Trong màn đêm, một chiếc xe dã ngoại
(*房车)
cùng vận tải chạy nhanh trên đường. Ánh lửa sau xe cao ngút trời, ở trong màn đêm đen như mực giống như đang cử hành một cuộc cúng tế.
Hai chiếc xe chạy đến một trạm xăng thì dừng lại, Chu Tụng từ xe tải đi xuống đóng mạnh cửa xe, vài bước đi đến chiếc dã ngoại đang dừng phía trước.
Diệp Hỏa đang từ xe dã ngoại đi ra, vừa thấy Chu Tụng liền bị anh nắm chặt cổ áo đè vào cửa.
“Anh đồ khốn kiếp——” Chu Tụng nắm chặt cổ áo Diệp Hỏa, phẫn nộ nhìn Diệp Hỏa: “Vì sao anh lại làm như vậy?!”
Khi anh một đường khiêng hỏa tiễn đồng
(*火箭筒)
đến chỗ đám người Diệp Hỏa, thấy chính là một màn Diệp Hỏa dùng Sở Hạ Lâm để chắn xác sống.
Giọng của Diệp Hỏa lại bình tĩnh đến đáng sợ, hắn nhàn nhạt nói: “Anh lại không buông tôi ra, lưng của Cố Tây An liền nát.”
“Anh ——” Mắt Chu Tụng gần như sắp trừng ra khỏi hốc mắt, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể không buông cổ áo Diệp Hỏa ra.
Diệp Hỏa đi vào căn phòng của Cố Tây An, Chu Tụng nhìn thoáng qua căn phòng hắn vừa mới đi ra, lại đi theo lên.
Cố Tây An nằm trên một cái giường, vẻ mặt thống khổ, Cố Nam Ninh đứng trông bên cạnh.
Diệp Hỏa đổi bao tay nói với Cố Nam Ninh: “Tôi không phải bảo cậu giúp cậu ấy —— ” “Tôi không ra tay được…” Cố Nam Ninh cầm chặt cổ tay Cố Tây An, trong mắt cậu đong đầy nước mắt, trái tim đau đến giống như bị người véo.
Chu Tụng thấy Cố Tây An không có gì, trái tim buông xuống một nửa. Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, xắn tay áo lên nói: “Sở Hạ Lâm đâu?! Vết thương của cậu ấy trên cổ lại chảy nhiều máu như vậy, có phải truyền máu hay không?! Tôi là nhóm máu O —— “
“Em ấy là RH âm tính, anh là RH dương tính. Anh truyền máu cho em ấy là ngại em ấy chết còn chưa nhanh?” Diệp Hỏa thành thạo giúp Cố Tây An xử lý vết thương, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu nhìn Chu Tụng.
“Vậy làm sao bây giờ…”
Diệp Hỏa trầm mặc không nói.
Chu Tụng liền xông ra ngoài, mở ra cửa phòng Diệp Hỏa vừa ra lúc nãy, Sở Hạ Lâm đang hôn mê nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh, miệng vết thương đã được xử lý ổn thỏa.
Chiếc xe dã ngoại này Diệp Hỏa đã chuẩn bị ngay từ đầu, để đến lúc chuyện phát sinh ngoài ý muốn bọn hắn còn có một đường lui, lỡ như nơi ẩn náu của bọn hắn xảy ra vấn đề gì cũng tùy thời có thể lái xe rời đi.
Trên xe đã chuẩn bị tốt các loại đồ dùng hàng ngày cùng với dụng cụ chữa bệnh cần thiết, Diệp Hỏa biết nhóm máu Sở Hạ Lâm quý hiếm, ngay cả huyết tương đã sớm chuẩn bị tốt cho cậu.
Hắn vẫn luôn đề phòng nhóm người cảnh sát, đề phòng bọn họ ôm tài nguyên chạy trốn, cho nên chưa từng đề cập đến có một chiếc xe dã ngoại như thế này. Như vậy cho dù bọn họ có thật sự chạy trốn, hắn và Sở Hạ Lâm cũng có thể dựa vào tài nguyên trên xe mà chống đỡ một đoạn thời gian.
