- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)
- Chương 18
Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)
Chương 18
“Diệp Hỏa… a…. Diệp Hỏa…” Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa sờ đến giật mình một cái, hơi cong eo, đầu vốn ngửa lên cũng gác lên vai Diệp Hỏa, khó có được kêu tên của hắn. Bàn tay lành lạnh của Diệp Hỏa vuốt ve thân thể nóng bỏng của mình, sờ một đường từ cột sống cho đến xương cụt, xuống chút nữa… xuống chút nữa a… hai tay Sở Hạ Lâm níu chặt cổ áo Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa cười cười bóp mông Sở Hạ Lâm: “Đã thua còn lãng.”
Thân dưới Sở Hạ Lâm cọ cọ Diệp Hỏa, phần thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ đến quần ngoài thô ráp của Diệp Hỏa, kɧoáı ©ảʍ kéo đến từng đợt, quần của Diệp Hỏa dần dần nhiễm ướt một mảng lớn. Cậu nói nhỏ: “Diệp… muốn…” Diệp Hỏa vỗ mông Sở Hạ Lâm một cái: “Không phải đã nói, người thắng mới được đưa ra yêu cầu sao.”
Theo tiếng kêu của bàn tay đánh vào mông, quả nhiên liền nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ bé của Sở Hạ Lâm.
“Quả nhiên thích bị đánh a.” Diệp Hỏa cười nhạo, lại vỗ vỗ cái mông săn chắc của Sở Hạ Lâm, nghe cậu thở gấp đến càng lúc càng nhanh: “Sướиɠ đến muốn khóc lên rồi.”
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm mặt mày ngậm xuân nằm trên người mình, tiểu tử này nào có nửa điểm hung ác của gϊếŧ xác sống lúc chiều a?
Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa trêu chọc, cảm thấy xấu hổ lại giận dữ, giận đến mức lấy tay cởϊ qυầи Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa ngược lại cũng không vội cản cậu, khí định thần nhàn* duỗi tay về phía tiểu Sở đã nửa cương, hắn nói: “Như vậy đi.” Hắn xoa xoa dương v*t của Sở Hạ Lâm nói: “Ai bắn sau coi như thắng, người thắng có thể đưa ra yêu cầu, như thế nào?”
(*气定神闲 khí tức ổn định, thần sắc thư thái.)
“Anh còn chơi đến nghiện rồi…” Sở Hạ Lâm nghiến răng nghiến lợi, tuy nói bình thường dù sao vẫn là Sở Hạ Lâm bắn trước, nhưng cậu biết bởi vì Diệp Hỏa chiếu cố cậu, không muốn khiến cậu khó chịu. Hiện tại ở loại tình huống này, còn thật sự khó mà nói.
Tính hiếu thắng của Sở Hạ Lâm hoàn toàn bị đả động rồi, chơi game đã thua đến triệt để, loại chuyện này dù thế nào cũng không đến mức thua nữa đi? Cậu cũng đã vuốt cho Diệp Hỏa nhiều lần rồi, mỗi lần Diệp Hỏa đều là bộ dạng rất thoải mái. Nghĩ như vậy cậu đưa tay cầm dương v*t của Diệp Hỏa bắt đầu di chuyển, rất nhanh liền thấy món đồ kia phồng lên.
“Ăn gian a…” Diệp Hỏa buồn cười nhìn Sở Hạ Lâm, trong mắt tiểu hài nhi tràn đầy quyết tâm*, tay lại di chuyển không có kết cấu gì, Diệp Hỏa nhìn bàn tay thon dài của Sở Hạ Lâm cầm dương v*t của mình, rồi lại cảm thấy thoải mái, càng nhiều chính là kɧoáı ©ảʍ trên tâm lý.
(*Nguyên văn 势在必得 thế tại bất đắc: phải đạt đc thứ mình muốn.)
Hắn đưa tay vuốt ve đáy chậu* của Sở Hạ Lâm, từ chỗ đó bóp lên tinh hoàn, lại từ gốc dương v*t của Sở Hạ Lâm chậm rãi xoa lên trên, xoa đến khi món đồ kia hoàn toàn cương lên liền chỉ chuyên chú kí©h thí©ɧ qυყ đầυ cùng nửa phần trên.
