Cho dù có là Diệp học bá cũng không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.
Hắn nhìn thấy một cái áo len cùng áo sơmi bên trong không tốn chút thời gian đã được Sở Hạ Lâm lột ra, một cái nút áo cũng không chừa cho hắn.
Diệp Hỏa bị lạnh run một cái, mà tiểu tử kia vẫn đè sấp mình ở ván cửa dán ngực vào mình, ở sau lưng sờ loạn.
“Làm thật?” Diệp Hỏa thương lượng.
“Làm thật.” Sở Hạ Lâm vuốt ve lưng Diệp Hỏa, luồn vào quần Diệp Hỏa lại vòng đến phía trước.
Diệp Hỏa hít sâu một hơi, Sở Hạ Lâm mở quần hắn móc ra tiểu Diệp Hỏa xoa hai cái, vừa xoa vừa cắn cổ hắn, lúc có lúc không gọi tên hắn.
Nhìn một người cao to nằm sấp trên người mình rầm rì phát lãng, Diệp Hỏa cũng là hết cách rồi, hắn vỗ vỗ vai Sở Hạ Lâm: “Ngoan, đến giường làm?”
Sở Hạ Lâm trượt khỏi Diệp Hỏa ngồi xổm xuống, ngậm tiểu Diệp Hỏa vào trong miệng lùng bùng k rõ mà nói: “Không đi.”
Diệp Hỏa vốn đang không có cảm giác gì, hắn cúi đầu nhìn xuống Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm có lẽ cảm nhận được tầm mắt của hắn cũng ngậm dương v*t của hắn nâng mắt nhìn ——
Tiểu tử này…
“A, cứng rồi.” Đầu lưỡi Sở Hạ Lâm vòng quanh qυყ đầυ Diệp Hỏa một vòng.
Diệp Hỏa gỡ kính xuống, day day ấn đường. Đối phương thuận thế lấy kính trong tay hắn gác trên sống mũi, Diệp Hỏa vừa mở mắt liền mơ mơ hồ hồ thấy Sở Hạ Lâm đang đeo kính của hắn liếʍ cho hắn.
“Em… cẩn thận chóng mặt…” Diệp Hỏa nói xong muốn gỡ kính của Sở Hạ Lâm xuống, bị Sở Hạ Lâm cầm tay nắm chặt.
Sở Hạ Lâm môt tay nắm dương v*t của mình đưa vào trong miệng, một tay nắm chặt tay của hắn, Diệp Hỏa nhìn cậu hóp lại hai má ra sức phun ra nuốt vào dương v*t của hắn trong lòng bỗng dưng dâng lên một dòng nước ấm.
Hắn có tài đức gì?
Tính cách không tốt miệng lại độc, có chút thông minh liền kiêu ngạo… nhưng người trước mắt này… có lẽ là thật sự quan tâm đến mình…
Diệp Hỏa vén tóc Sở Hạ Lâm qua, để cho cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, Sở Hạ Lâm đột nhiên bị cắt ngang, miệng cậu đang ngậm qυყ đầυ của Diệp Hỏa, nâng đôi mắt có chút sương mù nhìn hắn, kính mắt vẫn còn nửa gác trên sống mũi, như thế nào thế nào…
“Anh giống như…” Sở Hạ Lâm vừa nói miệng vừa mυ"ŧ vào dương v*t của Diệp Hỏa: “Em vừa nhìn, anh sẽ biến lớn…”
Diệp Hỏa hít sâu một hơi xoa đầu Sở Hạ Lâm, nghiêng mặt qua một bên.
“Vì cái gì không thích làm?” dương v*t trong tay dần phồng lên đến độ lớn Sở Hạ Lâm quen thuộc:
“Là do làm cùng em khiến anh không thoải mái? Hay là… em không có lực hấp dẫn đối với anh?”
“Không phải…” Hô hấp của Diệp Hỏa dần nặng: “Anh chỉ là… không quen..”
“Không quen còn làm tốt như vậy.” Sở Hạ Lâm nhìn thấy đã không sai biệt lắm, đứng lên dẫn Diệp Hỏa đi đến giường bên kia.
Diệp Hỏa cười cười đi theo cậu: “Đó là do em không có gì để so sánh.”
“Anh còn muốn em có gì để so sánh sao?” Sở Hạ Lâm đè Diệp Hỏa xuống giường, giọng điệu bất mãn.