Cũng may mấy ngày này Diệp Hỏa cùng bọn họ đã thay phiên vận chuyển nhu yếu phẩm lên chiếc xe vận tải kia của Chu Tụng, vừa rồi bọn hắn mới có thể sau khi trốn khỏi động nhanh chóng lên xe chạy trốn trong lúc chung cư nổ tung.
“Các cậu hiện tại nghỉ ngơi một chút.” Diệp Hỏa nói: “Tôi xử lý Cố Tây An xong chúng ta liền đi đón Diệp Diễm.”
“Hiện tại?!” Chu Tụng giật mình hỏi, anh nhìn hai người thở ra thì nhiều hít vào thì ít nằm trên giường. Mọi người trải qua một trận vừa rồi đều đã đến tình trạng kiệt sức, ngay cả hiện tại nói chuyện cũng là miễn cưỡng chống đỡ, đừng nói đến có còn sức lực lẻn vào căn cứ “Hải yêu” canh phòng cẩn mật để mang Diệp Diễm đi hay không.
Huống chi cái này vốn cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch, cũng không có thông báo trước cho Diệp Diễm, hai bên đều chưa chuẩn bị gì.
“Đây không phải chịu chết sao?” Chu Tụng hỏi, anh nhớ tới cách làm lấy Sở Hạ Lâm chắn xác sống vừa rồi của Diệp Hỏa, tim rét lạnh. Người trước mắt này thật sự sẽ không hại chết bọn họ sao?
“Đêm dài lắm mộng.” Diệp Hỏa nói, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài từ cửa sổ trên xe, xa xa trên bầu trời đang lượn lờ mấy xác sống biết bay: “Tuy nói đã cho nổ tung khu nhà kia, nhưng phần lớn xác sống tiến hóa còn sống. Hơn nữa… Vụ nổ đã phá hủy gì đó, bằng không thì không có khả năng gây ra vụ nổ lớn như vậy, hơn nữa những xác sống kia hiện tại giống như đã không còn bị khống chế.”
Hắn nói tiếp: “Chúng ta bên này nổ, ‘Hải yêu’ bên kia nhất định sẽ biết rõ, cũng phái người đến xem tình huống. Diệp Diễm cũng khẳng định sẽ biết rõ chúng ta xảy ra chuyện rồi, trong lòng sẽ có chuẩn bị. ‘Hải yêu’ vốn đề phòng chúng ta, bên ngoài hiện tại rối loạn, chúng ta không bằng thừa loạn trà trộn vào.”
Diệp Hỏa dừng một chút lại nói: “Chỗ này chống đỡ không được bao lâu, những xác sống bên ngoài kia chẳng mấy chốc sẽ san bằng nơi đây, đến lúc đó sân bay các anh thật vất vả dọn dẹp cũng sẽ không dùng được nữa, chúng ta không thể đi đâu được.” Tuy rằng Chu Tụng muốn phản bác, nhưng không thể không thừa nhận Diệp Hỏa nói có đạo lý. Anh kéo Cố Nam Ninh vẫn luôn canh giữ bên cạnh Cố Tây An ra ngoài, bọn họ cùng Cam Qua miễn cưỡng ăn chút đồ ăn, ngủ trong chốc lát, lúc trời tờ mờ sáng Diệp Hỏa ra khỏi phòng ra hiệu với bọn họ tất cả đã sẵn sàng.
“Hiện tại phải làm sao?” Cam Qua hỏi.
Diệp Hỏa nhìn về chung cư rực lửa đằng xa, nói: “Trở lạI.”
Cam Qua lái xe dã ngoại đi trước, Chu Tụng lái xe tải theo sau, hai chiếc xe một trước một sau tiến về chung cư.
Chung cư đã là một biển lửa, nhưng vẫn có xác sống không ngừng bò ra từ phế tích.
Diệp Hỏa đưa mắt nhìn mấy chiếc xe đang chạy qua đây, nói với đám người Cam Qua: “Cam Qua theo tôi. Nam Ninh, cậu đến sân bay trước chờ chúng tôi, nếu bọn họ đi theo cậu liền lái xe dã ngoại dẫn bọn họ đi lòng vòng.”
“Chiếu cố Sở Hạ Lâm cùng Cố Tây An.” Diệp Hỏa dừng một chút lại nói.
