Ngày 29 tháng 6 năm 2023, ngày đen tối.
Rạng sáng 00:31, bên ngoài trung tâm thành phố.
Đêm qua, nơi này bao quanh bởi một rừng mênh mông xác sống, chắc có khoảng mấy vạn, hay là mấy chục vạn, hoặc mấy ngàn vạn chăng?!!!
Kỷ Lê không có từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này của Nàng, không hình dung được, Nàng chưa bao giờ gặp qua nhiều “người” đến vậy.
Đàn xác sống vây quanh lấy nơi này rất lâu, phần lớn thời gian chúng đều bảo trì “trầm mặc”, chúng nó giống như đang chờ đợi gì đó. Nhưng Nàng cảm giác được sự thành khẩn ở chúng, chúng như đang chờ đợi một vị thần mà chúng thờ phụng.
Tất cả mọi chuyện như một giấc mơ.
Kỷ Lê ngỡ ngàng lúng túng đứng ở giữa đàn xác sống, tên xác sống mang Nàng đến đây đứng ngay bên cạnh, bàn tay nó xiết chặt cổ tay Nàng, lực đạo rất mạnh, thậm chí Kỷ Lê nhanh chóng có thể thấy xung quanh cổ tay Nàng nổi lên một vòng xanh tím, nhưng Nàng không đau.
Đợi thật lâu, Nàng cũng chẳng biết là bao lâu nữa, chỉ biết Nàng đã đứng ở đây rất lâu, chắc có thể là đã sáng sớm rồi cũng nên. Lúc này, một cô gái mặc y phục như những nàng hầu quý tộc thường thấy trong các phim trung đại Châu Âu xuất hiện.
Cô gái này mặc một bộ lễ phục đen lịch thiệp, phía trước ngắn phía sau dài thướt tha, nàng ta đứng trên mái nhà của tòa cao ốc trước mặt Kỷ Lê. So với sự bạt ngàn bề thế bên dưới nhìn lên, nàng ta sao mà nhỏ bé mỏng manh quá!!! Làn váy áo bị gió thổi tung lên, mái tóc đen dài bồng bềnh phiêu lãng, cảnh tượng này làm cho người nhìn có cảm giác không thật, cảm giác nàng ta thật thoát tục, như một vị nữ thần chốn nhân gian.
Nàng ta mang vẻ đẹp đầy mê hoặc, làn da trắng như tuyết bên dưới lớp lễ phục màu đen bí ẩn, chúng nó thật đối lập, thật nổi trội, không mâu thuẫn mà lại bổ sung cho nhau, càng lộ ra vẻ đẹp chết người của nàng ta. Từ đâu đó sâu thẳm trong người nàng ta tỏa ra một khí chất mê hoặc lòng người, tất cả xác sống dường như đều phủ phục dưới chân nàng.
Chúng gào rú la hét, thân thể vặn vẹo không thể giữ vững thăng bằng quỳ rạp trên mặt đất, hoặc cúi đầu hoặc ngẩng cao đầu, dựa vào những hình ảnh này Kỷ Lê dễ dàng nhận định, đây là xác sống lãnh chúa.
Kỷ Lê cúi đầu kính chào, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác phục tùng, Nàng nguyện làm bề tôi trung thành của cô gái này, nàng ta mang một hơi thở mạnh mẽ, không một xác sống nào có thể so sánh được!!!
Không, không thể nào lấy những xác sống khác so sánh với cô ấy được, như vậy chẳng khác nào không tôn trọng cô ấy, cô ấy là thần, mà bọn họ thì sao có thể so sánh với thần được….
Xác sống có đôi mắt màu máu bên cạnh Nàng bỗng nhiên xao động bất an, nó vặn vẹo thân mình, một trận gió xẹt qua, thân ảnh nó mất hút trong tầm mắt Nàng.
Kỷ Lê nghiêng đầu cố gắng nhìn theo, chỉ còn là một bóng dáng mờ ảo, Nàng cố gắng dựa theo cơn gió thổi qua mà tìm kiếm bóng dáng của tên kia, Nàng đã tìm thấy, nó đang thoăn thoắt nhảy lên trên nóc những tòa nhà bên cạnh, mỗi lúc càng cao, từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, trong nháy mắt nó đã nhảy tới bên cạnh xác sống lãnh chúa…
Tên xác sống này cũng gan thật!!!
Nhất định nó sẽ bị ăn tươi cho xem!! Không hiểu sao trong đầu Kỷ Lê bỗng nghĩ tới viễn cảnh này, Nàng có chút lo lắng, nói như thế nào thì tên xác sống này cũng đối xử với Nàng khá tốt…
Nhưng chuyện làm cho Nàng kinh ngạc vẫn là ở phía sau, tên xác sống kia vẫn bình yên vô sự đứng bên cạnh xác sống lãnh chúa, không chút sứt mẻ, lãnh chúa không có ý định xử lý nó!!!
Chớp mắt, hai xác sống các nàng đều biến mất khỏi mái nhà của tòa cao ốc!
Những xác sống chung quanh như mất đi chỗ dựa vậy, chúng nó từ từ đứng lên, hình thành những đợt sóng “người” dập dềnh, Kỷ Lê cũng ngỡ ngàng đứng lên theo đàn xác sống. Nàng chẳng biết mình nên đi đâu về đâu!!
Ngay sau đó, một bàn tay nắm lấy Nàng.
Kỷ Lê bất giác quay đầu lại nhìn, không thể ngờ, đó là Lê Hạ, Nàng giật mình hoảng sợ, chung quanh đều là xác sống, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị bọn chúng ăn tới một mẩu xương cũng chẳng còn. Một giây sau, Nàng nhíu mày, Nàng không thể ngửi thấy hơi thở của con người ở Lê Hạ!!