(*vùng giữa hậu môn và bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©)
“A a… anh… chậm một chút a…” Sở Hạ Lâm nằm trên người Diệp Hỏa thở hổn hển, động tác trên tay rồi lại chậm không ít. Có thể yêu cầu Diệp Hỏa làm một việc, loại chuyện này chỉ mới tưởng tượng cũng khiến người huyết mạch sôi trào. Cậu khó chịu cắn lớp áo nơi bả vai Diệp Hỏa, phía dưới thân đã hỗn loạn trong tay Diệp Hỏa.
Tay Diệp Hỏa di chuyển đầy khéo léo, thỉnh thoảng sẽ gãi gãi lỗ đỉnh của Sở Hạ Lâm, nhìn cậu tuy rằng nằm sấp trên vai mình run run rẩy rẩy ngâm nga từng hồi, tay rồi lại động không ngừng.
“Anh như thế nào… như thế nào còn chưa bắn a…” Sở Hạ Lâm thở càng lúc càng gấp, cậu đã sắp nhẫn đến cực hạn, tay cũng đã mỏi đến không xong.
“Nếu như anh bắn sớm như vậy, còn như thế nào khiến em thoải mái?” Diệp Hỏa khí định thần nhàn, tay vừa xoa vừa nắn, đều là những kỷ xảo Sở Hạ Lâm không biết, ba phen mấy bận bức Sở Hạ Lâm đến giới hạn.
Sở Hạ Lâm bị ức hϊếp đến thắt lưng mỏi không tưởng nổi, dương v*t cũng cương đến đau nhức, trong đầu chỉ tràn đầy hai chữ “Muốn bắn”. Cậu hạ quyết tâm liều mạng hôn môi Diệp Hỏa ý đồ câu dẫn hắn, lại bị đối phương nhanh chóng đoạt quyền chủ đạo, bị hôn đến cả mặt đỏ bừng thở không ra hơi.
Diệp Hỏa ngậm vành tai Sở Hạ Lâm, ghé vào tai cậu trầm giọng: “Ngoan, bắn đi, đừng cố chống nữa.” Tay khác của Hắn vuốt ve tấm lưng mồ hôi ướt sũng của Sở Hạ Lâm, dụ dỗ nói: “Bắn đi anh liền ‘làm’ em, hửm?”
Nếu là ngày thường, Sở Hạ Lâm khả năng sẽ nghe theo Diệp Hỏa. Nhưng hôm nay bị Diệp Hỏa khi dễ trọn vẹn một đêm, Sở Hạ Lâm thật sự không muốn nhận thua nữa.
Diệp Hỏa thấy cậu không nói lời nào cho là cậu cam chịu, liền nhanh hơn động tác trong tay, không hề tra tấn Sở Hạ Lâm, như thế nào khiến cậu có thể thoải mái thì làm như thế đó. Lúc này bên tai lại truyền đến một âm thanh mềm nhũn ——
“Lão công…”
Diệp Hỏa nghe thấy bụng dưới siết chặt, vội vàng không kịp chuẩn bị bắn đầy một tay Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm sửng sốt, cậu chuẩn bị mấy lời dâʍ đãиɠ đầy một bụng quyết bằng mọi giá cũng sẽ nói với Diệp Hỏa, lại không nghĩ rằng một câu “Lão công” lại khiến cho Diệp Hỏa xưa nay sức chịu đựng cùng định lực coi như không tệ cũng phải tinh quan thất thủ*.
(*Này ý để chỉ bắn tinh ra í.)
Cậu còn tưởng rằng lãnh tĩnh như Diệp Hỏa, sẽ không có phản ứng với mấy lời thô tục này, vậy mà mới nghe được hai chữ “Lão công” liền bắn?
Diệp Hỏa bắn xong há miệng thở dốc, hắn đối với chuyện xảy ra vừa rồi cũng có chút hoảng hốt. Hắn bắn? Như thế nào lại… bắn?
Liền bởi vì tiểu tử kia lần đầu tiên gọi “Lão công”?
Sở Hạ Lâm rồi lại bắt được nhược điểm, cậu cố ý giơ lên bàn tay bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Diệp Hỏa, nói: “Thì ra anh thích nghe em gọi anh như vậy?”
“Đừng giỡn…” Diệp Hỏa thở hổn hển nghiêng mặt qua. Lão công tính là gì a?! Như thế nào sẽ…
“Lão —— công ——” Sở Hạ Lâm cúi người dán vào bên tai Diệp Hỏa lại kéo dài âm điệu gọi một tiếng.
