Sở Hạ Lâm nằm mơ cũng không tưởng tượng được tâm cao khí ngạo như Diệp Hỏa sẽ khẩu giao cho cậu.
Cậu đã vô số lần mộng xuân về Diệp Hỏa không giả, nhưng Diệp Hỏa khẩu giao cho cậu là Sở Hạ Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả trong mộng xuân cũng cẩn thận không dám mơ tới.
Mà lúc này người kia đang nằm sấp giữa hai chân mình, môi mỏng xinh đẹp đang phun ra nuốt vào dương v*t của mình, Sở Hạ Lâm nắm bàn tay đang đè trên ngực mình của Diệp Hỏa, cảm thấy đầu óc đều sắp nổ tung.
Thời điểm Diệp Hỏa vẻ mặt hung ác kéo quần mình xuống Sở Hạ Lâm còn tưởng rằng nửa người dưới cùng nửa đời sau của mình hôm nay liền phải lãnh đủ. Theo như tính tình kia của Diệp Hỏa, nếu tức giận liền không nửa lời giải thích liền đâm vào, thời điểm này mẹ nó biết đi chỗ nào tìm bệnh viện a…
Ai biết Diệp Hỏa xoa hai cái liền ngậm tiểu Sở vào…
Sở Hạ Lâm có chút chịu không nổi cắn ngón tay mình, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa cảm nhận được tầm mắt của cậu, sốt ruột ngẩng đầu nhìn cậu: “Như thế nào? Không thoải mái?”
“Không… không phải…” Sở Hạ Lâm vội vàng lắc đầu.
“Vậy em nhìn cái rắm.” Diệp Hỏa quơ cái gối ném vào mặt Sở Hạ Lâm: “Không cho phép nhìn.”
Sở Hạ Lâm cắn gối, lòng thầm nói anh hôm nay không cho phép hơi bị nhiều a…
Nhưng lúc này Sở Hạ Lâm cũng không dám nói gì, cậu hiện tại giống như đang trên thiên đường, người mình thích nhất… người chán ghét tiếp xúc thân thể lại không ham thích làʍ t̠ìиɦ… đang dùng lưỡi…
“A…” Cậu thoải mái đến khóe mắt ướŧ áŧ, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, thở dốc từng ngụm.
Trời ơi… Sở Hạ Lâm cảm thấy hiện tại có chết đi cũng đáng giá.
Nghĩ như vậy phía dưới của Sở Hạ Lâm chợt căng nhức ——
dương v*t lại được người nọ đè lại.
Diệp Hỏa nhổ dương v*t Sở Hạ Lâm ra xoa nắn, lực tay cùng vị trí xoa nắn của hắn đều vừa đúng, khiến cho đối phương vừa không cảm thấy đau lại không thể bắn ra.
Hắn một tay cầm dương v*t của Sở Hạ Lâm, một tay điềm tĩnh lấy giấy trên tủ đầu giường ra lau miệng, cười cười hỏi Sở Hạ Lâm: “Anh hầu hạ em như vậy được không?” Sở Hạ Lâm lúc này suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, cậu biết ngay sẽ không có chuyện tiện nghi thế này, Diệp Hỏa đang chờ cậu a.
“Được… được…” Sở Hạ Lâm nắm chặt ga giường, nước mắt sinh lý tràn ra: “Diệp Hỏa…. a…”
“Lúc này biết được gọi anh sao?” Diệp Hỏa ấn xuống một dấu hôn trên cổ Sở Hạ Lâm: “Gọi thêm hai tiếng nữa.”
“Diệp Hỏa… a… ư… Diệp Hỏa…” Sở Hạ Lâm lấy lòng hôn hôn Diệp Hỏa, ôm vai Diệp Hỏa liền dán đến.
“Anh thế nào?” Diệp Hỏa hỏi, ngón cái nhẹ nhàng ma sát qυყ đầυ của Sở Hạ Lâm.
“Tốt…a a tốt…” Giọng Sở Hạ Lâm đều mang theo nức nở.