“Không muốn.” Diệp Hỏa trở mình đè cậu xuống, vén áo thun của cậu lên hôn hôn ngực cậu.
“A…”
Diệp Hỏa cười nhéo nhéo mũi của Sở Hạ Lâm: “Anh còn chưa làm gì, em rên cái rắm…”
Sở Hạ Lâm quay mặt đi không nói lời nào. Diệp Hỏa chống tay ở hai bên đầu Sở Hạ Lâm, áo len cùng áo sơmi mở rộng, cả người bao phủ trên người cậu, có một loại năng lượng* vô hình. Sở Hạ Lâm nâng đầu gối đẩy đẩy dương v*t lộ ra bên ngoài của hắn, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp cổ tay Diệp Hỏa: “Vậy anh làm nhanh đi a…”
(*Nguyên văn 气场 khí tràng: miêu tả
năng lượng vô hình phát ra từ con người.)
“Được được được.” Diệp Hỏa đưa tay lột quần Sở Hạ Lâm xuống, gần đây mỗi ngày đều chạy bên ngoài, Sở Hạ Lâm gầy không ít, quần treo lỏng lẻo bên háng, Diệp Hỏa theo eo của cậu trượt xuống dưới, từ từ
——
“Anh đệch…” Diệp Hỏa nhanh chóng lật người Sở Hạ Lâm lại.
“Hả ——?”
Hắn ba hai cái liền lột xuống quần ngoài của Sở Hạ Lâm, vỗ một cái vào cái mông trần trụi của Sở Hạ Lâm, cười mắng: “Em mẹ nó… này mẹ nó là cái gì?”
Sở Hạ Lâm sững sờ, níu quần ngoài liền bò lên đầu giường, không bò được hai cái đã bị Diệp Hỏa ấn tại trên giường.
“Em có gan mặc vậy mà không có gan nói?” Tay Diệp Hỏa đè ở lưng cậu, lại kéo quần ngoài của Sở Hạ Lâm xuống nhìn ‘quần chữ T’ đang siết chặt ở mông cậu: “Em lấy được thứ đồ lộn xộn này ở chỗ nào?”
“Đừng oan uổng người!” Giọng Sở Hạ Lâm mang theo chút ủy khuất, hai tay cậu cố gắng níu lại quần ngoài, nửa mông lộ ra bên ngoài, cậu nói: “Này mẹ nó là lấy ra từ đống qυầи ɭóŧ anh mang về lần trước, em còn tưởng rằng anh rốt cuộc thông suốt.. không nghĩ tới anh…”
Cũng không trách được cậu ủy khuất. Thời điểm Sở Hạ Lâm lấy cái qυầи ɭóŧ kia ra còn tưởng rằng Diệp Hỏa không quá tích cực trong chuyện ân ái rốt cuộc đã có tình thú, cộng thêm mấy ngày hôm trước Diệp Hỏa mặc cảnh phục, cậu còn đang nghĩ có phải rằng cái ngày bản thân mình phải chủ động cuối cùng đã chấm dứt hay không… Mẹ kiếp, đồ lót cậu thật vất vả chịu đựng xấu hổ mặc xong, nhưng ở trên giường đợi hơn nửa ngày cũng không thấy người đâu! Đi ra ngoài vừa nhìn, người ta rồi lại cùng người khác hút thuốc!
“Ha?” Diệp Hỏa nghĩ lại một chút, đại khái lần trước càn quét Tân Quang gấp quá, không chú ý thuận tay nhét vào, hắn giải thích: “A, cái này không phải cho em…” “Em biết rồi!” Sở Hạ Lâm chôn mặt trong chăn: “Cái người Chu Tụng kia vừa đến anh liền mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh ta, cùng hút thuốc cùng uống cà fê còn cùng ra ngoài! Cái này cũng là do hai người các anh cùng ra ngoài ngày đó mang về, sao có thể là cho…”
“Không phải, tổ tông…” Diệp Hỏa phiền muộn*: “Anh vừa rồi thiếu chút nữa còn cãi nhau với cái người kia!”
(*Nguyên văn 一脑门子官司 nhất não môn tử quan ti: tâm tình buồn bực, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.)
“Đánh là thân mắng là yêu a! Hai người đi ra ngoài còn không dẫn em —— “
“Con mẹ nó em là nghiêm túc!?” Diệp Hỏa giận đến muốn lật Sở Hạ Lâm qua, lay hai cái rồi lại lay không lại sức lực của cậu, hắn vò vò đầu tựa ở đầu giường nói: “Mẹ nó chứ ngày đó ra ngoài không dẫn theo em là vì muốn lấy chiếc xe kia cho em a!” “Cái gì ——?”
