Chương 3

“Muốn làm? Hửm?”

Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa hỏi trắng trợn như vậy có chút không biết làm sao, cậu nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc gật gật đầu.

Nhu cầu của người yêu vẫn là phải thỏa mãn. Diệp Hỏa cười cười, vỗ vỗ mông Sở Hạ Lâm, nói: “Đứng dậy, anh đi tắm.”

Sở Hạ Lâm vốn là loại người dễ xấu hổ, lúc này bị Diệp Hỏa vỗ hai cái khiến cả mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xuống khỏi người Diệp Hỏa, ngồi trên sô fa, đưa mắt nhìn Diệp Hỏa đi về phía phòng tắm trong phòng ngủ.

Cậu ngồi ngẩn người trên ghế trong chốc lát, nghĩ Diệp Hỏa có lẽ là tính toán xong sau đó sẽ như vậy như vậy, nếu là như thế mà nói… yết hầu Sở Hạ Lâm nhấp nhô, cũng đứng dậy đi đến phòng ngủ.

Sở Hạ Lâm ngồi xuống giường, nghe tiếng nước từ phòng tắm bên cạnh, Diệp Hỏa hiện tại có lẽ… rõ ràng là khí trời tháng ba Sở Hạ Lâm rồi lại càng ngồi càng thấy nóng. Cậu gỡ bỏ hai nút áo, lại cảm thấy có phải nên cởi hết chuẩn bị cho tốt chờ Diệp Hỏa hay không.

Có phải là có vẻ quá cơ khát rồi hay không?

Sở Hạ Lâm xoắn xuýt trong chốc lát, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng, quyết tâm liều mạng, cởϊ áσ sơ mi quần jean chui vào trong chăn.

Diệp Hỏa tắm xong dùng khăn lau khô người, từ tủ nhỏ trong phòng tắm lấy ra một hộp qυầи ɭóŧ nam boxer mới. Đồ lót là Sở Hạ Lâm lần trước lấy từ siêu thị về, người đến loại thời điểm này rồi vẫn còn quan tâm bao lâu nên thay qυầи ɭóŧ mới cũng chỉ có Diệp Hỏa. Hắn chán ghét nhìn đồ lót ký hiệu logo siêu thị trong tay, chỉ có đàn ông độc thân sống một mình mới mặc kiểu qυầи ɭóŧ này… thở dài. Diệp Hỏa mở bao bì lấy ra qυầи ɭóŧ từ bên trong mặc vào.

Sở Hạ Lâm bọc chăn tựa vào gối đầu, nhìn thấy Diệp Hỏa quàng một cái khăn màu trắng trên cổ, thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ màu đen đi ra, cảm thấy miệng khô đến không tưởng nổi.

Diệp Hỏa tùy ý lau lau tóc, thoáng nhìn áo sơ mi cùng quần jean ném tán loạn trên ghế, híp mắt, quay đầu nhìn Sở Hạ Lâm.

Người kia chột dạ sờ sờ mũi, làm bộ cầm lên một quyển sách trên đầu giường đọc, thẳng đến khi Diệp Hỏa vén chăn chui vào cũng không vào được chữ nào.

Người mang theo hơi nước hôn trán mình một cái, Sở Hạ Lâm ngửi mùi sữa tắm trên người đối phương mà có chút tâm hoảng ý loạn. Bờ môi của Diệp Hỏa ẩm ướt, tóc vẫn đang nhỏ giọt, có vài giọt nước nhỏ xuống vai Sở Hạ Lâm, lạnh đến Sở Hạ Lâm run rẩy.

Diệp Hỏa buồn cười nhìn Sở Hạ Lâm dần dần trượt xuống gối đầu, nghĩ đến trên ghế chỉ có áo sơmi cùng quần jean… nói cách khác Sở Hạ Lâm bên trong chỉ còn qυầи ɭóŧ cùng bít tất.

Còn cố ý để lại bít tất không cởi… ha.