Diệp Hỏa không buông tha: “Được chỗ nào?”
“Đầu óc… tốt… ô ô…”
“Còn gì nữa không?” Diệp Hỏa một tay mò xuống xoa nắn mông thịt của Sở Hạ Lâm.
“Thông minh… a ——!”
Diệp Hỏa phát một cái vào mông Sở Hạ Lâm: “Hai cái này mẹ nó khác gì nhau?” Hắn mắng: “Cái khác!”
Sở Hạ Lâm lúc này nào còn đầu óc để nghĩ mấy thứ này a, cậu vòng một chân qua eo Diệp Hỏa cọ cọ, nói: “Anh… khuôn mặt đẹp…”
“Còn gì nữa không?”
“A…a..a…”
Diệp Hỏa lại cho mông Sở Hạ Lâm một bàn tay, đệch.
“Anh ở trong lòng em chỉ có như vậy? Em thích anh sáu năm là thích những cái này?” Hắn cả giận, đầu óc luôn linh hoạt hiện tại cũng xoay không nổi: “Tiểu tử em ngay từ đầu thích chính là Diệp Diễm đi? Chính là chú ấy rời đi em mới tìm tới anh đây, cho nên chú ấy trở về em mới hớn hở* như vậy sao? Tướng mạo của hai bọn anh cũng không khác nhau lắm, chú ấy cũng thật thông minh, em …”
(*屁颠屁颠 thí điên.)
“Anh….!” Sở Hạ Lâm cũng không đoái hoài tới khó chịu, khó chịu trên thân thể lúc này sao so được với trong lòng? Cậu đau khổ thích người trước mắt này hơn sáu năm, chỉ là thấy hắn cũng không dám gọi, lại vì hắn làm cái này cái kia, hiện tại người này nói với cậu cậu thích chính là người khác?! Bản thân cậu như thế nào không biết?!
Cậu kéo cổ áo Diệp Hỏa mắng: “Ông đây cũng không biết thích anh ở chỗ nào?!” Cậu giận đến trở mình đè ngược Diệp Hỏa xuống dưới: “Em cũng không phải là vì anh có chỗ tốt mới thích anh! Anh xấu tính miệng lại độc, nhưng em chỉ thấy anh chỗ nào cũng tốt, chỗ nào em cũng thích! Tính sao hả?! Có tội sao?! Phạm pháp sao?! Chỉ vì không trả lời được anh liền khi dễ em như vậy sao?!”
Diệp Hỏa sửng sốt.
“Có bản lĩnh anh nói thử xem!” Sở Hạ Lâm cưỡi trên người Diệp Hỏa: “Con mẹ nó anh vừa quen em nửa năm liền cùng một chỗ với em, anh thích em cái gì?! Anh quen Ngụy Trừng cũng sắp được hai mươi năm rồi đi? Nói từ bỏ liền từ bỏ?” Cậu nói xong lại cười tự giễu: “Quả nhiên anh căn bản không hề thích em, không như vậy sẽ không vì Chu Tụng vừa đến anh liền…”
“Em nói bậy bạ gì đó? Thích còn có thể dựa vào thời gian sao?” Diệp Hỏa cau mày nhìn Sở Hạ Lâm: “Cái gì mà từ bỏ? Anh từ bỏ Ngụy Trừng cái gì? Cậu ấy chính là bạn anh ——” “Bạn
—— trai cũ chứ?” Sở Hạ Lâm tức giận nói.
“Trong đầu em nghĩ lung tung rối loạn cái gì thế?!” Diệp Hỏa đánh một cái vào đầu Sở Hạ Lâm: “Con mẹ nó bạn trai cũ chỗ nào?” “Không có khả năng a…” Sở Hạ Lâm bị đánh cho đầu óc choáng váng, lẩm bẩm: “Anh làm giỏi như vậy…”
Diệp Hỏa lườm Sở Hạ Lâm: “Anh cái gì mà không giỏi?”
Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, người này quả thật… ngay cả trò chơi còn chưa đánh được vài ván đã lập tức thành thạo…
Chẳng lẽ nói… mắt Sở Hạ Lâm phát sáng.
“Câm miệng!” Diệp Hỏa biết rõ Sở Hạ Lâm muốn nói cái gì, vội vàng ngăn cậu lại.
“Vậy… vậy Chu Tụng kia… anh hôm nay gắp đồ ăn cho anh ta…”
“Chu mẹ nó Tụng cái gì.” Diệp Hỏa ngửa đầu nhìn Sở Hạ Lâm: “Chuyện Chu Tụng chúng ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Em cảm thấy tính cách của anh nếu thật sự thích anh ta mà nói cần gì phải lừa em?”
Hắn lại kéo Sở Hạ Lâm xuống dưới, tay lần nữa xoa tiểu Sở: “Em hôm nay ở trên giường của anh nhắc đến tên người đàn ông khác thành nghiện rồi phải không?!”
Sở Hạ Lâm run rẩy, không được bao lâu đã xụi lơ trong tay Diệp Hỏa không nói được câu nào chỉ còn lại tiếng thở dốc. Diệp Hỏa nhanh chóng lên xuống tiểu Sở, trong chốc lát Sở Hạ Lâm cũng chỉ còn không ngừng réo gọi “Diệp Hỏa” “Diệp Hỏa”.
“Trên giường của anh chỉ có thể gọi tên anh, biết chưa?” Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, bàn tay đang mơn trớn ngực cậu bỗng nhéo một cái.
“A…a..a..” Đầu óc Sở Hạ Lâm lập tức trống rỗng, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Hỏa còn chưa kịp phản ứng đã bắn ra.
Sau khi lêи đỉиɦ Sở Hạ Lâm mờ mịt nhìn Diệp Hỏa, theo thói quen muốn kéo hắn đến hôn môi, rồi lại nhìn thấy người nọ đang dùng một góc ga giường lau mắt kính, chẳng lẽ vừa rồi…
A… mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng Sở Hạ Lâm chỉ cần vừa tưởng tượng tới bộ dạng Diệp Hỏa luôn luôn tỉnh táo biết kiềm chế trên mắt kính dính từng vệt dịch trắng, thân thể liền nóng lên, gần như muốn phun máu mũi.
Diệp Hỏa lau sạch mắt kính nhíu mày nhìn về phía Sở Hạ Lâm, hỏi: “Thoải mái không?”
Sở Hạ Lâm mê mang gật gật đầu.
Diệp Hỏa lại đeo kính lên, nhếch miệng cười nhẹ một tiếng liền nhào tới Sở Hạ Lâm: “Hiện tại rồi lại đến phiên anh thoải mái a!” Hắn hung tợn nói: “Tiểu tử chết tiệt em, cũng lâu quá a?”
(*Này là ý bảo lâu bắn ak.)
Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa nằm sấp trên người mình, có chút chột dạ chớp chớp mắt: “Nếu không… em cũng liếʍ liếʍ cho anh?”
Diệp Hỏa không để ý cậu, kéo cằm Sở Hạ Lâm qua cho cậu một nụ hôn sâu: “Mới vừa rồi nói không muốn làm là ai a? Kết quả bắn ra còn sớm hơn ai, hửm?”
Sở Hạ Lâm tuy rằng vừa bắn xong, nhưng hậu huyệt đã quen được Diệp Hỏa làm rồi lại trống rỗng muốn mệnh, đặc biệt là khi nghe đến âm cuối “Hửm” kia của Diệp Hỏa, thời gian hiền giả* của Sở Hạ Lâm cũng không kéo dài được lâu đã một lần nữa nhào tới, cậu ôm lấy vai Diệp Hỏa vặn vẹo liền cọ cọ về phía người hắn.