Cam Qua theo Diệp Hỏa xuống xe, hai người chia nhau lai chiếc Bentley Limousine cùng chiếc Jeep đã được sửa chữa lại.
May mắn mấy ngày này Diệp Hỏa vì chạy trốn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đổ xăng cho mấy chiếc xe lại đậu ở những chỗ khác nhau, như vậy cho dù xảy ra chuyện gì bọn họ ở bất kỳ địa phương nào cũng có thể lên xe chạy đi. Xe Jeep cùng Bentley Limousine đậu bên ngoài chung cư, mà xe tải, dã ngoại cùng chiếc Porsche kia đều đậu ở dưới chung cư.
Lúc bọn họ vừa thoát ra chỉ kịp leo lên xe dã ngoại cùng xe tải, chiếc Porsche kia bởi vì cách chung cư gần nhất mà đã bị cháy sạch chỉ còn đống sắt vụn.
Sau khi lên xe Diệp Hỏa thông qua bộ đàm nói với hai người: “Mở nhạc, mở loa trong xe lên mức tối đa.”
Diệp Hỏa vừa dứt lời hai người liền nghe theo, ba chiếc xe vang lên từng tiếng nhạc đinh tai nhức óc, xác sống bò ra từ phế tích bị tiếng nhạc hấp dẫn, nhao nhao di chuyển tới phía bọn họ.
Ba chiếc xe không biết là do người của showroom xe hay là nhà sản xuất xe hơi đã cài sẵn nhạc, Bentley truyền tới là hành khúc đám cưới, Jeep là bản hòa âm, phối với ánh lửa ngút trời lại có mấy phần mùi vị, điều kiện tiên quyết là bỏ qua tiếng DJ vũ trường truyền tới từ xe tải.
Cố tình chiếc xe tải Chu Tụng lái kia bởi vì chủ xe trước đã lắp thêm loa bass, tiếng nhạc vang đến tận mây xanh. Chu Tụng bị tiếng nhạc làm cho gần phải thăng thiên, càng không ngừng hỏi Diệp Hỏa được chưa.
“Lại chờ chút nữa…” Diệp Hỏa nói, hắn híp mắt nhìn xác sống không ngừng tụ tập đến chỗ bọn hắn.
Lúc này Chu Tụng mới phản ứng tới Diệp Hỏa cũng lên một chiếc xe, anh hỏi: “Anh biết lái xe rồi?”
“Học mấy ngày nay.” Diệp Hỏa nói, hắn thấy đã hấp dẫn được tương đối xác sống, khởi động xe sẵn sàng: “Chuẩn bị.” hắn nói.
“Đi ——” Diệp Hỏa ra lệnh, ba chiếc đồng loạt xuất phát, dẫn theo số lượng lớn xác sống tiến đến căn cứ “Hải yêu”. Dọc đường đi bọn hắn lại hấp dẫn thêm nhiều xác sống cấp I cùng cấp II, càng ngày càng nhiều xác sống hòa với tiếng nhạc ầm ĩ tựa như đang mở một cuộc party của xác sống.
“Anh định làm gì?” Chu Tụng hỏi.
Diệp Hỏa từ gương chiếu hậu nhìn nơi bọn họ đã sinh sống hơn nửa năm đắm chìm trong biển lửa, thỉnh thoảng bùng lên một ngọn lửa bay thẳng lên trời, giống như tết âm lịch năm ngoái, pháo hoa rực rỡ trong trời tuyết khi hắn và Diệp Diễm rời khỏi nhà Ngụy Trừng.
Đó là bắt đầu cho tất cả.
Diệp Hỏa cười nói: “Bước sang năm mới rồi, chúng ta mời ‘Hải yêu’ ăn sủi cảo.” Mấy người duy trì tốc độ không nhanh không chậm dẫn xác sống tới căn cứ “Hải yêu”. Sau khi đến nơi, Cam Qua cùng Diệp Hỏa đạp mạnh chân ga, cố gắng đâm hư máy phát sóng siêu âm ở trước cửa “Hải yêu”, Chu Tụng tức thì lái xe dẫn theo rất nhiều xác sống vòng quanh căn cứ “Hải yêu”, lợi dụng xác sống bao vây “Hải yêu”.
