tập trung tinh thần giơ ba ngón tay, trong tích tắc muốn mở cửa, phía xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ——

Diệp Hỏa nghe tiếng nhìn về phía con đường lúc bọn hắn đến, toàn bộ người đều cứng lại rồi, đám người Ngụy Trừng nghe tiếng quay đầu lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ ngây người.

Con đường bọn hắn đi lúc trước đã biến thành một trận hỗn độn, không chỉ có hai lính canh cùng tổ viên trước mắt, rất nhiều thành viên của “Thuyền cứu nạn” đã biến thành xác sống, đang xé xác máu thịt cùng nội tạng của người đi trên đường.

Khắp nơi đều là tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết, dưới đất máu chảy thành sông, ngay cả trên vách tường cũng tung tóe đầy máu.

Hai xác sống bên cạnh bị âm thanh ảnh hưởng, lập tức tỉnh giấc, Diệp Hỏa nhanh chóng mở cửa hô với đám người Diệp Diễm: “Đi! Đi mau!” Ngay tại khoảnh khắc mở cửa, hai lính canh biến thành xác sống liền nhào tới Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm cách gần đó.

Diệp Diễm tránh không kịp, bị lính canh kia đẩy ngã xuống đất. Lính canh kia nhằm vào cổ anh liền muốn cắn lên ——

“Diệp Diễm!” Ngụy Trừng nhanh chóng móc súng ra nhắm vào đầu lính canh kia ——

“Đoàng!”

Đầu lính canh kia bị một phát súng nổ tung, máu thịt bắn cả một mặt Diệp Diễm.

Diệp Diễm hơi ngẩn ra, anh nhìn về phía Ngụy Trừng, ngay sau đó lại theo tầm mắt của cậu nhìn về phía cửa lớn chậm rãi mở ra.

Chu Tụng đang giơ súng đứng ở nơi đó, họng súng vẫn còn bốc khói.

Phía sau anh là những người vốn đang chờ lệnh ở tại cửa lối đi cùng khách sạn, bởi vì người Diệp Hỏa phái lên báo tin thiết bị liên lạc dưới đáy biển đã mất đi hiệu lực, liền tới đây ứng cứu.

Cửa vừa mở ra, một số người liền vọt vào tìm người thân cùng đồng sự của bọn họ, đưa bọn họ ra ngoài. Chu Tụng bước nhanh về phía Diệp Diễm, hô: “Đi mau!”

Cam Qua cũng thuận thế tiến lên, một súng bắn nát đầu xác sống nhào tới, hô: “Mau lên xe.

Diệp Hỏa nhìn theo biển người xông tới như thủy triều, hắn không nhìn thấy Sở Hạ Lâm trong đám người tới đây, lúc này mới thoáng yên tâm.

Một đoàn người tiến vào thông đạo chạy về phía hàng xe, lần lượt lên xe, Diệp Hỏa bọc hậu. Hắn vừa muốn cất bước lên xe, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng kêu văng vẳng ——

“Tiểu Viêm…”

Diệp Cảnh Ưng tìm không thấy Diệp Viêm đã lâm vào điên cuồng, sắc mặt hoảng hốt nhìn đoàn người trước mắt, mỗi người trong mắt ông dường như đều là gương mặt của Diệp Viêm…

“Tiểu Viêm… con đi đâu rồi?” Ông đi về phía đám người Diệp Hỏa: “Ba kêu mọi người cùng nhau tìm con… con ở chỗ nào?”

“Mọi người…” Chẳng lẽ những xác sống kia ——

Diệp Hỏa nhìn Diệp Cảnh Ưng, lạnh run cả người.

Cổ họng Diệp Cảnh Ưng giật giật phát ra tiếng ken két, đầu của ông lay động một cách cứng nhắc, khóe miệng treo ý cười bệnh hoạn. Mọi người đứng yên không dám động, sợ một cử động liền chọc giận ông ta.

Diệp Cảnh Ưng cách bọn họ ngày càng gần, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn ——

“Diệp Viêm!” Ông ta gầm lên, trong mắt tràn đầy chấp niệm đáng sợ: “Con ở đâu?! Con mau đi ra cho ta! Mau ra đây!” Ông ta thoáng cái lại mỉm cười ôn nhu: “Tiểu Viêm… ba yêu con a…”

“Con hoàn mỹ như vậy… Tiểu Viêm…” Ông ta lầm bầm, lại tiếp tục hung ác nhe răng: “Cút ra đây cho ba! Con rốt cuộc đi đâu vậy! Con biết ba phí hết bao nhiêu tâm huyết mới ——”

“Ba.”

