Diệp Hỏa làm tổ trong phòng thí nghiệm sáu bảy ngày, trừ bỏ ăn cơm ngủ ra cơ bản liền ngâm mình trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày hắn lúc nào về phòng lên giường ngủ, lúc nào rời giường đến phòng thí nghiệm Sở Hạ Lâm cũng không biết.
Diệp Hỏa đã biết được cái gì đó?
Sở Hạ Lâm tâm phiền ý loạn.
Diệp Diễm tên kia lại biết được tình huống gì, nói cái gì với Diệp Hỏa, có thêm mắm thêm muối hay không? Sở Hạ Lâm không biết, rồi lại không dám hỏi thẳng Diệp Hỏa, sợ đem những thứ vốn dĩ chưa bại lộ cũng đều nói hết cho hắn.
Sở Hạ Lâm xoay xoay cổ tay của mình, nhanh, rất nhanh liền có thể đứng sóng vai với anh rồi.
Chỉ cần chờ em….
Nói thì nói thế, nhưng mỗi ngày căng thẳng cũng không phải chuyện này a, Sở Hạ Lâm chột dạ, rồi lại không thể nói rõ.
Cậu thăm dò Diệp Hỏa từng chút từng chút, may mà kể từ ngày hôm đó, thái độ của Diệp Hỏa đối với cậu cũng không có gì khác thường.
Còn có thể có cái gì khác thường?
Mỗi ngày chỉ ăn cơm ngủ làm cái gặp mặt, sau đó Diệp Hỏa liền vùi đầu vào phòng thí nghiệm, vội đến không biết đêm nay là đêm nào*.
(*Nguyên văn 今夕是何夕 kim tịch thị hà tịch.)
Sở Hạ Lâm có chút buồn bực, hôm nay sau khi ra ngoài tìm tiếp tế cùng Chu Tụng liền vẫn luôn rầu rĩ không vui, Chu Tụng cũng không tiện hỏi cậu, hai người một trước một sau về nhà. Sau khi Sở Hạ Lâm về đến nhà liền ngã xuống giường ngủ đến tối mịt, thẳng đến khi cửa phòng “cạch” một tiếng được mở ra ——
Sở Hạ Lâm choàng tỉnh, giật mình một cái liền vùng dậy, khi phản ứng lại đã đứng bên giường rút kiếm khỏi vỏ.
Đứng cạnh cửa là Diệp học bá Diệp Hỏa vẻ mặt hoảng hốt.
“Hỏa nhi?” Sở Hạ Lâm sửng sốt, cậu nhìn thấy Diệp Hỏa, thu kiếm vào vỏ.
Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm êm đẹp đứng bên kia, thở phào một hơi.
“Đệch…” Diệp Hỏa thở phào: “Mẹ kiếp hù chết lão tử.”
Sở Hạ Lâm đi qua nhìn Diệp Hỏa có chút nghi hoặc: “Anh làm sao vậy?”
Diệp Hỏa điều chỉnh lại nhịp thở, nói: “Vừa rồi anh lên lầu ăn cơm không thấy em, liền hỏi bọn họ em ở đâu, đám người kia không ai trả lời, Chu Tụng còn thở dài một hơi, sợ tới mức anh còn tưởng rằng em…”
Trong lòng Sở Hạ Lâm đánh trống reo hò, cậu tiến lên ôm Diệp Hỏa. Mấy ngày này Diệp Hỏa không để ý đến cậu cũng không quan tâm cậu, cậu còn tưởng rằng Diệp Hỏa đã nghe được gì từ Diệp Diễm bên kia mà mặc kệ sống chết của cậu rồi.
Thì ra mình vẫn có một vị trí nhỏ trong lòng hắn.
Diệp Hỏa xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm đang vùi trên vai mình, nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Sở Hạ Lâm trên đầu ấm áp, Diệp Hỏa đã lâu không ôm cậu rồi, càng đừng nói mấy động tác thân mật thế này.
Ngay cả nhéo mũi cậu cũng không nhéo….
Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, đưa tay nhéo mũi hắn.