“Tôi đi tìm Diệp Diễm, hai người đi tìm người của Scylla.” Diệp Hỏa nhảy xuống xe, chạy về phía khu lầu của “Hải yêu”, Cam Qua Chu Tụng nghe vậy cũng nhao nhao xuống xe, đuổi theo Diệp Hỏa.
Trong căn cứ “Hải yêu” là một đống hỗn loạn. Khu nhà sụp đổ, số lượng lớn xác sống cấp cao liền thoát khỏi khống chế chui lên từ dưới đất. Mà xác sống cấp cao có được giác quan nhạy bén, bọn chúng phát giác có số lượng lớn nhân loại tụ tập ở căn cứ “Hải yêu” liền xuất phát về phía căn cứ “Hải yêu”, có mấy xác sống tốc độ di chuyển nhanh hoặc là có năng lực bay trên không đã sớm tới được căn cứ “Hải yêu”.
Hiện tại xác sống bị đám người Diệp Hỏa hấp dẫn tới càng là hấp dẫn phần lớn hỏa lực bên trong căn cứ, người “Hải yêu” không rảnh quan tâm đến đám người Diệp Hỏa bọn họ.
Diệp Diễm..
Diệp Hỏa chạy trốn trong hành lang của căn cứ, ý đồ tìm ra chỗ của Diệp Diễm. Chung quanh hắn đều là xác sống cùng thành viên “Hải yêu” đang chạy tứ phía, thay vì nói là thành viên của “Hải yêu”, không bằng nói là thành viên Siren do Diệp Cảnh Ưng khống chế thì càng chuẩn xác hơn.
Trong căn cứ quá lớn, mà bản vẽ căn cứ Diệp Diễm đưa cho Diệp Hỏa lúc trước cũng đã hóa thành tro tàn theo chung cư của bọn họ, Diệp Hỏa không biết mình đang ở chỗ nào.
Mẹ kiếp!
Hắn cố gắng phác họa ra kết cấu của căn cứ trong đầu, sau khi đi ngang qua mấy bảng chỉ dẫn hắn rốt cuộc biết được đại khái chỗ mình đang đứng, sau đó bằng vào trí nhớ nhanh chóng tìm được phòng của Diệp Diễm——
Không có.
Gian phòng trống rỗng, Diệp Hỏa vừa muốn đi tìm chỗ khác, lại nghe thấy tiếng gặm nuốt phát ra từ trong góc.’
“Rộp rộp… rộp….rộp…”
Nương theo tiếng hàm răng cắn vào khớp xương, Diệp Hỏa quay đầu, đối mặt với khuôn mặt… đếm không hết mắt của một xác sống trong góc! Đây là… xác sống cấp VI!
Diệp Hỏa tựa vào vách tường thận trọng lui về sau từng bước, xác sống cấp VI kia phát hiện con mồi mới liền nhả thân thể trong tay ra hướng về phía Diệp Hỏa.
Theo thân thể bị buông kia ra, ánh mắt Diệp Hỏa khóa chặt trên mặt người đó…
Đáng chết!
Gương mặt người kia đã sớm bị chất độc ngoài thân của xác sống cấp VI kia ăn mòn sạch sẽ, ngay cả ngũ quan cũng đã mơ hồ, căn bản không phân biệt được có phải Diệp Diễm hay không.
Người của “Hải yêu” đều mặc trang phục thống nhất, cho dù quần áo của người này vẫn còn giữ lại một chút, cũng không đoán được người đó là ai.
Nhân thời gian Diệp Hỏa đang tự hỏi, xác sống cấp VI kia đã di chuyển đến bên cạnh hắn.
“Mẹ kiếp…” Diệp Hỏa lầm bầm, nhất thời càng ngày càng nhiều xác sống di chuyển về phía hắn. Diệp Hỏa tựa vào vách tường thở hổn hển… giống như Chu Tụng nói, một trận ở tầng hầm đã gần như tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn, ngay cả trên xe hắn cũng không nghỉ ngơi chút nào, Diệp Hỏa đau khổ dùng suy nghĩ chống đỡ thân thể gần như sụp đổ.