Tưởng tượng một chút Sở Hạ Lâm chỉ mặc qυầи ɭóŧ cùng tất màu trắng, Diệp Hỏa rút ra quyển sách vướng bận trong tay cậu, liếʍ liếʍ môi cậu trượt lưỡi vào.

Sở Hạ Lâm bị hôn đến hỗn loạn, cảm thấy bàn tay lành lạnh của Diệp Hỏa theo bờ vai cậu trượt đến l*иg ngực, bụng dưới.

Diệp Hỏa vuốt thân thể rắn chắc của Sở Hạ Lâm, thân thể dưới tay khẽ run rẩy, Diệp Hỏa nghĩ người này vì sao sẽ đáng yêu như thế…

Tay của hắn trượt xuống bên hông của Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm khẽ rên một tiếng, duỗi tay nắm chặt cổ tay của Diệp Hỏa, đầu Diệp Hỏa bỗng nhiên ông một cái.

【 Đừng mà… 】

【 Đừng như vậy… khụ… cậu điên rồi! khụ khụ… 】

【 Thả tớ ra… 】



Van cậu thả tớ ra… 】

【 Diệp Hỏa… 】

Trước mắt Diệp Hỏa hiện lên một khuôn mặt tươi cười, gương mặt đó co quắp quỷ dị, khóe mắt cũng trào ra nước mắt. Trái tim Diệp Hỏa giống như bị tảng đá đánh đến đau nhức.

Hắn cuống quít buông Sở Hạ Lâm ra, nhỏm người dậy phủ ở trên người Sở Hạ Lâm thở hổn hển.

Sở Hạ Lâm mở to mắt, trong mắt chính là khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Diệp Hỏa, đó là biểu lộ ít khi xuất hiện trên mặt Diệp Hỏa. Cậu xoa vai Diệp Hỏa, gọi: “Diệp Hỏa..”

【 Diệp Hỏa… 】

【 Diệp Hỏa… 】

【Xin cậu… 】

【Xin cậu… Diệp Hỏa… 】

“Mẹ kiếp…” Diệp Hỏa nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, ý đồ bình phục hô hấp. Đợi đến khi lại mở mắt ra, tất cả dường như lại trở về bình thường.

Hắn vén ra mái tóc trên trán Sở Hạ Lâm, cười nói: “Nằm sấp.”

Sở Hạ Lâm lo lắng Diệp Hỏa, nói: “Anh vừa rồi…”

“Nằm sấp.” Diệp Hỏa hôn hôn mắt của Sở Hạ Lâm.

Sở Hạ Lâm mang theo nghi hoặc lật mình nằm xuống gối, lập tức mắt tối sầm lại.

“Hả? Hỏa nhi anh làm gì vậy?”

Diệp Hỏa chụp một tay xuống đầu Sở Hạ Lâm, mặt của Sở Hạ Lâm lập tức vùi vào gối đầu: “Tắt đèn ngủ.” Diệp Hỏa nói xong lời này liền đứng dây, tìm áo tắm phủ thêm ra ngoài phòng khách gác đêm, để lại một mình Sở Hạ Lâm trên giường.

Sáng hôm sau lúc Sở Hạ Lâm gặp lại Diệp Hỏa, người nọ đã biến về bộ dạng bình thường. Sở Hạ Lâm thấy Diệp Hỏa tận lực lảng tránh chuyện đã xảy ra tối hôm qua, biết rõ hắn không muốn nói, liền cũng không chủ động nhắc đến.

Một tuần lễ sau đó, dù cho Sở Hạ Lâm tiến hành huấn luyện chạy bộ cường độ thấp đối với Diệp Hỏa, nhưng vẫn là khiến cho Diệp học bá chưa bao giờ chạy bộ lăn lộn đến quá sức, mỗi ngày đều bồi hồi bên bờ sinh tử, một bên chạy một bên thở gấp còn không quên theo tiết tấu bước chân ân cần hỏi thăm cả họ hàng tổ tông của người sáng chế ra máy chạy bộ.