Diệp Hỏa thấy trong đôi mắt của Sở Hạ Lâm là ảnh ngược của mình, cảm thấy mềm nhũn, hắn nắm chặt bàn tay đang nhéo mũi mình của Sở Hạ Lâm, cầm tay cậu để bên miệng mình hôn một cái.
Sở Hạ Lâm trong nháy mắt ngay cả tai cũng hồng.
Đây quả thật là tán tỉnh như trong sách giáo khoa.
Cậu lại gần hôn lên bờ môi Diệp Hỏa, Diệp Hỏa sửng sốt một chút nhưng cũng phản ứng lại, đỡ bên hông Sở Hạ Lâm.
Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã hôn đươc… Sở Hạ Lâm nghĩ.
Vừa hôn xong, Sở Hạ Lâm thở hổn hển, cũng có chút tâm lạnh. Vừa rồi môi lưỡi quấn lấy nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được Diệp Hỏa làm qua loa không giống như xưa.
Diệp Hỏa vỗ vỗ lưng Sở Hạ Lâm, nói: “Em ngoan, nhanh đi ăn cơm. Anh đến phòng thí nghiệm.”
Sở Hạ Lâm nhìn theo bóng lưng của Diệp Hỏa, không biết phải làm thế nào cho phải.
Diệp Hỏa tuy nói người ở phòng thí nghiệm, nhưng tâm lại không tĩnh được.
Hắn không phải không biết phản ứng vừa rồi của mình đã để lộ tin tức.
Hắn quan tâm Sở Hạ Lâm nhiều hơn so với tưởng tượng của mình.
Đối với lời nói của Diệp Diễm, Diệp Hỏa tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng mẫn cảm đa nghi như hắn, rồi lại có chút đề phòng Sở Hạ Lâm.
Nếu quả thật như lời Diệp Diễm nói, mục đích của Sở Hạ Lâm là mình, để đến lúc đó lợi dụng thân thể của mình lại khiến cho hiệu lực phát huy đến mức tối đa… này thì khác Diệp Cảnh Ưng ở chỗ nào?
Nhưng đó là Sở Hạ Lâm…
Chính là Sở Hạ Lâm luôn miệng nói thích mình a…
Nhưng mà hiện tại… thích kia của Sở Hạ Lâm, đều là thật sao?
Mỗi một câu thích, mỗi một ánh mắt nhìn hắn…
Diệp Hỏa nhắm mắt day day mũi, trước mắt đều là bộ dạng cười rộ lên của Sở Hạ Lâm. Qua hồi lâu, Diệp Hỏa cũng bật cười, loại người như mình, có thể khiến người ta không có mưu đồ đã không dễ, như thế nào có thể có người thực sự thích mình a?
Cũng khó trách lần trước Sở Hạ Lâm cái gì cũng không nói nên lời.
Bản thân mình trừ đầu óc tốt cái gì cũng xấu.
Bởi vì vậy, thích năm sáu năm cái gì, vĩnh viễn ở một chỗ cái gì, nghe giống như một lời đùa.
Cho dù là Sở Hạ Lâm thì thế nào? Người như mình, mấy cân mấy lượng hắn vẫn là biết, rốt cuộc phải có phúc bao nhiêu mới có thể được người thích? Sở Hạ Lâm có thể ở bên cạnh mình hơn nửa năm này, chính mình nên thỏa mãn.
Nhưng hắn chính là… chết tiệt… không cam lòng!
Thật sự không thích sao? Tên kia đối với mình thật sự không phải là thích sao?
Hay là nói… thích mà Sở Hạ Lâm đối với mình, cũng chỉ là thích mà thôi, một khi xảy ra chuyện, cậu có thể không chút chần chờ đem mình ——
Diệp Hỏa không dám nghĩ tiếp. Đối với Ngụy Trừng “phản bội” cùng Diệp Diễm “bỏ đi” lúc trước, Diệp Hỏa tức giận xen lẫn một chút bi thương, mà đối với Sở Hạ Lâm… Diệp Hỏa lại cảm thấy bi thương cùng vô lực nhiều hơn.