Xong đời…
Ý thức Diệp Hỏa dần mơ hồ, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
【Em tới bảo vệ anh, anh chỉ phải chịu trách nhiệm chạy trốn là được rồi】
Sở Hạ Lâm…
Người lúc trước nói ra lời thề…
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!
Diệp Hỏa cắn chặt răng.
Thạch cao sau lưng đột nhiên đổ xuống rào rào, Diệp Hỏa thầm nghĩ không xong, nhưng thân thể đến tình trạng kiệt sức rồi lại hoàn toàn không làm ra được phản ứng nào.
Lúc này bức tường sau lưng bị phá ra một cái động lớn, một xúc tu to khỏe chui ra từ bức tường!
Diệp Hỏa lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, xúc tu kia lướt qua tai Diệp Hỏa đánh về phía trước, cắm thẳng vào trong đầu xác sống cấp VI kia!
Mặt tường này lập tức bị xác sống sau lưng há mồm cắn, mặt tường đổ xuống chặn lại xác sống bên cạnh, Diệp Hỏa nhân cơ hội ngồi xổm xuống lăn về phía trước, nhanh chóng nâng lên người đã bị ăn hoàn hoàn toàn biến dạng kia chạy ra ngoài cửa. Người trên lưng nặng như núi đá, Diệp Hỏa cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu, chỉ dốc sức liều mạng chạy về phía trước.
Bên người gần như mỗi lối đi đều bị xác sống chặn kín, Diệp Hỏa không có chỗ để trốn, lung tung chạy đến chỗ ít xác sống ý định tìm ra một con đường, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn trong nhà kính của căn cứ không thể trốn đi đâu được.
Nhà kính trong căn cứ có hai tầng, Diệp Hỏa nấp dưới góc cầu thang của nhà kính, như vậy cho dù xác sống có tràn vào hắn cũng có thể chạy lên lầu, cầm cự thêm chốc lát.
Mà bây giờ, hắn thật sự ngay cả khí lực để cất bước cũng không có.
Từ thủy tinh của nhà kính có thể nhìn thấy nhà kính đã sớm bị xác sống vây quanh, bàn tay vòng ngang eo người trên vai kia dùng sức nắm chặt.
Sẽ không còn ai đến cứu hắn.
Diệp Hỏa hít sâu một hơi, nghĩ như vậy còn không bằng vừa rồi…
Vừa nghĩ tới ký ức cuối cùng của Sở Hạ Lâm đối với mình chính là dùng thân thể của em ấy chặn công kích của xác sống, trái tim Diệp Hỏa có chút đau.
Sớm biết như thế còn không bằng lưu lại ấn tượng can đảm rộng lượng trong lòng em ấy.
Đều đã đến lúc này Diệp Hỏa mới phát hiện hắn vẫn còn quan tâm cái nhìn của Sở Hạ Lâm đối với hắn, hắn cảm thấy mình thật sự là không còn cứu chữa được nữa.
Hắn vỗ vỗ người phía trên, lầm bầm: “Diệp Diễm a… tiểu tử chú…”
Đều đã đến nông nỗi này vẫn còn mang tiểu tử chú ra ngoài, không để chú chết cùng một chỗ với đám quái vật kia.
“Thứ không biết lớn nhỏ—— “
Diệp Hỏa quay đầu, liền thấy tầng hai của nhà kính, cũng chính là trên đầu mình ngồi một người.
“Diệp Diễm?!”
Sàn nhà của nhà kính là thủy tinh, Diệp Hỏa ngẩng đầu, thấy chính là Diệp Diễm đang đối mặt với mình.
“Gọi là chú nhỏ.” Diệp Diễm cười với Diệp Hỏa, đưa tay qua: “Mau lên đây!”
Vừa rồi anh thấy loáng thoáng có người xông vào nhà kính nhưng không thấy rõ người nọ là ai. Tuy rằng người nọ vẫn luôn trốn dưới mình, nhưng bởi vì bị thực vật trong nhà kính che chắn, Diệp Diễm nhìn hồi lâu cũng không thể xác nhận. Thẳng đến khi nghe thấy Diệp Hỏa gọi ra tên của mình.