Diệp Hỏa bực bội vò vò tóc: “Đừng lãng.”
“Không phải anh thích sao?”
“Ai thích?!”
“Lão…”
Sở Hạ Lâm còn chưa nói hết đã bị Diệp Hỏa ấn nằm sấp trên đùi hắn. Diệp Hỏa hung tợn đánh một cái vào cái mông trơn bóng của Sở Hạ Lâm, ghé vào tai cậu thẹn quá thành giận nói: “Em gọi anh làm gì?”
“Em…” Sở Hạ Lâm nhất thời không kịp phản ứng.
Chát ——
“Gọi lão công tiếp đi, em muốn được lão công ‘làm’ như vậy?”
“Không phải, anh —— “
Chát ——
“Gọi tiếp a?!”
“Em…”
Chát —
“Anh bảo em gọi tiếp a.” Diệp Hỏa cắn cắn vành tai Sở Hạ Lâm, không có ý tốt khẽ cười một cái “Nhanh một chút, không phải em thích gọi vậy sao? Gọi tiếp đi.”
Cả người Sở Hạ Lâm ghé vào trên đùi Diệp Hỏa, hai tay vịn thành ghế. Cậu trần như nhộng, mà cái người “dạy dỗ” cậu kia quần áo rồi lại mặc đến chỉnh tề, Sở Hạ Lâm thấy thẹn đến không được không xong, quả thật muốn chui vào khe ghế.
Ý thức được làm Diệp Hỏa phát bực rồi, không chịu thua sợ là không chết được tử tế, Sở Hạ Lâm vùi mặt vào trong canh tay, nhỏ giọng gọi: “Lão… Lão công…”
“Lớn một chút.” Diệp Hỏa xoa xoa bờ mông đã đỏ lên của Sở Hạ Lâm, lại đánh một cái.
“Lão công… ô…”
“Em muốn nói gì?” Diệp Hỏa hỏi, hắn đương nhiên nghe ra được Sở Hạ Lâm vừa rồi mới chỉ nói được nửa câu. Đây cũng là thứ khiến hắn nổi cáu, đối phương còn chưa nói hết lời thô tục dùng để câu dẫn mình chính mình liền bắn, này tính là xảy ra chuyện gì a?!
“A…” Câu kế tiếp Sở Hạ Lâm cũng là thật sự nói không ra.
“Nói mau.” Diệp Hỏa hôn hôn gáy Sở Hạ Lâm, ngón tay khẽ vuốt lưng cậu.
Sở Hạ Lâm run rẩy, liền đập nồi dìm thuyền*: “Lão công… Lão công… mông da^ʍ thật ngứa… muốn… muốn lão công…”
(*破釜沉舟 dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀.)
Lông mày Diệp Hỏa giật giật, tiểu tử này… xem ra thật đúng là quyết tâm làm cho hắn bắn.
Hắn ra vẻ trấn định hỏi, phía dưới rồi lại bởi vì lời nói của Sở Hạ Lâm mà lại có dấu hiệu muốn ngẩng đầu: “Muốn gì?” Diệp Hỏa một bên hỏi một bên nhào nặn bờ mông bị đánh đến sưng đỏ của Sở Hạ Lâm, ngón tay cũng chầm chậm trượt đến khe nhỏ gảy gảy nếp uốn nơi cửa huyệt: “Là muốn bị đánh, hay là muốn ‘làm’?”
“Bị… bị…”
“Nói a, không phải vừa rồi nói đến thật vui sao?”
“Bị… bị đâm…” Sở Hạ Lâm cắn cánh tay mình, giọng nói mang theo nức nở.
“Lời vừa rồi phải sửa.” Diệp Hỏa xoa xoa huyệt sau của Sở Hạ Lâm, ngón tay tiến vào khẽ xoay vòng ở cửa huyệt.
Cửa huyệt của Sở Hạ Lâm khó nhịn co rút lại, bên trong… bên trong… lại tiến vào thêm chút nữa a….
Cậu không tự chủ được uốn éo eo: “Lão công, mông da^ʍ ngứa quá a… muốn được lão công đâm…” Vừa nói ra phần thân dưới của mình đã bủ rủn đến không xong. Không biết là bởi vì kɧoáı ©ảʍ do được Diệp Hỏa chạm vào hay bởi vì xấu hổ khi nói ra những lời kia.”