Cho nên em là muốn chạy trốn, hay là phải rời khỏi anh, bỏ lại một mình anh?
Mà hiện tại, hắn cho rằng Diệp Diễm cùng Ngụy Trừng bỏ lại hắn đã trở về, nhưng người mà hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không rời đi hắn rồi lại…
Bút ghi trong tay bị rơi xuống, Diệp Hỏa thở dài, cái gì cũng đối nghịch với mình.
Hắn với tay mấy lần không được, liền đứng dậy đi nhặt.
Diệp Hỏa nhặt bút đứng dậy, chỉnh lại áo blu trắng bởi vì sợ làm dơ quần áo của mình mà mặc vào, lại dứt khoát cởϊ áσ blu ra, hôm nay hắn không có chút tâm tình nào.
Hắn một bên tháo găng tay một bên trở về, lại phát hiện sau lưng có một người.
Hắn giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống rút đao trong ủng, tập trung nhìn về phía đó lại phát hiện người đến là Sở Hạ Lâm.
Được, hai người bọn hắn hôm nay liền chơi trò hù dọa đi.
Hắn thở phào một hơi, đợi đến khi thấy rõ Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa lại thật sự bị dọa tới rồi..
Người trước mặt mặc đồng phục y tá, đang ngồi trên bậc thang xỏ tất dây…
Sở Hạ Lâm hiển nhiên cũng không ngờ tới Diệp Hỏa sẽ xoay người lại vào lúc này, ngơ ngác ngồi trên bậc thang không biết làm sao.
“Em đang làm gì vậy?” Diệp Hỏa hỏi.
Diệp Hỏa thề hắn không có ý gì khác, chỉ đơn thuần hỏi thăm Sở Hạ Lâm vì cái gì đã trễ thế này lại ở đây, lại còn không chút tiếng động nào.
Sở Hạ Lâm nghe hỏi vậy rồi lại cho rằng Diệp Hỏa ghét bỏ bộ dạng hiện tại của cậu, nhặt lên cái túi dưới đất liền quay người chạy lên lầu.
Diệp Hỏa như thế nào cho cậu chạy thoát, chân dài duỗi ra nhanh chóng đi về phía trước, cũng may Sở Hạ Lâm mặc bộ đồ này không cất bước nổi, chưa chạy được hai bước đã bị Diệp Hỏa bắt được cổ tay.
Diệp Hỏa giật giật tay Sở Hạ Lâm, ý bảo cậu xoay đầu lại, không biết vì sao Sở Hạ Lâm vẫn luôn bướng bỉnh đưa lưng về hắn, không nói một câu.
“Em em em… xoay… xoay lại…” Diệp Hỏa hiếm khi nói cà lăm.
“Không muốn…” Sở Hạ Lâm lẩm bẩm.
“Quay lại.” Diệp Hỏa thành khẩn.
“Em không…”
“Nghe lời…” Diệp Hỏa thở dài một hơi, nói: “Váy của em ngắn quá, cái gì cũng nhìn thấy…”
Sở Hạ Lâm thân cao chân dài, đồng phục y tá buông xuống chỉ đủ che mông, lúc này vừa chạy vừa cong eo, Diệp Hỏa đứng dưới cầu thang nhìn thấy trọn vẹn phía dưới của cậu…
Sở Hạ Lâm bị nhắc nhở mới phản ứng tới dùng một tay che mông cuống quít xoay người lại, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Diệp Hỏa.
Cậu xoay quá nhanh, chân dẫm cầu thang xoay một vòng, tất dưới chân vốn trơn, cả người Sở Hạ Lâm bất ngờ trượt về sau, thoáng cái ngã ngồi xuống bậc thang, Diệp Hỏa vội vươn tay đỡ cậu, lúc này mới không ngã quá đau.
Sở Hạ Lâm bị dập đến xương cụt, đau đến nước mắt đều sắp ra. Diệp Hỏa đau lòng đến không xong, đưa tay xoa xoa phía sau của cậu, hỏi: “Dập chỗ nào rồi? Là ở đây sao? Anh xoa cho em?”
Sở Hạ Lâm nhân cơ hội gật gật đầu.