Diệp Diễm xuất hiện mang đến động lực cho Diệp Hỏa đã có chút tuyệt vọng, hắn nhanh chóng chạy lên lầu, kéo tay của Diệp Diễm: “Sao chú lại ở chỗ này?!”
“Đa số xác sống đều dựa vào ngũ giác để định vị, nhà kính có thực vật cao lớn che chắn, mỗi loại thực vật khác nhau lại có mùi khác nhau, nếu như chú không động mà nói, những thực vật này đủ để che giấu hành tung cùng hơi thở của chú.” Diệp Diễm nói, anh chỉ chỉ mấy xác sống bên ngoài nhà kính: “Cậu xem bọn chúng đi theo cậu đến chỗ này, không phải vẫn là chậm chạp không tiến vào hay sao?”
Sau khi Diệp Diễm phát hiện căn cứ “Hải yêu” bị xâm lấn liền không quan tâm chạy đến nhà kính, người canh giữ anh bị xác sống cuốn lấy cũng không rảnh đuổi theo anh.
“Ài cậu khiêng cái gì vậy?” Diệp Diễm nhìn nhìn người Diệp Hỏa khiêng trên vai: “Cậu khiêng người ta làm gì?”
【 Cháu cho người ta là chú không muốn chú chết một chỗ với đám quái vật kia. Cho nên dù cho chú đều đã biến thành cái dạng này rồi vẫn mang tiểu tử chú ra ngoài.】【Cho dù chú bị cắn, lỡ như về sau có thể tìm ra phương pháp trị liệu cho xác sống mang chú ra cũng dễ biến chú trở về. 】 Những lời này Diệp Hỏa sao có thể nói ra miệng.
Mà vừa rồi cho dù đã nhìn thấy Diệp Diễm cũng bởi vì quá khẩn trương mà quên bỏ người kia lại, một đường chạy lên lầu, Diệp Hỏa càng là không thể nói ra.
“Làm mồi.” Diệp Hỏa dừng một chút nghiêm túc nói.
Diệp Diễm ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, còn chưa kịp nói gì, trong tai nghe của Diệp Hỏa đột nhiên truyền tới giọng của Chu Tụng: “Tìm được rồi!” Chu Tụng nói: “Chúng tôi tìm được người của Scylla rồi!”
“Tôi cũng tìm được Diệp Diễm rồi.” Diệp Hỏa đáp: “Rút lui, đến sân bay!” Hắn nói.
Diệp Hỏa ngắt kết nối nhìn về phía Diệp Diễm, hai người trao đổi ánh mắt, vừa nhìn về phía xác sống bên ngoài nhà kính, lượn lờ ở lối vào nhà kính.
“Đưa anh ta cho chú.” DIệp Diễm tiếp nhận người vẫn luôn được Diệp Hỏa khiêng trên vai, lòng thầm nói con ma ốm Diệp Hỏa này khi nào thì khỏe như vậy…
Anh nhỏ giọng dặn dò Diệp Hỏa: “Cậu cẩn thận một chút, lát nữa anh ta biến thành xác sống cậu ngay cả khóc cũng không kịp, đừng quên trên người cậu cũng không có kháng thể bảo hộ.”
“Cháu biết.” Diệp Hỏa nói, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Cam Qua cùng Chu Tụng dẫn theo người của Scylla đứng ở trước cửa của căn cứ “Hải yêu” chờ Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm. Chu Tụng lên xe tải, sau xe chất đầy thùng hàng, ngay cả chỗ phụ lái cũng chất đầy đồ.
Cũng may chiếc xe Cam Qua lái đến là Bentley Limousine, người của Scylla mới có chỗ ngồi. Cam Qua khởi động Bentley, hai người thấy Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm đi ra khỏi khu nhà mới thở phào một hơi.
Người được Diệp Hỏa khiêng một đường tới đây thật đúng là bị xem thành mồi nhử, nếu không phải lợi dụng thân thể anh ta hấp dẫn xác sống, Diệp Hỏa cùng Diệp Diêm cũng khó có thể trốn ra khỏi nhà kính bị tầng tầng xác sống vây quanh.
Diệp Diễm khởi động xe đi theo Cam Qua cùng Chu Tụng, ba chiếc xe xuất phát về phía sân bay.