Ngày hôm sau, Sở Hạ Lâm theo thường lệ mặc trang phục phòng hộ ra ngoài tìm tiếp tế, Diệp Hỏa lấy cho cậu một cái khăn quàng cổ màu đỏ, quàng ở bên ngoài trang phục phòng hộ. Sau khi đến siêu thị, Sở Hạ Lâm bỏ thức ăn cần thiết cùng đồ dùng hàng ngày vào trong túi, còn thuận tay cầm thêm thảm yoga cùng hai tạ tay.

Ra khỏi siêu thị, Sở Hạ Lâm ở trước cửa vào liền nhìn thấy cái người lần trước. Nhưng mà, ngoại trừ theo ước định chờ cậu ở cửa siêu thị, còn có mấy xác sống không mời tự đến.

Giống như dự đoán của Sở Hạ Lâm, người nọ là kiểu người hoặc là quân nhân hoặc là cảnh sát, bằng không thì anh ta sẽ không có kỹ thuật dùng súng chuẩn xác lại khí định thần nhàn* dọn dẹp gọn gàng mấy xác sống bao vây anh ta như thế kia.

(*khí tức ổn định, thần sắc thư thái.khí tức ổn định, thần sắc thư thái,

chỉ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)

Người nọ dựa tường bắn xác sống vây quanh giống như đang ở trong công viên bắn bóng hơi vậy, quay đầu phát hiện Sở Hạ Lâm vừa từ siêu thị ra. Hai người vừa chạm mắt, anh ta vẫy vẫy tay với Sở Hạ Lâm, lại chỉ chỉ một chiếc xe cách đó không xa, ý bảo Sở Hạ Lâm đi theo anh ta. Sở Hạ Lâm đi theo người kia một đoạn, thấy được một chiếc xe cảnh sát.

“Anh là cảnh sát?” Lên xe, Sở Hạ Lâm hỏi.

Người nọ khởi động, vì tránh đi xác sống, lái xe ra giao lộ, vòng ba vòng.

“Tôi là Chu Tụng, là cảnh sát hình sự tổ trọng án.” Người kia nói.

“Sở Hạ Lâm, chào anh.” Sở Hạ Lâm nói ra tên của mình.

“Không tốt lắm.” Chu Tụng cười khổ: “Vụ nổ lúc trước khiến cho cục cảnh sát bị sập, cả cửa đều bị trũng xuống lòng đất, người căn bản ra không được. Bốn người chúng tôi bị nhốt trong cục một tháng không rõ tình huống bên ngoài, đã ăn hết lương thực chuẩn bị cho chiến đấu trong cục. Cũng may dùng một tuần đào được đường lên, lúc này tôi mới có thể chui ra lấy ít đồ về.”

“Những người khác đâu?” Sở Hạ Lâm hỏi

“Ngay từ đầu vốn có mười một người, đã chết bảy.” Chu Tụng nói: “Lúc ấy chúng tôi ở phòng hồ sơ dưới mặt đất, lúc tỉnh lại đường lên lầu đều bị tường đổ chắn hết, may mắn công cụ cùng đồ ăn đều ở dưới lòng đất, chúng tôi liền đào lên trên. Thật vất vả đào được lên mới phát hiện toàn bộ cục cảnh sát chỉ còn lại chúng tôi. Nhưng mà cho dù đã đào ra… Mẹ kiếp..” Chu Tụng hung hăng vỗ tay lái, tiếng còi xe quanh quẩn khắp con đường mênh mông trống trải.

“Nén bi thương.” Sở Hạ Lâm nói.

“Cảm ơn.” Chu Tụng dừng một chút, đột nhiên cười nói: “Trong cục bị chúng tôi vơ vét chỉ còn chừa lại thuốc phiện vừa tịch thu được, lại tìm không thấy đồ ăn cũng chỉ có thể gặm thạch cao.”

Sở Hạ Lâm may mắn có Diệp Hỏa ở bên, hết thảy đều an bài tốt, cho dù bên ngoài có đáng sợ đi nữa, cũng không khiến bọn họ đọa lạc đến tình trạng gặm thạch cao.