Diệp Hỏa vừa xoa cho Sở Hạ Lâm vừa quan sát cậu.
Vừa ngắn vừa ôm sát người… này là chỗ nào tìm ra tới cả bộ trang phục y tá a.
Đúng rồi!
Diệp Hỏa chợt nhớ tới, này vẫn là tuần trước khi hắn cùng Sở Hạ Lâm “hẹn hò” có dạo qua một cửa hàng đồ chơi người lớn.
Khi đó hai người nhìn xem một đống trang phục tình thú, Sở Hạ Lâm hỏi Diệp Hỏa về ảo tưởng tìиɧ ɖu͙©*, Diệp Hỏa dưới sự gặng hỏi của cậu thì ỡm ờ thừa nhận tai mèo đuôi mèo rất dễ thương, còn có mỗi ngày mặc blu trắng trong phòng thí nghiệm, tuy nói không phải bác sĩ, nhưng cũng hiểu được play bác sĩ y tá vẫn là không tồi…
(*性幻想.)
Không nghĩ tới tên này thật sự lấy về…
Này hẳn là cỡ lớn nhất a… bằng không thì gia hỏa này làm sao mặc được…
Cho dù miễn cưỡng mặc được, vẫn là chật cứng bó sát vào người Sở Hạ Lâm, đặc biệt là ngực đều sắp bị cậu tạo ra, hình dáng đầu vũ cũng rõ ràng.
Diệp Hỏa nghĩ mỗi lần chỉ cần mình đυ.ng vào, đầu v* Sở Hạ Lâm nhất định sẽ trở nên vừa cứng lại vừa… nháy mắt cảm thấy xoang mũi có chút nóng. Hắn cuống quít dời mắt rồi lại thấy được đùi của Sở Hạ Lâm, đặc biệt là lĩnh vực tuyệt đối* giữa tất dây ren cùng trang phục y tá, lại hướng lên trên….
(*绝对领域 Zettai ryōiki là một thuật ngữ tiếng Nhật ám chỉ vùng da trần nằm giữa bít tất và một chiếc váy ngắn.)
Vừa rồi từ đằng sau nhìn qua tuy rằng thấy được, nhưng thật là thấy không rõ, không biết tiểu tử này là mặc “quần chữ T” giống lần trước hay là căn bản… không mặc.
Một dòng nhiệt liền chạy thẳng xuống bụng dưới, Diệp Hỏa bình tĩnh đẩy gọng kính: “Còn đau không?”
Sở Hạ Lâm gật gật đầu.
Diệp Hỏa lấy qua cái túi cậu cầm trong tay, vừa nhìn chính là kẹp tai mèo còn có đuôi mèo, đuôi mèo kia còn là kiểu nhét hậu môn…
“Em… em không biết anh thích cái nào… liền lấy hết…” Sở Hạ Lâm nói: “Anh… anh nếu như muốn nhìn… em… em đổi cho anh xem…”
Diệp Hỏa nâng trán. Nghĩ cũng biết cậu không có khả năng lên lầu thay rồi xuống lần nữa, lỡ như bị trực ca… hôm nay là ai trực? cuộc sống này cũng quá hỗn loạn rồi….
Chẳng lẽ lúc nãy hắn ngồi ở đây, Sở Hạ Lâm ở phía sau hắn cởϊ qυầи áo xong mới mặc những cái này… động tác thật sự đủ nhẹ a…
Vậy dáng vẻ khổ não vừa rồi của hắn không phải đều bị cậu nhìn thấy rồi…
Diệp Hỏa thầm đệch một cái.
“Anh gần đây đều không để ý đến em.. mỗi ngày đều bận rộn trong phòng thí nghiệm, em chỉ muốn…” Sở Hạ Lâm cắn môi dưới, nói: “Em chỉ muốn khiến anh vui vẻ…” “Vui vẻ?!” Diệp Hỏa hỏi ngược lại: “Này mẹ nó là vui vẻ?”
Này mẹ nó đều sắp nổ tung rồi? đại não Diệp Hỏa bắn pháo hoa bùm bùm.
Mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt người yêu, bạn học Sở em thật sự không nghĩ tới hậu quả sao?
“Em…” Sở Hạ Lâm nghe thấy giọng điệu này của Diệp Hỏa liền gạt tay hắn ra, cậu cuống quít nhặt quần áo dưới đất liền đi lên: “Em đi về…”
“Ài…” Diệp Hỏa vội vàng đưa tay giữ chặt cậu, chẳng qua lần này Sở Hạ Lâm quyết tâm phải đi, lại gạt tay hắn ra, lặp đi lặp lại mấy lần Diệp Hỏa liền nổi nóng, kéo trang phục y tá của Sở Hạ Lâm thừa diệp cậu không đứng vững liền kéo vào trong lòng.
“Em mẹ nó mặc thành như vậy là muốn ra ngoài cho ai nhìn? Hả?”
Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa đè ở lan can, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hỏa dán lại gần, cắn răng nói: “Không phải là anh không thích sao…”
“Ai nói với em anh không thích?” Diệp Hỏa nhíu mày, ngón tay theo ngực Sở Hạ Lâm trượt xuống dưới, hắn cầm lấy tay Sở Hạ Lâm liền hướng về dưới háng mình.
Sở Hạ Lâm thoáng cái sờ tới một thứ cứng rắn nóng bỏng, chợt nghe Diệp Hỏa nói ——
“Em như vậy, anh chính là vô cùng thích… y tá bé nhỏ.”
Diệp Hỏa một tay ôm eo Sở Hạ Lâm, tay kia xoa đầu vai cậu, theo cánh tay mò xuống, cầm chặt bàn tay đang vịn lan can của cậu.
Lại một lần nữa…
Coi như tất cả đây chẳng qua chỉ là thủy nguyệt kính hoa*, chỉ cần có thể ôm người này một lần nữa là được rồi….
(* 水月镜花 Trăng trong nước, hoa trong kính: ví von cảnh tượng hư ảo, k thực tế.)
Cổ của Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa dùng lưỡi liếʍ hôn, cậu khó chịu ngửa đầu, gác trên vai Diệp Hỏa.
Bàn tay Diệp Hỏa không tự chủ được vươn xuống thân dưới của Sở Hạ Lâm, rồi lại muốn để lại bí mật Sở Hạ Lâm rốt cuộc mặc cái gì đến cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bên trong bắp đùi cậu.
Hắn lại tiếp tục sờ soạng, dọc theo đầu gối sờ một đường đến bắp chân, xúc cảm của tất chân thật sự là sắc tình.
“Ưm… thật thoải mái…”
Phía dưới bị tiếng rêи ɾỉ này của Sở Hạ Lâm kí©h thí©ɧ đến nảy nảy, Diệp Hỏa tức giận xoa nắn bắp đùi Sở Hạ Lâm, liền nghe tiếng hít thở của người kia càng ngày càng nhanh.
“Rốt cuộc em mặc gì ở dưới?” Diệp Hỏa rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, đầu lưỡi của hắn đang đảo loạn trước ngực Sở Hạ Lâm, quả nhiên như dự đoán của hắn, hai đốm nhỏ kia chỉ một chốc liền gồ lên.
“Cái cái gì…” đầu óc Sở Hạ Lâm không còn tỉnh táo, ngực bị Diệp Hỏa liếʍ láp căng đến đau, nhưng một khi xúc cảm ẩm ướt rời đi, lại cảm thấy có chút lạnh.
Diệp Hỏa bóp mông cậu hỏi: “Anh hỏi em nơi này mặc cái gì? Hay căn bản là… không biết xấu hổ cái gì cũng không mặc?”
Sở Hạ Lâm thấy Diệp Hỏa vén ra áo blu trắng, miệng cười gian hỏi cậu, trái tim đập cuồng loạn: “Mặc… mặc… a —— “
Diệp Hỏa một tay lật Sở Hạ Lâm để cho cậu nằm trên lan can, hắn có chút thô bạo kéo vạt áo của Sở Hạ Lâm ra, lại thấy mông trần của Sở Hạ Lâm lộ ra ở đó.