Sở Hạ Lâm làm bộ muốn nhỏm dậy, bị Diệp Hỏa đè đầu xuống.
“Anh vừa nói gì?”
Diệp Hỏa bực đến muốn gϊếŧ người, chiếc xe kia Sở Hạ Lâm nhớ thương thật lâu rồi hắn cũng không phải không biết, thật sự muốn tiết kiệm tiền mua phải tiết kiệm đến đời nào?
“Lão tử muốn cho em ngạc nhiên… vốn dĩ ngày lái về đã muốn cho em xem, kết quả bị hai vị cảnh sát kia khiến cho quên mất, hôm nay xuống lầu nhìn thấy xe mới nhớ….” Lại thở dài một hơi, cảm thấy giảm mất nửa đời thọ, hắn lại giải thích thoáng qua chuyện cái qυầи ɭóŧ kia, sau đó nói: “Được chưa? Không làʍ t̠ìиɦ nữa hả?” Dừng một chút hắn còn nói: “Hút thuốc cũng chỉ là trùng hợp gặp được…”
“Em cũng muốn hút…” Sở Hạ Lâm rầu rĩ nói.
“Hút cái rắm!” Diệp Hỏa lại tiếp tục kéo quần ngoài của Sở Hạ Lâm xuống, lại vỗ một cái lên mông Sở Hạ Lâm, nghe thấy người kia ai oán một tiếng, âm thanh này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Diệp Hỏa ghé vào bên mặt Sở Hạ Lâm thận trọng hỏi cậu: “Em thích… bị đánh đòn?”
Sở Hạ Lâm vùi đầu càng chặt.
Ha, cái người nhiệt tình mới vừa rồi còn kéo quần hắn ra, một hai đòi liếʍ dương v*t của hắn đâu!
Diệp Hỏa hôn hôn gáy của Sở Hạ Lâm, xoa xoa mông cậu rồi lại vỗ thêm một cái: “Như vậy?”
“A… ư… anh đừng…”
“Bốp!”
“Dừng… a…”
“Bốp!”
“Đệch… a…”
Diệp Hỏa xoa xoa cái mông bị đánh đỏ lên của Sở Hạ Lâm, ghé vào tai cậu nói: “Muốn anh đ* em?”
Lúc này Sở Hạ Lâm mới thở hổn hển ngẩng đầu, vươn qua Diệp Hỏa đang tựa ở đầu giường, giạng chân ngồi xuống đùi hắn, nhỏ giọng: “Muốn…” Nói xong đưa tay muốn gỡ xuống mắt kính trên mũi bởi vì một trận lăn lộn vừa rồi mà xiêu xiêu vẹo vẹo.
Diệp Hỏa bắt lấy tay cậu, tay còn lại ôm lấy cậu: “Đừng gỡ, nhìn rất lãng.”
Sở Hạ Lâm cười cười hỏi: “Cái kia…”
“Qυầи ɭóŧ cũng lãng.” Diệp Hỏa nói xong đưa tay sờ soạng lưng của cậu, tay theo xương sống lướt xuống eo, gẩy lên dây buộc giữa khe mông của cậu.
“A….” Sở Hạ Lâm cùng lúc với dây buộc bị siết chặt ở phía sau, lớp vải giữ phần dương v*t ở phía trước cũng bị kéo chặt, siết đến cậu eo đau xót thoải mái đến giật mình một cái.
Ngón tay Diệp Hỏa khẩy khẩy dây buộc căng căng chặt chặt kia, Sở Hạ Lâm cũng dồn dập thở gấp vùi vào hõm vai của mình, lại còn dùng phía dưới cọ cọ đầu gối hắn.
Diệp Hỏa cố ý nâng đầu gối lên liền hài lòng nghe thấy Sở Hạ Lâm nhỏ giọng rêи ɾỉ. Diệp Hỏa biết cậu sắp không được rồi, liền đưa tay vuốt vuốt dương v*t của mình.