“Các anh hiện tại vẫn khỏe chứ?” Sở Hạ Lâm hỏi.

Chu Tụng nói: “Từ tuần trước sau khi tôi đi ra cũng chạy đến không ít nơi, nhưng mà đều không nhìn thấy người… cậu hiểu rõ lời tôi nói là có ý gì.”

Sở Hạ Lâm đưa tay chỉ vào mình: “Tôi là người duy nhất anh nhìn thấy?”

“Đúng.” Chu Tụng gật đầu: “Tôi có một yêu cầu quá đáng.”

“Anh cứ nói, đủ khả năng tôi đây nhất định sẽ giúp.”

Chu Tụng nhìn Sở Hạ Lâm: “Tình huống hiện tại… tôi vốn không muốn làm phiền cậu. Nhưng tổ trưởng của chúng tôi lúc phát nổ bị thương rất nghiêm trọng, tuy rằng chúng tôi đã xử lý khẩn cấp cho chú ấy, nhưng chú ấy vẫn sốt cao không ngừng. Hoàn cảnh chỗ chúng tôi lại tồi tệ, vừa bẩn lại không có điện, hiện tại nước sạch cũng gần như không còn, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ…”

“Không có gì, đến nhà của chúng tôi đi! Không phiền toái không phiền toái, hiện tại không phải nên giúp đỡ nhau hay sao!” Sở Hạ Lâm không đợi anh ta nói xong liền tiếp tục: “Chỗ chúng tôi xem như đầy đủ thiết bị, điện cùng nước sạch đều có!”

“Thật tốt quá!” Chu Tụng cười, hỏi cậu vì sao chỗ bọn họ có điện, Sở Hạ Lâm liền nói chuyện về pin mặt trời cho anh ta.

“Thiết bị chữa bệnh chỗ chúng tôi cũng có một chút. Tuy rằng tôi không hiểu cách chữa bệnh nhiều lắm, nhưng mà Diệp Hỏa rất lợi hại, anh ấy cái gì cũng đều biết một chút, cũng có thể giúp cho đội trưởng của các anh!”

“Diệp… cậu nói ai?!” Chu Tụng bất chợt nhìn qua Sở Hạ Lâm: “Cậu vừa nói Diệp Hỏa?!”

Sở Hạ Lâm sửng sốt một chút gật gật đầu, nói:”Đúng, Diệp Hỏa là… bạn của tôi, chúng tôi ở cùng một chỗ. Hai anh quen nhau?

“Có phải là một nam sinh, hơn hai mươi tuổi, cao cao gầy gầy đeo mắt kính, một bộ dạng bệnh tật, còn rất cay nghiệt đúng không?” Chu Tụng cười hỏi.

Sở Hạ Lâm nhớ lại bộ dạng Diệp Hỏa, Diệp Hỏa năm nay là hơn hai mươi tuổi không sai, đeo kính, gầy khẳng định gầy, bệnh cũng khẳng định bệnh, chính xác là Diệp Hỏa một mét tám mấy cũng không tính là thấp… ngược lại là Sở Hạ Lâm, luyện võ nhưng kỳ thật cũng không cao, ban đầu khi Sở Hạ Lâm mới quen Diệp Hỏa thì thấp hơn hắn, mấy tháng này rồi lại phát triển từ một mét bảy lên đến một mét chín. Sở Hạ Lâm nhớ tới thời điểm mới quen Diệp Hỏa hắn đối với mình đủ loại châm chọc cùng khıêυ khí©h, Sở Hạ Lâm hỏi: “Hai người quen nhau?”

Chu Tụng trầm ngâm nói:”Không tính… quen biết.”

Sở Hạ Lâm mở hồ biết rõ Chu Tụng lời ít ý nhiều*, trực giác không nên hỏi kỹ, dừng một lát lại hỏi: “Chờ lát nữa nhìn thấy liền biết có phải người đó hay không. A đúng, không phải là tôi đã nói chúng tôi ở chỗ nào rồi hay sao, như thế nào không sớm đến tìm tôi?”