“Lừa đảo.” Diệp Hỏa cười nhạo đánh một cái vào mông Sở Hạ Lâm, hắn một bên xoa nắn một bên nói: “Còn dám gạt anh…”
“Ai mẹ nó lừa anh…” Sở Hạ Lâm quay đầu trừng hắn: “Em còn chưa nói hết
—— “
Diệp Hỏa vỗ vỗ mông Sở Hạ Lâm: “Nằm sấp.” Tay của hắn trượt đến khe mông của Sở Hạ Lâm chậm rãi mở rộng.
“A a…” Huyệt sau bị ngón tay cắm vào lập tức khiến Sở Hạ Lâm run một cái, bản năng co lại cửa huyệt, trên người rồi lại bị đè nặng.
Diệp Hỏa cười cười ngậm vành tai mượt mà của Sở Hạ Lâm, cắn nhẹ: “Vậy em nói cho xong đi.”
“A… a…” đầu lưỡi của Sở Hạ Lâm dưới sự kí©h thí©ɧ của Diệp Hỏa căn bản lời nói ra đều không lưu loát: “Mặc… a… mặc quá chật… em liền cởi…” Miễn cưỡng nói xong những lời này, nước miếng của Sở Hạ Lâm cũng theo khóe miệng chảy xuống.
“Chặt?” Ngón
tay Diệp Hỏa chọc đến tuyến tiền liệt của Sở Hạ Lâm: “Có chặt bằng chỗ này không?” Hắn hỏi, giọng điệu hạ lưu.
Sở Hạ Lâm bởi vì ám chỉ của Diệp Hỏa khiến cho eo mềm nhũn, Sở Hạ Lâm hơi híp mắt, một bộ dạng thoải mái đến không xong. “Trả lời anh a”. Diệp Hỏa truy vấn, ngón tay ác ý ngoáy một cái trong cơ thể cậu: “Có chặt bằng nơi này của em không, y tá bé nhỏ?” “A a…” Sở Hạ Lâm bị hành động lưu manh không phải lúc nào cũng có của Diệp Hỏa mê hoặc đến không xong, phía dưới vừa cứng lại vừa ngẩng lên cao, chất lỏng từ tuyến tiền liệt cũng chảy ra ngoài từng chút một.
“Anh đây nói cho em biết.” Diệp Hỏa rút ngón tay ra, đổi thành hai ngón, chậm rãi đâm vào rút ra: “Nơi này của em vừa chặt lại vừa hút người, mỗi lần anh cắm vào, đều sẽ kẹp chặt anh muốn chết…”
“Lão lưu manh…” Sở Hạ Lâm bị khi dễ trong giọng nói mang theo nức nở.
“Chỉ lưu manh với em.” Diệp Hỏa nói động tác trên tay lại đột nhiên dừng lại, Sở Hạ Lâm mê mang quay đầu nhìn Diệp Hỏa, bị Diệp Hỏa hôn một cái: “Nói, ‘huyệt nhỏ của em rất chặt’.”
Mặt Sở Hạ Lâm đỏ đến sắp nhỏ máu, cậu như thế nào cũng không tưởng tượng nổi những lời khıêυ khí©h như thế này sẽ phát ra từ miệng Diệp Hỏa.
“Nói mau đi y tá nhỏ.” Hôm nay Diệp Hỏa có chủ tâm muốn khi dễ cậu đến sạch sẽ: “Phối hợp với bác sĩ không phải là trách nhiệm của bọn em sao?”
Tay của Diệp Hỏa nhẹ nhàng ấn ấn cửa huyệt của Sở Hạ Lâm, chính là không đi vào để cho cậu được thống khoái.