(*Nguyên văn 贤者时间 hiền giả thời gian chỉ não bộ sau khi làm một việc j đó sinh ra cảm giác trống rỗng, thường để chỉ nam giới sau khi xxoo, bởi vì sau khi làm xong toàn bộ tinh thần lẫn thể xác đều buông lỏng, vô dục vô cầu, tư tưởng đạt tới một loại cảm giác vô ngã, tâm trạng lúc này cũng biến thành yên tĩnh bình lặng, giống như hiền giả thánh nhân. Mị k biết lấy từ j cho nó sát nghĩa nữa.)
Diệp Hỏa thấy cậu như vậy hài lòng không ít, hắn cắn cắn vành tai Sở Hạ Lâm, khẽ hỏi: “Không vội xuống giường?”
“A đúng…” Sở Hạ Lâm lập tức phản ứng lại, đứng dậy muốn xuống giường, bị Diệp Hỏa kéo một cái lại lăn về giường.
“Đúng ông nội em!” Diệp Hỏa phát mông Sở Hạ Lâm, vừa khiến cho thoải mái liền muốn bỏ chạy?!
Hắn mò lên eo Sở Hạ Lâm, ngón trỏ quẹt thứ cậu vừa bắn ra đâm vào huyệt sau của cậu.
“Em đệch…” Sở Hạ Lâm run lên, huyệt sau kẹp chặt.
Huyệt sau chưa được mở rộng mặc dù chặt nhưng cũng không quá khô, ngón tay Diệp Hỏa khuấy động bên trong liền có thể di chuyển dễ dàng.
Hắn dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Sở Hạ Lâm, không nhẹ không nặng ấn vào: “Diệp Diễm có Chu Tụng lo rồi, em quản làm gì?”
Sở Hạ Lâm được hắn làm thoải mái đến cong eo, đại não vừa tỉnh táo lại
bắt đầu mơ hồ, cũng đúng… hiện tại Diệp Diễm cùng một chỗ với Chu Tụng, dù thế nào Chu Tụng cũng là cảnh sát, Diệp Diễm chỉ có một mình, hơn nữa bên ngoài còn có Cố Nam Ninh, quả thật không cần phải đi kiểm tra Diệp Diễm…
Phát giác được Sở Hạ Lâm không chuyên tâm, Diệp Hỏa ấn người đến, ghé vào tai cậu nói: “Bị anh làm còn có thể phân tâm, xem ra chỉ một ngón tay mà nói đối với em vẫn chưa đủ thoải mái a.”
Hắn vừa nói vừa cắm thêm một ngón tay vào, chỗ bị ấn kia nhanh chóng run rẩy
——
“A ——” Sở Hạ Lâm nhỏ giọng thét lên, chôn mặt vào gối đầu: “Diệp Hỏa… Diệp Hỏa… ô….”
Đối với chuyện Diệp Diễm, giác quan của Sở Hạ Lâm lại càng thêm mẫn cảm, cậu co rút huyệt sau hút chặt ngón tay của Diệp Hỏa, eo bởi vì thoải mái mà run rẩy. Cậu quay đầu nhìn Diệp Hỏa, bị người kia hôn lấy.
Tư thế này kỳ thật không tiện hôn môi, đầu lưỡi Diệp Hỏa quấn lấy Sở Hạ Lâm, hung hăng hút một cái.
“A… ——” Đầu lưỡi Sở Hạ Lâm bị hút đến run lên, ngay cả não tủy cũng giống như bị hút đi, đợi đến khi được buông ra, đầu lưỡi vẫn còn run run vói ra ngoài, một bộ dạng hồng nhuận ướŧ áŧ vừa mới được yêu thương qua.
Cậu hiện tại quả thật là được yêu thương qua, nhưng đúng như Diệp Hỏa nói, chỉ là ngón tay đối với cậu mà nói hiển nhiên chưa đủ. Sở Hạ Lâm không tự chủ lắc lắc mông, huyệt sau phun ra nuốt vào ngón tay Diệp Hỏa, ý đồ nuốt ngón tay hắn vào sâu hơn một chút.
Diệp Hỏa cười nhạo một tiếng hỏi cậu: “Em làm gì vậy?”