“Hỏa Nhi…” Sở Hạ Lâm nhìn thấy dương v*t của Diệp Hỏa đã hoàn toàn cương cứng liền nuốt một ngụm nước miếng. dương v*t của Diệp Hỏa vừa thô vừa thẳng, qυყ đầυ đỏ au cũng bởi vì tràn ra chất lỏng mà sáng bóng. Sở Hạ Lâm cắn môi dưới dán qua, phía dưới cọ cọ Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa cảm thấy dương v*t của mình bị một thứ ướt nhẹp dán qua, lại liếc mắt nhìn thấy đầu gối bị cọ đến một mảnh ẩm ướt, cười híp mắt hôn hôn gương mặt của Sở Hạ Lâm. Hắn kéo căng dây buộc của Sở Hạ Lâm lại thả ra, dây buộc kia “tạch” một cái bắn vào cái mông vốn đã sưng đỏ của Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm nhấc eo muốn cởi ra thứ đồ lót vướng bận kia thì bị Diệp Hỏa ngăn lại: “Đừng.” Diệp Hỏa hôn hôn cổ cậu: “Em mặc cái đó anh làm em.”
“Diệp… a… ư…”
Diệp Hỏa vén ra cái dây buộc kia, một tay vịn chặt eo Sở Hạ Lâm, một tay mở rộng cho cậu, thẳng đến khi Sở Hạ Lâm cúi bên vai hắn rầm rì: “Được rồi… được rồi.” eo mềm đến muốn ngồi xuống.
Diệp Hỏa vội đỡ cậu, dùng dương v*t cọ cọ huyệt sau của cậu, hỏi: “Anh vào được chưa?”
“Nhanh… làm…!”
Diệp Hỏa cười cười liền cho cả cây đi vào,
trấn an vuốt vuốt cái eo căng cứng của Sở Hạ Lâm: “Thả lỏng một chút… em nói nhanh a.”
“Anh…” Sở Hạ Lâm hít sâu thích ứng dương v*t của Diệp Hỏa trong cơ thể: “Ha… thoải mái…”
Diệp Hỏa vuốt vuốt mông cậu đẩy lên ngồi xuống, dương v*t to lớn ra ra vào vào ở cái mông sưng đỏ.
Hai tay Sở Hạ Lâm vịn đầu giường dùng huyệt sau phun ra nuốt vào dương v*t của Diệp Hỏa: “Diệp Hỏa… A… Diệp Hỏa…”
Diệp Hỏa một bên phối hợp động tác của cậu đâm lên trên, một bên dùng lưỡi liếʍ đầu v* của Sở Hạ Lâm, nghe Sở Hạ Lâm phía trên nhỏ giọng thét lên, lắc mông đưa ngực mình vào miệng Diệp Hỏa.
Tư thế này tiện cho Diệp Hỏa đi vào rất sâu, nhưng càng vào sâu Sở Hạ Lâm càng xoắn đến chặt, Diệp Hỏa có chút bốc hỏa, hắn hít sâu một hơi, thả Sở Hạ Lâm xuống giường, nâng một chân của cậu đặt lên vai từ bên cạnh đâm vào: “Mấy tư thế em nói lần trước, dường như chúng ta không làm từ bên cạnh?”
Mắt kính của Sở Hạ Lâm đã phủ một tầng hơi nước, một bộ bị chơi đến lung tung rối loạn, cũng may cậu luyện võ từ nhỏ tính dẻo dai rất tốt, tư thế này ngược lại cũng chịu đựng được. Diệp Hỏa kéo tay của Sở Hạ Lâm: “Tự mình vuốt.”
“Không…a…” Sở Hạ Lâm vùi mặt vào trong cánh tay, tay kia vô lực bị Diệp Hỏa cầm đến chỗ dương v*t của mình: “Anh… lưu manh…”
Diệp Hỏa nhìn cậu một bên bị làm một bên tự an ủi còn nhỏ giọng mắng mình lưu manh, cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, hắn tách chân Sở Hạ Lâm càng rộng lại dốc sức ra vào, ‘quần chữ T’ kia cũng mài đến dương v*t của mình, vừa đau lại vừa thoải mái.
“A A …. ư…” Sở Hạ Lâm bị làm đến thở không ra hơi, vỗ giường lại để cho Diệp Hỏa chậm một chút, Diệp Hỏa nơi nào để ý đến cậu, thêm hai ba lần nữa liền đâm đến Sở Hạ Lâm run rẩy bắn ra.
Diệp Hỏa thấy cậu bắn, cúi xuống hôn hôn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Sở Hạ Lâm, chậm rãi ra vào cơ thể cậu, chờ đến khi cậu hòa hoãn lại tiếp tục đè nặng cậu làm trong chốc lát, tiếp đó liền bắn ra trên lưng cậu.