“A a… ư…” Hai mắt Sở Hạ Lâm mù sương, huyệt sau đã quen được lấp đầy trống rỗng đến phát ngứa, rốt cuộc vẫn là nói ra: “Huyệt… huyệt nhỏ của em rất chặt…” Cậu nói xong tự mình cảm thấy thẹn muốn chết, thấy Diệp Hỏa vẫn không có động tác liền xoay mặt đi không nhìn hắn, nói nhỏ: “Huyệt nhỏ rất chặt muốn… muốn lão công đâm… ô…”
Diệp Hỏa hai ba lần liền cởi xong quần, đỡ dương v*t đặt tại cửa huyệt của Sở Hạ Lâm liền chậm rãi đâm vào. Bản thân hắn vốn không thích nói ra những lời thô tục này, gần nhất bị Sở Hạ Lâm ảnh hưởng, ngược lại nói càng ngày càng trơn tru, cuối cùng còn khiến cho hắn đây giống như nói ra những lời này khi dễ Sở Hạ Lâm, rõ ràng là tiểu tử này có cảm giác đến sắp điên.
Hai chân Sở Hạ Lâm đứng không vững, cậu vịn lan can, hơn nửa người đều nhoài ra khỏi lan can. Diệp Hỏa ở đằng sau giữ eo cậu, đầu tiên là thử động động, thấy Sở Hạ Lâm thích ứng liền bắt đầu mạnh mẽ dứt khoát, vừa nhanh vừa nặng đâm vào chỗ càng sâu.
Hắn vén vạt áo y tá của Sở Hạ Lâm lên, nhìn bờ mông tròn trịa đong đưa, phía dưới cứng rắn đến thấy đau.
“Sâu quá…” Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa đè chặt trên lan can, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị đâm đến dời vị trí.
“Thoải mái?” Diệp Hỏa hỏi.
“Thoải mái… a…” Sở Hạ Lâm bị đâm đến thân thể lắc qua lắc lại, mũ y tá vốn đã không đội chặt cũng rớt xuống.
Cậu mơ mơ màng màng quay đầu tìm kiếm môi Diệp Hỏa, Diệp Hỏa hôn cậu, từ phía sau ôm lấy Sở Hạ Lâm, rồi lại nhanh chóng đâm đến tuyến tiền liệt của cậu.
“A a a….” Sở Hạ Lâm rêи ɾỉ ra tiếng: “Anh… a.. a a…”
“Anh thế nào?” Diệp Hỏa một tay bóp đầu v* Sở Hạ Lâm, răng môi lưu luyến trên cổ Sở Hạ Lâm: “Vừa rồi em còn nói anh làm em sảng khoái vô cùng.”
Cậu lúc nào nói qua những lời này a! Cấm dục hệ đã nói đâu?! Rõ ràng lúc làm việc vừa nãy hắn còn mang theo khuôn mặt nghiêm túc đàng hoàng*, tràn đầy mùi vị cấm dục, hắn mẹ nó hiện tại vừa tán tỉnh vừa nói lời hạ lưu…
(*Nguyên văn 一本正经 nhất bản chính kinh,)
“A…” Kɧoáı ©ảʍ của tuyến tiền liệt quá mức mãnh liệt, tay Sở Hạ Lâm không tự chủ mò đến phía dưới. Còn chưa sờ đến đã bị Diệp Hỏa tóm được.
“Hôm nay ‘làm’ em bắn, được không?” Diệp Hỏa cầm tay của Sở Hạ Lâm.
“Được… a a…. được.” Sở Hạ Lâm dựa vào người Diệp Hỏa, Diệp Hỏa nâng một chân của cậu lên, dễ dàng đi vào càng sâu.
Diệp Hỏa ôm Sở Hạ Lâm, động tác chậm lại, bức cho Sở Hạ Lâm vốn dĩ sắp lên đến đỉnh lại bị rơi xuống, Sở Hạ Lâm tuy rằng có chút ảo não, nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu, cậu cũng muốn Diệp Hỏa vuốt ve an ủi nhiều thêm một chút.
Diệp Hỏa một bên nhẹ nhàng đâm rút, một bên thì thầm mấy lời âu yếm đứt quãng. Sở Hạ Lâm nhất thời có chút hoảng hốt, đối mặt với Diệp Hỏa ôn nhu như vậy, cậu như rơi vào trong mây, ngay cả thân thể cũng nhẹ bẫng.
“Em thích anh không?” Diệp Hỏa hỏi.