Trong lối đi yên tĩnh đột nhiên vang lên một thanh âm non nớt.

Diệp Hỏa đột nhiên cởi ra mặt nạ bảo hộ, đi về phía Diệp Cảnh Ưng. Hắn bóp họng bắt chước tiếng kêu của đứa bé lại gọi một câu: “Ba.”

“Ba ở đây.” Ông ta nói.

Đây là xưng hô đã lâu lắm rồi hắn không dùng tới.

【 Ba, vì cái gì con không thể ra ngoài chơi? 】

【 Ba, ba… đau quá… đau quá a! 】

【 Tim… tim muốn nổ a… 】

【 Ba đừng! Không muốn đi vào cái máy đó nữa! Đó là quái vật! Là đại quái vật biết ăn thịt người! Ba thả con ra! 】 【 Ba, xương con đau quá… đau đến muốn nứt ra… 】

【 Xin ba… 】

【 Mau cứu con a! 】

Diệp Hỏa nhìn Diệp Cảnh Ưng, người đàn ông khiến cho sinh mệnh hắn thiếu chút nữa bị hủy diệt.

Cũng may…

Cũng may gặp những người này, những người cứu hắn ra khỏi bờ vực.

Những người tin tưởng hắn, yêu hắn.

“Ba.” Hắn cười lại gọi một tiếng.

Diệp Cảnh Ưng nghe thấy hắn kêu, ánh mắt của ông thoáng cái nhu hòa. Ông hoảng hốt đi về phía Diệp Hỏa, chậm rãi vươn tay: “Tiểu Viêm… ba sai rồi, ba có lỗi với con.” Diệp Cảnh Ưng thậm chí rơi nước mắt: “Ba không nên để con ở lại một mình trong nhà, đều là do ba để con ở lại một mình mới…”

Con mới có thể chết…

Không! Không! Tiểu Viêm không chết!

Không phải nó vẫn còn đang đứng ở chỗ này hay sao!

“Ba không bao giờ rời xa con nữa được không? Ba chơi với con được không?” Diệp Cảnh Ưng nói.

Diệp Hỏa nhìn những người từ lối đi dẫn theo thân nhân cùng đồng bạn trốn ra, phía sau bọn họ vẫn là một nhóm lớn xác sống. Nếu như đám người Diệp Diễm không đi, người đằng sau tới cũng đi không được.

Diệp Hỏa cười một cái nói: “Được”. Hắn nhìn khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của Diệp Cảnh Ưng: “Ba chơi trốn tìm với con được không?” Hắn nói xong dùng sức đóng cửa xe, xe lái tự động liền lập tức di chuyển về phía đất liền.

“Diệp Hỏa!”

“Diệp Hỏa!”

“Tên khốn này!”

Người trên xe đấm vào thành trong của xe nhìn lại phía sau, nhưng bởi vì xe đã khởi động không cách nào mở cửa.

Diệp Hỏa nhìn hàng xe rời đi liền chạy tới lối đi dự phòng đang xây dựng, trái tim của hắn đập liên hồi, như là một giây sau sẽ nổ tung.

Như thế nào nhanh như vậy… sao lại nhanh như vậy…

Diệp Hỏa sờ lên miệng vết thương bên gáy, này là vừa rồi lúc mở cửa bị lính canh kia nhào lên cắn trúng.

Cũng may cách trang phục bảo hộ miệng vết thương không sâu, nhưng cũng đủ để lây nhiễm.

Cố tình vào lúc này! Cố tình ở chỗ này!

Mẹ kiếp! Chỉ thiếu chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa là có thể đi rồi!

Liền có thể..

Sở Hạ Lâm…

Diệp Hỏa nhéo chặt vùng da thịt kia, sức lực lớn đến độ gần như muốn xé rách nó xuống. Vết thương truyền đến đau nhức như thiêu đốt, đau đến tận xương cốt.

Hô hấp của Diệp Hỏa càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn dùng hết sức lực chạy về phía trước.

Cho dù chỉ có một mình hắn, cho dù chỉ có một mình hắn ——

“Tiểu Viêm…”

Bên tai truyền đến tiếng của Diệp Cảnh Ưng, trong phút chốc Diệp Cảnh Ưng đã đuổi kịp hắn, tiếng gọi kia dường như dán ở bên tai Diệp Hỏa, ngay cả hô hấp cũng phun đến lỗ tai hắn.

Cả da đầu Diệp Hỏa tê dại, Diệp Cảnh Ưng nắm lấy áo hắn kéo hắn vào trong ngực mình: “Bắt được con rồi.” Ông ta nói.