Lê Hạ cũng không cho Nàng thời gian để phản ứng, cô bé nhanh chóng túm lấy Nàng, kéo Nàng thoát ra khỏi một rừng mênh mông xác sống!!
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này!!”
Sau khi rời khỏi đàn xác sống một khoảng xa, Lê Hạ nắm chặt lấy tay Nàng giận dữ hỏi, ánh mắt cô bé như muốn phun lửa ra vậy.
Câu này đáng lẽ ra phải để Nàng hỏi Lê Hạ mới đúng!!! Ánh mắt của Kỷ Lê tham lam nhìn chằm chằm từng centimet trên người Lê Hạ. Nàng thật sự còn muốn hỏi mấy ngày nay rốt cuộc cô bé đã đi đâu???
” Chết tiệt!! Ta quên mang giấy bút rồi.” Lê Hạ cúi đầu bực mình từ từ đi về hướng trung tâm thành phố mà tay cô bé cũng không quên lôi kéo Kỷ Lê theo sau.
“Mấy ngày nay ta đi Vĩnh Yên, xin lỗi, đáng lẽ ta nên nói trước với ngươi một tiếng…Nếu như không phải hôm qua lúc ta vừa về tới nhìn thấy ngươi bị một tên xác sống ôm đi, ta…….”
Đang nói luyên thuyên bỗng nhiên Lê Hạ im bặt, cô bé đưa mắt nhìn nhìn Kỷ Lê giống như muốn nói gì đó nhưng không thể. Lê Hạ chuyển sang đề tài khác để tránh nói tới việc vừa rồi:
“Ta còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, nhưng vẫn thấy lo lắng nên mới đuổi theo xem thử..”
Chỉ vì một chút nghi ngờ mà đã chạy vào giữa đàn xác sống để kiểm tra, thật sự chỉ có người điên mới dám làm như vậy thôi. Kỷ Lê nhìn chằm chằm Lê Hạ, thật sự phục cô bé….
“Haizz, lần nào cũng giả ngốc không nói!!!”
Lê Hạ nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy vẻ bất đắc dĩ, cô bé khoác trên người áo choàng màu đen, kéo tay Kỷ Lê tiến về phía trước. Trong thân thể nhỏ bé đó dường như chứa đựng một thứ năng lượng to lớn.
Sau khi đã trở lại trung tâm thành phố, Lê Hạ kéo Kỷ Lê tới bên bậc thang lần trước, cô bé dừng lại, trầm mặc vài phút rồi bước lên bậc thang, đưa lưng về phía Kỷ Lê. Cũng như lần trước, lúc này thân người cô bé cao ngang bằng với Kỷ Lê.
Kỷ Lê có chút không hiểu, trong lòng Nàng cảm thấy bất an, Nàng quơ quơ cánh tay bị Lê Hạ cầm, thật là đáng yêu. Lúc này trời đã sáng, xung quanh bay bay những bông hoa tuyết, cảnh tượng giống y lần trước.
Giống như đã quyết định chắc chắn, Lê Hạ xoay người nhìn thẳng vào Kỷ Lê, hai tròng mắt cô bé đen thâm thẩm trong veo như một hồ nước thắm sâu vào lòng người:
“Tiểu Lê, ta biết ngươi là xác sống, ta cũng biết ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói.”
Kỷ Lê vẫn im lặng nhìn cô bé không nói lời nào, nhưng lúc này đây trong đầu Nàng thật rối rắm hỗn loạn, kinh ngạc kích động.
“Ta biết yêu cầu này của ta thật quá đáng, nhưng là….. ta thật sự không còn cách nào khác, vừa nghĩ tới ngươi sẽ rời xa ta, ta cảm thấy rất sợ hãi, ta thật sự rất bối rối không biết làm sao…”
Lê Hạ cúi đầu ngắm mắt lại, thanh âm non nớt phát ra những lời nói không hề phù hợp với tuổi tác của cô bé:
“Ta hy vọng sau này mặc kệ như thế nào, ngươi cũng không được rời xa ta, được không? Ta thề…. Cả đời này ta sẽ không tổn thương ngươi, bảo vệ ngươi!!!”
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Lê Hạ cảm thấy dường như mình có thể nghe thanh âm những bông tuyết rơi xuống mặt đất, những phần da thịt lộ bên ngoài quần áo không chịu được cái không khí lạnh lẽo xung quanh mà run rẩy cả lên.
Cô bé nghĩ:”Có lẽ Kỷ Lê không dám từ chối mình nên mới im lặng”
Nghĩ nghĩ như vậy, cô bé cảm thấy chán nản ủ rũ….
Ngay lúc cô bé gục đầu xuống buông tha mọi chuyện thì một vật thể lành lạnh có vẻ cứng nhắc chạm vào môi mình, cô bé mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Kỷ Lê đang hôn môi của chính mình.
Kỷ Lê mở to mắt, Nàng hoàn toàn không biết hôn môi thì phải nhắm mắt mới đúng, đôi mắt Nàng trong veo ánh lên vẻ thú vị như một đứa trẻ tò mò về thế giới xung quanh, hai gò má bởi vì nhiễm phải bệnh độc mà có vẻ tái nhợt.
Đồ ngốc….
Lê Hạ nghĩ vậy, mỉm cười, hơi dịch người tránh ra một chút, môi dán chặt vào môi:
“Nhắm mắt lại.”
Một tay che lại đôi mắt của Kỷ Lê, một tay còn lại ôm chặt lấy cổ Nàng, kéo gần khoảng cách của hai người các Nàng lại, một lần nữa, môi chạm vào môi, cho nhau ấm áp…