Diệp Hỏa nâng cằm cậu lên hôn một cái, nhìn đôi mắt lóng lánh mờ mịt hơi nước, cũng không bỏ được: “Ngoan, không khi dễ em nữa.”
Ngón tay của hắn khuấy động trong huyệt của Sở Hạ Lâm giúp cậu mở rộng, cũng không tiếp tục bức Sở Hạ Lâm nói ra những lời thô tục kia.
“Lại… sâu hơn một chút…” Sở Hạ Lâm nức nở.
“Được
——” Diệp Hỏa cẩn thận hôn hôn tấm lưng của Sở Hạ Lâm, tay kia mò xuống người cậu chơi đùa đầu v* của cậu. đầu v* của Sở Hạ Lâm rất mẫn cảm, ngón tay Diệp Hỏa chỉ nắn một vòng ở trên liền dựng đứng lên, một chốc sau liền cứng rắn giống như hòn đá nhỏ.
“Diệp Hỏa… a… muốn…” Sở Hạ Lâm vểnh mông nghênh đón ngón tay của Diệp Hỏa.
“Một chốc nữa.” Lúc này phía dưới của Diệp Hỏa tuy không bị đυ.ng vào, rồi lại sớm cương đến không chịu nổi, hắn cũng có chút gấp, nhưng vẫn rất nghiêm túc mở rộng cho Sở Hạ Lâm.
“Ươt… ô ô… ướt… đã sớm ướt đẫm… a ——”
huyệt kia bị Diệp Hỏa ấn một cái, Sở Hạ Lâm thoải mái đến run rẩy, liều mạng lắc mông co rút hậu huyệt đem ngón tay Diệp Hỏa càng nuốt càng sâu: “Diệp Hỏa… Diệp Hỏa… cho em…”
Diệp Hỏa lật Sở Hạ Lâm lên: “Cho em.” Hắn hôn hôn khóe mắt Sở Hạ Lâm: “Đều cho em.”
Tất cả của anh, đều cho em.
Diệp Hỏa tìm gối dựa của ghế lót dưới hông Sở Hạ Lâm, đỡ dương v*t của mình cọ cọ tại cửa huyệt của cậu, quy đầy lại lập tức bị hút vào: “Mẹ kiếp… thật chặt…” Diệp Hỏa cau mày nói.
Sở Hạ Lâm ôm chặt lưng Diệp Hỏa, cửa huyệt co rút từng cơn: “Rõ ràng là anh lớn…”
Diệp Hỏa nhéo nhéo mũi cậu: “Tiểu tử em, nói lời thô tục còn nói đến nghiện?”
Sở Hạ Lâm không tỏ ý kiến, lấy lòng hôn hôn bả vai Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa chậm rãi đút vào, hậu huyệt của Sở Hạ Lâm vừa chặt vừa nóng, bao vây lấy dương v*t của mình, thoải mái cực kỳ.
Sở Hạ Lâm cố ý chơi xấu: “Lão công…”
“Còn gọi.” Diệp Hỏa đỉnh đỉnh về phía trước tính trừng phạt, khi đỉnh đến điểm mẫn cảm của Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm ngoại trừ hút khí ngay cả rêи ɾỉ cũng không phát ra được.
Hai chân của cậu chủ động vòng qua eo Diệp Hỏa, cả người nóng đến không tưởng nổi, hậu huyệt bị Diệp Hỏa mài đến muốn thiêu cháy. Quần áo trên người Diệp Hỏa vẫn còn đầy đủ, hai tay Sở Hạ Lâm mò vào quần áo của hắn lung tung vuốt ve, phát hiện thân thể hắn cũng trở thành nóng bỏng, cảm thấy thỏa mãn không ít.
Diệp Hỏa thấy cậu đã quen, tốc độ đâm vào dần nhanh, căng ra hậu huyệt của cậu từng tấc một, nhiều lần đâm đến nơi sâu nhất “A A… ư..” Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa đỉnh đến tàn nhẫn, nhẹ giọng kêu rên, lại lo lắng bị Cố Tây An tùy thời đến đây trực ban nghe được, tay ôm Diệp Hỏa lại càng chặt.
Diệp Hỏa nhìn cậu cau mày một bộ dạng bị chơi đến sảng khoái, cười cúi đầu ngậm lấy đầu v* cậu, tay kia đi an ủi tiểu Sở.