“Thích… a… thích…”
“Thích nhiều không?”
“Thích đến phát khóc…”
Yết hầu Diệp Hỏa lăn lộn, lại hỏi: “Vĩnh viễn cùng một chỗ?”
“Vĩnh viễn… a… vĩnh viễn cùng một chỗ… a a…” Sở Hạ Lâm cảm thấy bản thân sảng khoái đến sắp bay lên.
Diệp Hỏa hôn hôn cần cổ của Sở Hạ Lâm, ấn xuống một dấu hôn.
“Cuộc hẹn lần trước còn mấy lời chưa nói hết.” Diệp Hỏa ôn nhu nói. Cũng chỉ có hiện tại, Sở Hạ Lâm đưa lưng về phía hắn, hắn mới có thể nói ra miệng những lời đã muốn nói từ lâu.
Lời này nếu hiện tại không nói, về sau khả năng không còn cơ hội nào nữa.
Diệp Hỏa một tay nắm bên hông Sở Hạ Lâm, một tay che lại mắt của Sở Hạ Lâm, nhẹ nhàng hôn hôn tai của người này. Diệp Hỏa hít vào một hơi,
trong lòng ngọt ngào lại chua xót, rốt cuộc nói ra lời trong lòng.
“Bảo bối, anh yêu em.”
Trái tim Sở Hạ Lâm như đánh trống. Cậu vội vàng quay đầu nhìn Diệp Hỏa, lại bị người kia ấn trở về lan can.
Diệp Hỏa vì che giấu cảm xúc mà nhanh chóng ra vào, không nói một lời, chưa được vài cái liền khiến cho Sở Hạ Lâm nói không thành câu.
“Chậm một chút chậm một chút… không được không được…. a a a…” Sở Hạ Lâm gần như sắp khóc lên, thường ngày chỉ cần như vậy Diệp Hỏa liền sẽ bỏ qua cậu, nhưng Diệp Hỏa lần này rồi lại bền bỉ đến đáng sợ.
Sở Hạ Lâm liều mạng nắm chặt lan can, hai tay dùng sức đến nỗi khớp xương trở nên trắng bệch: “Anh… Diệp Hỏa… ô ô… Diệp Hỏa… em không được…”
“Muốn bắn… Diệp Hỏa… lão công… để cho em sờ sờ… để cho em bắn đi… thật khó chịu…” Tay của cậu vòng xuống dưới, lại bị Diệp Hỏa bắt được.
“Anh sắp bắn chưa? Diệp Hỏa? Bắn… a.. tại sao lại lâu như vậy… Diệp Hỏa… a a…”
“Diệp Hỏa… a… tha cho em đi… thật sự không được…”
Diệp Hỏa nắm chặt tay Sở Hạ Lâm, đối với lời nói của cậu mắt điếc tai ngơ, chỉ trấn an: “Ngoan.”
“Bảo bối, nghe lời.” Hắn nói.
Hôm nay là lần đầu tiên Sở Hạ Lâm trong lúc tỉnh táo nghe được Diệp Hỏa nói như vậy, giọng điệu ôn nhu, tràn ngập quý trọng, yêu say đắm cùng cảm xúc không thể nói rõ bằng lời*.
(*说不清道不 nói k ra tiếng, nhìn k thấy đường:
không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.)
Là bi thương sao?
Sở Hạ Lâm không phân biệt được.
Rốt cuộc, vào lúc cậu bị làm đến đồng tử tan rã, nghe thấy Diệp Hỏa hỏi một câu: “Cùng nhau?”
Sở Hạ Lâm nắm chặt bàn tay đỡ eo mình của Diệp Hỏa: “Cùng nhau… a a…”
Diệp Hỏa tìm góc độ lại tận lực đâm mấy chục cái, hắn hạ xuống những nụ hôn dày đặc lên cổ Sở Hạ Lâm, ôm chặt cậu.
Tại thời điểm Sở Hạ Lâm không biết đã hô hào muốn bắn lần thứ bao nhiêu, rốt cuộc bắn ra, Diệp Hỏa cũng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy bắn vào cơ thể cậu.