Sở Hạ Lâm bị hắn khi dễ đến sắp khóc, cậu nức nở nói: “Anh… anh mau vào a…” “Không phải là em không muốn sao?” Diệp Hỏa hỏi, ngón tay phối hợp với động tác của Sở Hạ Lâm ở trong huyệt sau của cậu một ra một vào.
“Muốn… muốn làm…” Sở Hạ Lâm nhìn về phía Diệp Hỏa, khẽ nói: “Muốn bị anh đâm…”
Diệp Hỏa híp mắt, Sở Hạ Lâm hiện tại nói mấy lời thô tục thế nhưng càng ngày càng giỏi, trên giường cũng càng ngày càng lãng càng ngày càng có phong tình. Cũng không biết là do bản thân dạy dỗ tốt hay là do tiểu tử này thiên phú dị bẩm, này nếu như rơi vào tay người khác…
Hắn não bổ một phen, càng nghĩ càng giận, ngón tay lại ác ý ngoáy một cái trong cơ thể Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm nhanh chóng nhũn eo: “Diệp Hỏa…”
Cậu thấy Diệp Hỏa không có động tĩnh cũng không biết làm gì cho phải, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cậu xấu hổ lại vùi đầu vào trong gối, nhỏ giọng dụ dỗ Diệp Hỏa: “Lão công… làm em a….”
Diệp Hỏa sững sờ, rút ngón tay trong cơ thể Sở Hạ Lâm ra, cắn cắn tai cậu hỏi: “Lão công của em là ai?”
“Là anh… a….” Sở Hạ Lâm khó chịu run rẩy, huyệt sau của cậu lúc đóng lúc mở, còn hiện ra ánh nước sáng bóng: “Là anh…. là Diệp Hỏa… a…. ư…” Cậu lúc này đã bất chấp xấu hổ, cậu quay đầu nhìn Diệp Hỏa nói: “Nhanh đâm em, van anh… thật khó chịu…”
Diệp Hỏa cảm thấy mỹ mãn, đỡ dương v*t ở huyệt sau của Sở Hạ Lâm, trầm giọng: “Tự mình làm.”
“A a….” Sở Hạ Lâm cọ về phía sau, dùng lỗ nhỏ của mình nuốt vào dương v*t của Diệp Hỏa từng chút từng chút một.
Diệp Hỏa nhìn một màn này ánh mắt đều đỏ lên, thời điểm Sở Hạ Lâm sắp nuốt hết dương v*t của mình liền đỡ eo của cậu đâm thẳng vào.
“A ——”
Sở Hạ Lâm kêu ra tiếng, còn chưa kịp thích ứng Diệp Hỏa đã bắt đầu chuyển động.
Bình thường Diệp Hỏa đều chậm rãi đút vào vài cái chờ Sở Hạ Lâm quen dần, lần này thái độ rồi lại khác thường một cái liền vọt thẳng vào, đâm Sở Hạ Lâm đến độ ngay cả hô hấp đều rối loạn.
“Diệp Hỏa Diệp Hỏa… chậm… chậm một chút… a a….”
“Chậm em có thể thoải mái sao?” Diệp Hỏa đâm về phía tuyến tiền liệt của Sở Hạ Lâm, lại hỏi: “Làm thế này em có khó chịu sao?”
“Thoải mái… thoải mái….”
Khuỷu tay Sở Hạ Lâm chống trên gối, đầu đang gục lại nhanh chóng ngưỡng lên, đôi môi hơi nhếch thở hổn hển.
“Ai đang làm em?”
“Lão công… a… ư… Diệp Hỏa… lão công….”
Diệp Hỏa cười vuốt tóc Sở Hạ Lâm: “Anh chính là muốn làm em cho đến khi trong đầu em chỉ còn có thể nghĩ đến anh.”
Sở Hạ Lâm nghe thấy những lời này lại là giật mình.
Lúc ân ái Diệp Hỏa nói càng ngày càng nhiều, hôm nay lại càng đặc biệt nhiều, mỗi câu nói ra đều khiến Sở Hạ Lâm mặt đỏ tới mang tai.