“Đừng… đừng cắn a…” Sở Hạ Lâm vừa đau lại vừa thoải mái, hai tay cắm vào mái tóc mềm mại của Diệp Hỏa, đầu óc lâng lâng như đang ở trên mây, một lòng chỉ muốn siết chặt hậu huyệt không cho Diệp Hỏa rời khỏi.
Diệp Hỏa rồi lại va chạm càng lúc càng nhanh, tựa như đóng cọc đỉnh vào bên trong, đỉnh đến cả người Sở Hạ Lâm lún vào sôfa, kɧoáı ©ảʍ kéo đến từng đợt, Sở Hạ Lâm thoải mái đến đầu óc trống rỗng: “Không được… Diệp Hỏa… sẽ bắn…”
Cậu vừa nói vừa đưa tay sờ đến bàn tay đang giúp mình xoa nắn kia của Diệp Hỏa, hy vọng hắn chậm lại.
“Như thế nào?” Diệp Hỏa thở càng lúc càng gấp: “Không muốn bắn?”
Sở Hạ Lâm nắm cổ áo Diệp Hỏa kéo hắn đến, trao đổi một nụ hôn sâu: “Hôm nay muốn bắn cùng lúc.”
Diệp Hỏa hiểu ý, gác hai chân của Sở Hạ Lâm lên vai mình, di chuyển nhanh hơn: “Cùng lúc?” hắn hỏi.
Sở Hạ Lâm nhỏ giọng nức nở, cảm thấy dương v*t của Diệp Hỏa trong cơ thể mình đang nhảy phốc phốc: “Cùng lúc… a…”
Rất nhanh Sở Hạ Lâm liền bị ý nghĩ này của mình trả giá thật lớn.
Ba chữ “Bắn cùng lúc” nhìn như đơn giản, nhưng đây là một việc cần phải có kỹ thuật. Phải chọn tốt thời gian cùng ngưỡng giới hạn của hai người cũng không phải một chuyện dễ dàng như vậy. Diệp Hỏa lại vừa bắn một lần, thời gian lần thứ hai lại vừa dài vừa bền, đâm Sở Hạ Lâm loạn hô không được không được.
Hắn biết rõ Sở Hạ Lâm khó chịu, cũng muốn bắn nhanh một chút, vì vậy ôm Sở Hạ Lâm càng đâm càng mạnh, gần như ép gãy thân thể Sở Hạ Lâm.
“Anh còn là… lần đầu tiên nhìn thấy ra vào thân thể em như thế nào a…” Diệp học bá đột nhiên phát hiện phong cảnh mới. Góc độ này có thể khiến cho hình ảnh dương v*t ra vào hậu huyệt bị thấy đến rõ mồn một, lúc trước ngược lại chưa từng nghĩ tới: “Cảnh sắc thật đẹp a.” Hắn nói, vừa nhanh chóng đút vào vừa dùng tay gãi gãi cửa huyệt của Sở Hạ Lâm: “Nếp uốn nơi này đều bị mài phẳng rồi.. em xem.”
“Đừng…” Sở Hạ Lâm giơ cánh tay lên che lại mắt, mẹ kiếp, như thế nào trước giờ không cảm thấy Diệp Hỏa nói nhiều như vậy.
Cánh tay bị mạnh mẽ kéo ra, Sở Hạ Lâm mê mang nhìn Diệp Hỏa bao phủ trên người mình.
“Để anh nhìn em.” Diệp Hỏa nói.
Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, người nọ một tay chống ở thành ghế bên cạnh đầu mình, một tay vuốt ve cẳng chân mình gác trên vai hắn, cặp mắt kia sâu không thấy đáy, phảng phất như muốn hút cậu vào.
“Diệp Hỏa… a…” Sở Hạ Lâm nhướng người dậy đi tìm môi Diệp Hỏa, Diệp Hỏa tìm đúng cơ hội đỉnh mạnh về phía trước, cọ qua tuyến tiền liệt đâm vào, thoải mái đến khóe mắt Sở Hạ Lâm đều tràn ra nước mắt.
“Ha… muốn bắn… a…” Sở Hạ Lâm nói không ra lời.
“Được, cùng nhau.” Diệp Hỏa giữ eo Sở Hạ Lâm, lại ra vào thêm vài chục cái, tại thời điểm Sở Hạ Lâm nhỏ giọng thét lên bắn ra cũng bắn vào thân thể Sở Hạ Lâm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)
- Chương 18