(*意有所指

ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.)

“Tôi..” Kỳ thật Chu Tụng ngay sau cái ngày gặp được Sở Hạ Lâm đã dò theo địa chỉ cậu cho tìm qua rồi, cửa chống trộm của khu nhà đó anh mở không ra. Anh nhấn bộ đàm bên cạnh chuông báo động, chờ đến khi máy thông nói rõ ý định đến, lại bị dập máy.

Nghĩ đến tính tình của Diệp Hỏa… Chu Tụng kỳ thật cũng không kỳ quái lúc trước bị nhốt ở ngoài cửa. Anh giải thích với Sở Hạ Lâm: “Có thể là tôi tìm nhầm lầu rồi.”

“Như vậy sao…” Sở Hạ Lâm đáp, nhìn thoáng qua đồng hồ trên xe Chu Tụng, lại vội vàng móc ra đồng hồ của

mình trong túi đồ nhìn nhìn: “Hiện tại mới hai giờ bốn mươi lăm? Không đúng a, lúc tôi đi ra khỏi siêu thị cũng đã…”

“A.” Chu Tụng cũng móc ra đồng hồ trong túi quần: “Đồng hồ trên xe bị hư, hiện tại là ba giờ năm mươi tám.”

“Đệch!” Sở Hạ Lâm chửi tục một câu: “Mau mau mau, nhanh đến cục cảnh sát, tôi trở về trễ Diệp Hỏa sẽ gϊếŧ người a!”

Chu Tụng đạp ga đưa Sở Hạ Lâm trở về cục cảnh sát, giải thích với hai người khác trong cục, đón tổ tưởng Cam Qua đang bị thương của anh ta liền chạy về phía căn hộ của Sở Hạ Lâm cùng Diệp Hỏa.

Bọn họ lái xe vào khu nhà liền dừng xe dưới lầu, Sở Hạ Lâm chạy đến bên cửa ịn dấu vân tay, cửa liền mở ra.

Diệp Hỏa ở nhà nhìn đồng hồ đã qua bốn giờ, bốn giờ hai phút, bốn giờ năm phút, bốn giờ mười lăm, hai mươi, gấp đến độ tóc đều dựng đứng, vừa mới chuẩn bị mặc trang phục phòng hộ đi ra ngoài tìm Sở Hạ Lâm liền nghe thấy tiếng đập cửa, dép lê cũng không kịp xỏ nhanh chóng chạy tới cửa nhìn.

Diệp Hỏa từ mắt mèo nhìn thấy

ngoại trừ Sở Hạ Lâm đứng trước cửa còn có một người, mặt nhanh chóng đen xuống, nhíu mày cảnh giác mở cửa. Khi nhìn thấy Sở Hạ Lâm cùng Chu Tụng còn đỡ một người vào, mặt quả thật còn đen hơn so với đáy nồi.

“Em ở đâu nhặt được hai thứ rác rưởi này về nhà?” Diệp Hỏa trầm giọng hỏi, liếc Chu Tụng sau lưng Sở Hạ Lâm.

Chu Tụng cười cười, lòng tự nhủ miệng độc như vậy, ngoại trừ Diệp Hỏa kia cũng không có người khác nữa rồi.

Diệp Hỏa không để ý tới anh ta, ánh mắt đảo qua Cam Qua bị sốt đến thần chí không rõ, hỏi Sở Hạ Lâm: “Sao lại thế này?”

Sở Hạ Lâm nói ra chân tướng cho Diệp Hỏa, Diệp Hỏa lần này thật sự tâm muốn gϊếŧ người đều có.

Hắn nhìn qua Chu Tụng đứng bên cạnh, nuốt xuống lời muốn hỏi, nói: “Hai người cởi đồ ra trước đi, chú ta liền giao cho tôi.”

Sở Hạ Lâm cùng Chu Tụng liếc nhìn nhau, liền nâng Cam Qua đi về phía phòng ngủ.