“Diệp ——” Sở Hạ Lâm còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Hỏa lật lên, Diệp Hỏa đem chân cậu gác lên vai, đỡ dương v*t lại đâm vào.
Sở Hạ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Hỏa, đầu tóc của người phía trên tán loạn ẩm ướt mồ hôi, quần áo cũng lộn xộn không chịu nổi, nơi nào còn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của ngày thường.
Cuối cùng… cũng thấy được bộ dạng này của Diệp Hỏa a…
“Bình thường anh làm em còn chưa đủ thoải mái sao? Vậy mà còn dám nhớ thương người khác?” Diệp Hỏa cau mày nhìn khuôn mặt mê loạn của Sở Hạ Lâm: “Mẹ kiếp, mỗi lần nhìn thấy cảnh phục đều khiến em say mê đến tìm không ra Bắc*. ”
“Cảnh phục rất soái a…” Sở Hạ Lâm biện minh.
(*找不着北 kiếm sao Bắc Cực để xác định phương hướng, cho nên nói tìm k ra bắc, chính là tìm k ra sao Bắc Cực. Ngay cả hướng Bắc dễ tìm nhất cũng k tìm ra, chớ đừng nói đến những phương khác. Nghĩa rộng là làm việc k có đầu mối, lạc mất phương hướng; làm người hồ đồ; đầu óc choáng váng.)
“Soái cái rắm.” Diệp Hỏa niết mông Sở Hạ Lâm, có chút ảo não hỏi: “Anh không soái sao?”
“Soái… a… anh mặc gì đều soái… không mặc là soái nhất…”
Diệp Hỏa dùng hai tay nâng mông Sở Hạ Lâm lên, chậm rãi đút dương v*t của mình vào: “Nếu là vậy, anh con mẹ nó, không đủ tốt sao?”
Sở Hạ Lâm bị hắn đâm đến ý thức tan rã: “Tốt… anh tốt nhất… lão công tốt… a…”
“Đừng gọi con mẹ nó loạn nữa.” Diệp Hỏa bị cậu gọi đến gần như muốn bắn, vội mắng một câu che giấu chính mình. Sở Hạ Lâm hôn môi Diệp Hỏa: “Em… a… em chỉ có mình anh… lão công tốt a….”
Du͙© vọиɠ chinh phục của Diệp Hỏa đã nhận được thỏa mãn cực lớn, hai chân dài của Sở Hạ Lâm quấn tới, vòng quanh eo mình thật chặt, thoải mái đến da đầu Diệp Hỏa tê dại.
Hắn vội vươn tay che miệng Sở Hạ Lâm, tay kia nắm eo Sở Hạ Lâm mạnh mẽ đưa đẩy: “Em nha… câm miệng…”
Sở Hạ Lâm bị che miệng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô, bị đâm đến thoải mái liền đưa lưỡi đi liếʍ ngón tay Diệp Hỏa. Diệp Hỏa nhìn đầu lưỡi đỏ tươi giữa những ngón tay của mình, trái tim đột nhiên không kịp đề phòng bị bắn một mũi tên, đập liên hồi.
“Diệp Hỏa… a… lão công…” Sở Hạ Lâm nghiêng mặt qua kêu loạn xạ, ôm cánh tay Diệp Hỏa, phía dưới đưa đẩy nghênh đón va chạm của hắn: “Không được… muốn bắn…”
Diệp Hỏa nghe vậy liền phối hợp đâm đến điểm mẫn cảm của cậu, động tác càng lúc càng nhanh, đâm đến Sở Hạ Lâm nói cũng không thành câu, hô hào “muốn bắn” “muốn bắn”, liền bắn ra lần thứ hai.
Diệp Hỏa thấy cậu bắn, cười cười dùng lưỡi liếʍ liếʍ vành tai cậu, một bên đâm càng sâu một bên nói: “Lần này tha em, lần sau anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng cả người cả mặt em đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.”
Dứt lời hắn rên lên một tiếng cũng bắn ra.