“Không phải chỗ đó.” Diệp Hỏa nhíu mày, mở ra nắp hòm sắt đặt ở góc phòng khách, lại gỡ ra đáy hòm sắt, một cầu thang liền hiện ra trước mắt.

“Nâng chú ta đến phòng y tế phía dưới đi.” Diệp Hỏa xoa xoa ấn đường.

“Anh lúc nào thì đào trần nhà của hàng xóm vậy?” Sở Hạ Lâm mở to hai mắt nhìn.

Trong nhà đến người lạ lại khiến Diệp Hỏa bực đến không xong, giọng điệu đối với Sở Hạ Lâm cũng không tốt: “Em cho rằng anh ban ngày ở nhà ngoại trừ ngủ cái gì cũng không làm?! Anh sẽ không ở một nơi chỉ có một cửa ra vào.”

Sở Hạ Lâm biết rõ Diệp Hỏa bực mình, cũng không để ý giọng điệu không tốt của hắn, cười cười cùng Chu Tụng nâng Cam Qua xuống phòng y tế bên dưới.

Diệp Hỏa thở dài bắt đầu kiểm tra vết thương của Cam Qua, đồng phục cảnh sát của Cam Qua đã bị máu đen nhuộm thành màu nâu, không khác gì bao bố rách. Tuy rằng miệng vết thương bừa bãi đến không xong, nhưng không có vết cắn, hắn lúc này mới yên tâm.

“Hai người lên đi.” Hắn nói với Chu Tụng cùng Sở Hạ Lâm: “Ở đây chỉ tổ vướng bận.”

Chu Tụng cùng Sở Hạ Lâm trao đổi ánh mắt, theo cầu thang lại bò trở lên.

Diệp Hỏa lau miệng vết thương cho Cam Qua, kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn cùng tình huống tổn thương của cơ quan nội tạng. Cũng may, ngoại trừ ngoại thương bị nhiễm trùng, vấn đề không lớn. Nhưng có vài chỗ bị gãy xương, ưu tiên hiện tại phải giải quyết chính là nhiệt độ của chú ấy, nếu cứ để chú ấy sốt cao vậy liền xong đời.

Hắn nâng cánh tay Cam Qua lên, có một vết thương bị khâu đã lở loét, nhìn thủ pháp khâu vết thương lộn xộn kia, hắn cả giận nói: “Mẹ kiếp ai dùng kim như vậy… thật sự coi giống như quần áo…”

“Tôi làm đấy.”

Diệp Hỏa không nghe thấy đằng sau có người, kéo trong tay run một cái suýt chút nữa đâm trúng mình.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy Chu Tụng đứng phía sau mình, nhưng không thấy Sở Hạ Lâm.

“Em ấy đâu?”

Chu Tụng biết rõ hắn hỏi ai, nói: “Trên lầu, ngủ rồi.” Vừa nói vừa đến gần Diệp Hỏa.

Lúc này Diệp Hỏa mới phát hiện Chu Tụng cởi ra trang phục phòng hộ bên trong là đồng phục cảnh sát.

Cảnh sát——

Đây không phải là cùng—— Hô hấp của Diệp Hỏa cứng lại.

“Thời điểm Hạ Lâm nói với tôi anh gọi là Diệp Hỏa tôi chỉ nghĩ làm sao có thể có người thứ hai có cái tên này.” Chu Tung nói xong, đứng sau lưng Diệp Hỏa: “Quả thật là anh.”

“Đừng gọi em ấy như vậy.” Diệp Hỏa lạnh lùng nói, làm tốt công tác chuẩn bị làm sạch vết thương cho Cam Qua. “Còn có, tôi không biết anh.”

“Anh đương nhiên không nhớ rõ tôi.” Chu Tụng nói.

“Không phải không nhớ rõ, tôi căn bản chưa từng thấy anh.” Diệp Hỏa cũng không ngẩng lên, nói không chút nghĩ ngợi.

Chu Tụng cũng không giận, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi nhưng là… ngưỡng mộ anh đã lâu rồi.”